Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 893: Xin Chào Địa Cầu! Tạm Biệt Địa Cầu?

Trong hư không vô hạn mênh mông đen kịt một màu, âm u đầy tử khí.
Đây dường như chính là một tòa luyện ngục không có sức sống, không có hi vọng, chỉ có lạnh lẽo.
Một khi có người chìm vào đây, nhất định sẽ trốn không thoát, chỉ có thể cả đời trôi nổi ở bên trong, giống như một du hồn dã quỷ.
Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan mười ngón siết chặt, một tay lôi kéo cái vòng trên cổ Husky, bên ngoài cơ thể có một đạo hà huy hộ thân, một đường che chở bọn họ tiến lên.
Tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh, tuy rằng ở trong hư không đen kịt này không thể nhìn thấy vật gì tham chiếu, nên hai mắt không nhận ra được tốc độ.
Nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh khiến thân thể cùng không khí va chạm ma sát, rõ ràng đang muốn nhắc nhở bọn họ, tốc độ này vô cùng đáng sợ, nếu không phải có Phá Không Phù hộ thân, có lẽ cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong, thậm chí là cường giả Tiên Nhân Cảnh, dưới tốc độ như thế này cũng sẽ bị nổ tung trong nháy mắt.
- Gào, tiểu tử, còn bao lâu mới tới vậy?
Husky cố gắng chống đỡ lực ép, mở miệng hô.
- Một ngày là đến.
Từ Khuyết hô to đáp lại nói.
Hắn đã hỏi hệ thống, hệ thống đưa ra thời gian xác thực chính là một ngày.
Điều này vượt xa dự liệu của Từ Khuyết, nhưng cẩn thận hỏi lại, hắn mới hiểu được, một chuyến này cũng không phải cứ thế mà đi như vậy.
Tốc độ bây giờ, chỉ có thể xem như đang chạy lấy đà trước khi "cất cánh", muốn đi về Địa Cầu, cần phải xé rách tầng hư không thứ hai, lấy một loại phương thức giống như truyền tống, trong nháy mắt nhảy đến vũ trụ hư không có Địa Cầu.
"Vèo!"
Đột nhiên, một bóng đen từ trước mặt mấy người lóe lên một cái rồi biến mất.
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, cùng Husky hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt mắt nhỏ.
- Tình huống gì thế kia?
Từ Khuyết vô cùng ngạc nhiên.
- Đậu xanh, vừa nãy có vật gì bay qua vậy?
Husky cũng kinh ngạc thốt lên.
Khương Hồng Nhan nghiêm nghị, nhẹ giọng nói:
- Hình như là thi thể của một loài thú.
- Không đúng, bản thần tôn lại thấy giống như một thi thể của người khổng lồ hơn, sẽ không phải là tổ tiên của người khổng lồ chứ? Nghe nói ở thời xa xưa, Nhân tộc đều to lớn vô cùng, lúc ban đầu còn có thể đỉnh thiên lập địa.
- CMN, đầu đội trời, chân đạp đất? Ngươi nói đó là Bàn Cổ à?
Từ Khuyết nhất thời tức xạm mặt lại.
- Bàn Cổ? Chưa từng nghe nói, ngược lại dựa theo ghi chép, ban đầu Nhân tộc rất cường hãn, hơn nữa vượt qua cấp bậc tiên cảnh, được gọi là Thần Linh!
Husky lắc đầu nói, vẻ mặt nghiêm túc.
- Thần Linh?
Từ Khuyết kinh ngạc một chút rồi lắc lắc đầu.
Những chuyện xa xưa, không cần thiết quá quan tâm, việc cấp bách hiện tại vẫn là thuận lợi trở lại Địa Cầu rồi tính.
Bộ thi thể vừa nãy vừa xẹt qua hư không, ngay cả dáng dấp của nó còn không thấy rõ, điều này khiến hắn có chút bất an, vạn nhất gặp phải thứ gì kinh khủng, chẳng phải bị tát trúng một cái liền xong đời ư?
Cảm giác này, giống như mình đang trôi nổi trong một vùng biển rộng mênh mông, lo lắng lúc nào cũng có thể sẽ có cá mập thậm chí là cá voi lao ra, nuốt sống mình.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang truyền đến.
Từ Khuyết rõ ràng cảm giác được tốc độ tăng nhanh, giữa hư không đột nhien xuất hiện một lực quán tính vốn không nên tồn tại, trái với định nghĩa vật lý, bỗng nhiên cảm giác thân thể bị lôi kéo, lập tức như đạn pháo trong nháy mắt bắn đi.
- Đậu xanh, tiểu tử kia, ngươi làm gì thế?
Husky lúc này kêu sợ hãi.
- Đừng làm nhảm nữa, ngồi vững vàng, phải tăng tốc rồi!
Từ Khuyết cũng lớn tiếng gọi ra.
Sau đó chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, giống như bị một cự thú nuốt vào trong miệng lớn như chậu máu, một lực kéo khủng bố như vậy lan tràn khắp toàn thân từ trên xuống dưới.
Từ Khuyết mơ hồ có cảm giác bất an, lúc này dang rộng hai tay, ôm Khương Hồng Nhan vào trong ngực, cả người phóng thích ra chân nguyên cùng đạo uẩn, tạo thành một tấm chắn.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, như một chiếc búa lớn bỗng nhiên đập vào ngực Từ Khuyết, trái tim hắn có cảm giác như sắp bị đập bể, màng tai lùng bùng, ông ông.
Từ Khuyết cảm giác đầu váng mắt hoa, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, gần như đứng không vững.
Hắn ngẩng đầu lên, Khương Hồng Nhan và Husky không bị ảnh hưởng, đều kinh ngạc nhìn hắn, môi khẽ nhúc nhích, đang nói chuyện với hắn.
Nhưng Từ Khuyết không nghe thấy gì cả, trong tai vẫn trang ngập tiếng ong ong.
Móa, bản bức thánh ù tai rồi!
Nội tâm Từ Khuyết thoáng chửi tục một trận, đang chuẩn bị dùng hệ thống để chữa trị thương thế.
Vèo!
Lúc này, trước mắt lại đột nhiên trở nên sáng ngời.
Một tia bạch quang chói mắt, xé rách hắc ám, như hồng thủy vỡ đê, đột nhiên tràn vào, trong nháy mắt bao phủ bọn họ.
Từ Khuyết hầu như không kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, mí mắt giật giật, lần thứ hai mở mắt, trước mắt đã khôi phục hắc ám, bầy trời lốm đốm đầy sao, thậm chí ở một nơi xa xôi, hắn nhìn thấy một hỏa cầu khổng lồ quen thuộc.
Mặt trời?
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, trong lòng không nhịn được mừng như điên, ánh mắt quét về phía gần quả cầu lửa, tìm kịa Cầu.
Ding, chúc mừng kí chủ thành công bước vào khu vực Thái Dương Hệ, tốn thời gian 23 giờ.
Gần như cùng lúc đó, tiếng hệ thống vang lên trong đầu hắn.
- Ha ha ha, rốt cục đã trở về rồi!
Từ Khuyết nhất thời cất tiếng cười to.
Đồng thời, hắn vận dụng chức năng tự động khôi phục của hệ thống, chữa trị thương thế lúc trước vừa bị.
Lúc này, iếng nói của Khương Hồng Nhan mới truyền đến.
- Tiểu tử, đây chính là quê hương của ngươi?
Nàng kinh ngạc hỏi.
Husky cũng ngây ngốc:
- Làm sao có khả năng, chỗ này một chút linh khí cũng không có, tu luyện cái rắm à?
- Khà khà, đây chính là quê nhà ta, không có thời gian giải thích, mau đi thôi, ta thấy Địa Cầu rồi!
Hai mắt Từ Khuyết sáng rực, trong lòng không kiềm chế được nỗi kích động cùng hưng phấn, mang theo Khương Hồng Nhan và Husky, trong nháy mắt phóng tới Địa Cầu.
Địa Cầu, xin chào, ta đã về rồi!
Ầm!
Dưới chân hắn xuất hiện bàng bạc lôi điện, lấy tốc độ đáng sợ xuyên qua hư không, xông đến bên ngoài Địa Cầu.
Nhưng mắt thấy sắp xuống tới Địa Cầu, một luồng sức mạnh kinh khủng lại đột nhiên bao phủ tới.
- Nguy rồi!
- Móa, tiểu tử, chạy mau, có cấm chế!
Khương Hồng Nhan và Husky đồng thời lên tiếng.
Từ Khuyết cũng ngơ ngác, nhưng muốn lùi lại đã không kịp.
Ầm ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, hắn đâm vào một mặt màn chắn vô hình, cảm giác như rơi xuống một bịch bông, cả người bị bắn ra ngoài, trực tiếp bắn ngược về phía sau.
CMN!
Địa Cầu, tạm biệt?
Trong lòng Từ Khuyết kinh hãi, cùng Khương Hồng Nhan và Husky, đồng thời rơi xuống một tinh hệ gần nhất, chính là mặt trăng.
- Tại sao lại như vậy?
Hắn vô cùng ngạc nhiên, kinh ngạc thốt lên.
Ở ngoài Địa Cầu lại có một cấm chế bảo vệ, hơn nữa nhìn có vẻ vô cùng cổ xưa, tuyệt đối là có lịch sử hơn vạn năm, chuyên môn nhằm vào người bên ngoài xâm lấn.
- Cấm chế này nhất định do một đại năng ra tay, vô cùng mạnh mẽ.
Khương Hồng Nhan sắc mặt ngưng trọng nói.
- Tiểu tử, quê nhà của ngươi không hoan nghênh ngươi kìa, không bằng chúng ta trở về thôi.
Husky rất kiêng kỵ, người có thể bố trí ra loại cấm chế này, tuyệt đối là nhân vật đáng sợ, khiến nó rất sợ hãi.
- Về cái rắm, ta không tin tà.
Từ Khuyết cắn răng, thật vất vả mới trở lại, vừa đến cửa còn không vào được đã đi, sao có thể?
Hắn lại lên tiếng gọi hệ thống, hơi suy nghĩ:
- Hệ thống, nhanh, nghĩ biện pháp đột phá cấm chế, giúp chúng ta đi vào.
Ding, trải qua kiểm tra, cấm chế này có tác dụng hạn chế tất cả tu sĩ ngoại lai, nhưng niên đại đã lâu, không có người duy trì, tồn tại nhiều lỗ thủng, hệ thống đã tự động thay kí chủ liệt ra phương án phá giải tốt nhất!
Bạch!
Sau khi tiếng hệ thống vang lên trong đầu hắn, trên giao diện hê thống xuất hiện một phương án hoàn mỹ.
Từ Khuyết xem xong, khóe miệng nhất thời giương lên, trong lòng thở phào một hơi.
Địa Cầu, ngươi được lắm, con mẹ nó ta lại về đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận