Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 986: Mọi Người Đừng Lo Lắng

- Ngươi tới đây!
Tiếng Từ Khuyết gầm trong nháy mắt vang vọng tứ phương, nổ vang trong tai mọi người, rung động một hồi.
Bá một thoáng, toàn trường trực tiếp rơi vào vắng lặng chết chóc, không gian lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Trên mặt mọi người tràn đầy vẻ lúng túng và kinh ngạc và không biết nói gì.
Như thế là xong?
CMN đây chính là chiêu thức mới của ngươi?
Chỉ một đầu ngón tay, hống một tiếng ngươi tới đây là xong rồi?
Chết tiệt, đây là chiêu thức chó má gì!
CMN Nhất Dương Chỉ!
CMN Sư Hống Công!
Còn đặt tên trâu bò như thế, doạ ai đó?
Bên bờ huyết hải bên kia.
Lệ lão đại một mặt mờ mịt, quay sang phía hộ vệ bên cạnh dò hỏi:
- Các ngươi xác định thực lực tiểu tử này có thể so với cường giả cấp bậc Hoàng Kim?
- Đúng... hẳn là như thế.
Hộ vệ kia lúc này cũng có chút không xác định.
Lúc trước mấy tên hộ vệ đi theo tên đại thiếu gia kia, sớm đã bị Từ Khuyết giết sạch rồi, bây giờ tên hộ vệ này cũng chỉ nghe truyền miệng về thực lực của Từ Khuyết mà thôi.
- Hừ, phế vật, lãng phí thời gian của lão tử!
Lệ lão đại hừ lạnh một tiếng, cho là mình đã đánh giá cao Từ Khuyết.
Dù sao thời đại này, thiên tài kinh người như vậy không phải tùy tiện liền có thể gặp phải.
Hơn nữa nếu thật sự là tuổi trẻ như thế đã đạt tới cấp bậc Hoàng Kim, ra ngoài phải có người bảo vệ mới đúng, làm sao có khả năng để bọn họ tùy ý chạy loạn?
- Người trẻ tuổi, ngươi quá ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, ngày hôm nay lão tử muốn lột da tróc thịt của ngươi!
Lúc này, Lệ lão đại trầm giọng hét một tiếng, hai tay bỗng phất lên.
Ầm ầm!
Chướng khí trên Huyết hải trong nháy mắt tụ đến, ngưng tụ thành mây mù, vô cùng dày đặc, toả ra mùi hôi thối gay mũi.
"Híttt!"
Đám người vây xem đằng sau nhất thời cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
- Lệ lão đại lại dùng chiêu lợi hại như vậy, xem ra đã thật sự nổi giận.
- Phí lời, ở trước mặt y mặt giết nhi tử y, có thể không nổi giận sao?
- Người trẻ tuổi kia lần này gặp phiền phức rồi, chướng khí trên huyết hải tuy rằng không cường hãn như nước biển, nhưng khi ngưng tụ cùng một chỗ, uy lực sẽ có thể so với huyết hải đấy.
- Nếu để thứ này nhiễm lên người, thân thể trong nháy mắt sẽ bị ăn mòn tận xương!
- Không được, chúng ta vẫn nên mau lui lại xa một chút đi, tránh bị ngộ thương.
- Đúng đúng, nói đúng!
Đoàn người lập tức nhanh chóng lùi về sau.
Từ Khuyết tỏ vẻ xem thường, đứng tại chỗ, đưa tay móc móc lỗ tai.
Loại chướng khí này, quả thực chính là thiểu năng!
Ở Tu Tiên Giới lăn lộn nhiều năm như vậy, ngay cả Thiên Lôi hắn cũng không sợ, còn sợ chút tiểu chướng khí này?
Huống hồ bản bức thánh luyện Minh Vương Trấn Ngục Thể nhiều năm như vậy, lại có thể tầm thường sao?
Lấy cường độ thân thể hiện tại, đừng nói là chướng khí, dù cho là cả huyết hải này đều không cần phải sợ.
- Ca, ngươi có thể ứng phó không? Nếu không để Hồng Nhan tỷ tỷ giúp ngươi đi, ta núp ở phía sau là được rồi!
Từ Phỉ Phỉ đột nhiên mở miệng hô.
Dù sao nhìn thấy đám người xung quanh tỏ vẻ sợ hãi, nàng sao có thể yên tâm được?
Từ Khuyết vừa nghe, lập tức không vui, trợn mắt nói:
- Tiểu Phỉ Phỉ, cái gì gọi là ta có thể ứng phó không? Với chút chướng khí rách ấy, ta hắt xì một cái liền có thể thổi bay đấy!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều tức đến xạm mặt lại.
Chướng khí rách?
Thế này còn gọi là chướng khí rách? Còn hắt xì một cái liền có thể thổi bay?
Đùa gì thế, đây rõ ràng không phải khoác lác bình thường, mà là siêu cấp khoác lác!
- Phỉ Phỉ, không tin ngươi nhìn, bây giờ ta cái hắt xì một cái nhé!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên len tiếng, đồng thời ngoác miệng ra, làm ra dáng vẻ muốn nhảy mũi.
- À... À... À...
Nhưng mà à nửa ngày, cái hắt xì này vẫn không đánh ra.
Khóe miệng của mọi người co giật, lắc lắc đầu.
- Hừ, tiểu nhi vô tri ngông cuồng! Chịu chết đi!
Lúc này, Lệ lão đại bên bờ huyết hải bên kia trầm giọng hét một tiếng, hai tay bỗng nhiên đẩy về phía trước.
Ầm ầm!
Chướng khí mạnh mẽ mà dày đặc, trong nháy mắt hóa thành một luồng hắc khí, vô cùng hung hăng đánh úp về phía Từ Khuyết.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, bỗng xoay người, giơ cao mông, nhắm ngay về phía huyết hải!
- Bủm...
Trong nháy mắt, một tiếng rắm to lớn, vang vọng toàn trường.
Chướng khí mạnh mẽ, tại chỗ bị một lực lượng vô hình chặn lại, xu thế tiến lên mạnh mẽ ngừng lại, rồi bỗng nhiên bay về phía sau.
Toàn trường trong nháy mắt lại lâm vào tĩnh mịch, không khí xung quanh phảng phất như đóng băng.
Tất cả mọi người đều cứng đờ tại chỗ, trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.
Chuyện này... sao có thể?
Một cái rắm, trực tiếp khiến chướng khí bay ngược trở lại?
- Đậu xanh!
- Đậu xanh đậu đỏ!
Husky và chó Poodle cũng kinh ngạc thốt lên, hai mặt khiếp sợ.
Từ Khuyết khom người, hướng về phía trước mạnh mẽ ưỡn lên mấy lần.
- A... sảng khoái! Lúc này mọi người đã hài lòng chưa?
Nói xong, hắn mới giơ một tay lên, chỉ về vòm trời, cười nhạt nói:
- Chào tinh gia!
Mà giờ khắc này, đám người Lệ lão đại bên bờ huyết hải bên kia đã hoàn toàn choáng váng.
Đặc biệt Lệ lão đại, y chưởng khống sức mạnh mảnh huyết hải này lâu như vậy, nhưng xưa nay chưa từng gặp qua chuyện doạ người như thế.
Chướng khí luôn luôn khiến y lấy làm kiêu ngạo, khiến cho vô số cường giả Hoàng Kim không dám dễ dàng trêu chọc, ngày hôm nay lại bị người dùng một cái rắm đánh trở về?
Đây tính là gì?
Đây chính là nói chướng khí trên huyết hải của y, ngay cả một cái rắm cũng không bằng?
- Cha, ngài mau ra tay, chướng khí này bay lại đây rồi!
Lúc này, nhị thiếu gia Quỷ Vương phủ sợ hãi kêu lên, đã chạy về phía sau trốn.
- Hừ, rác rưởi!
Lệ lão đại nhìn tên nhi tử ngu ngốc của mình, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình.
Nhưng lúc này y cũng không rảnh dạy dỗ nhi tử, bàn tay lớn bỗng nhiên vung về phía huyết hải.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, y thuận lợi khiến chướng khí trên huyết hải kia ngừng lại, đồng thời ánh mắt cũng ác liệt quét về phía Từ Khuyết.
Lúc này, y đã không dám xem thường Từ Khuyết.
Một người có thể sử dụng rắm đánh bay chướng khí trở về, tuyệt đối không phải người bình thường.
Vừa nãy tình báo của hộ vệ cũng không sai, kẻ này ít nhất phải là cường giả cấp Hoàng Kim mới có thể làm được chuyện này.
Không, không đúng, cường giả cấp Hoàng Kim cũng chưa từng có người nào có thể sử dụng rắm để phản kích.
- Người trẻ tuổi, xem ra là ta đánh giá thấp ngươi. Nếu sự tình đã đến một bước này, lão phu cũng chỉ có thể vận dụng huyết hải nuốt chửng ngươi!
Lệ lão đại trầm giọng nói, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị lên.
Bạch!
Hai cánh tay của y lóe qua huy mang, trực tiếp tỏa ra ánh vàng, hóa thành một đôi cánh tay Hoàng Kim, giơ lên thật cao, bắn ra từng tia lôi điện.
Ầm ầm!
Sau một khắc, toàn bộ huyết hải trước người Lệ lão đại bắt đầu điên cuồng dâng lên, giống như biển gầm, động tĩnh hết sức kinh người.
Tất cả mọi người lập tức không còn bình tĩnh, nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
- Nguy rồi!
- Nhanh, nhanh lui về phía sau!
- Lệ lão đại muốn vận dụng sức mạnh huyết hải chân chính rồi.
- Một khi nước biển trên huyết hải tuôn ra, chính là máu chảy thành sông, không còn một ngọn cỏ!
Tất cả mọi người đều sợ hãi, bọn họ đều biết, chỉ cần nhiễm một chút nước biển huyết hải này, đã đủ để bọn họ bị ăn mòn thành cặn trong nháy mắt.
- Hả? Chờ chút, các ngươi mau nhìn, tiểu tử kia đang làm gì?
Đột nhiên, có người nhìn về phía Từ Khuyết, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Mọi người nghe vậy cũng dồn dập nhìn tới, nhất thời sửng sốt.
- Tên tiểu tử này... đang cởi quần áo?
- CMN, hắn cởi quần áo làm gì?
- Giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ hắn sợ quần áo bị ăn mòn đi?
- Móa, thật lớn a!
Rất nhiều người ngạc nhiên, một mặt kinh sợ, trơ mắt nhìn Từ Khuyết đứng bên bờ cởi hết quần áo.
Từ Phỉ Phỉ cũng có chút mơ hồ, kinh ngạc nói:
- Ca, ngươi đang làm gì?
- Hả?
Từ Khuyết đã thoát chỉ còn lại một cái quần soóc nhỏ, xoay người nhìn về phía Từ Phỉ Phỉ cùng mọi người, cười nói:
- Không có chuyện gì, mọi người chớ sốt sắng, ta chỉ đột nhiên muốn bơi một chút thôi.
Nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Từ Khuyết nhảy một cái.
Tủm một tiếng, thần hình hoàn toàn chìm vào trong huyết hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận