Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 523: Đây Là Thứ Gì?

Khách sạn nhỏ trong Tuyết Thành, mọi người hoàn toàn há hốc mồm.
Từ Khuyết nói ra một lời kinh người, hắn lại nói ra lời nói bực này, làm tất cả mọi người đều không nghĩ tới.
Hắn lại không che giấu chút nào, không kiêng kỵ chỗ nào, trước mặt mọi người, hướng về đoàn người hỏi hắn xứng hay không xứng với Hải Đường Tướng quân.
Em gái ngươi a!
Ngươi điên rồi à?
Làm sao không theo lẽ thường an bài thế?
Tất cả mọi người đều suýt chút nữa phun ra máu, vốn lúc xem Từ Khuyết quát Husky, mọi người đều cảm thấy rất đáng tin.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, con hàng này lại còn hỏi mình có xứng với Hải Đường Tướng quân hay không, chuyện này quả thực là làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì lời này nói ra, sẽ không có đường lui.
...
Một mảnh không khí lúng túng vắng lặng, trong khách sạn có người đã ngồi không yên, đột nhiên đứng dậy, cất bước rời đi.
Đây là một tên tu sĩ lạ mặt, trực tiếp liền chạy tới tường thành, chạy đi mật báo với Thượng Võ.
Thượng Võ nghe xong người kia nói, đặc biệt sau khi nghe được Từ Khuyết nói câu nói kia, liền thuận tiện nổi giận.
- Vô sỉ, hắn cho rằng hắn là Gia Cát Tướng quân, là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Thượng Võ hầu như gầm hét lên.
Một tên binh lính vội thấp giọng khuyên nhủ:
- Tướng quân bớt giận, Gia Cát Tướng quân dù sao cũng nổi tiếng bên ngoài, bây giờ cũng chỉ nói mà thôi, hẳn không dám thật sự làm ra chuyện hoang đường kia đâu, bằng không hắn sẽ đem danh tiếng của mình phá hủy đi.
Nhưng mà, Thượng Võ đã tức tới cực điểm, phẫn nộ quát:
- Bớt giận mẹ ngươi, Gia Cát Lượng tính là thứ gì, không phải là đánh mấy trận thắng thôi sao? Đan Dương Phái ta nếu như ra tay, coi như là mười tên Gia Cát Lượng đều phải chết không nơi táng thân.
Rào!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ồ lên.
Lời này quá ác rồi, Gia Cát Tướng quân không phải chỉ là thổi da trâu, nói một câu hoang đường thôi sao?
Ngươi tức giận thì tức giận, nhưng nói để cho người ta chết không có chỗ chôn, không khỏi có điểm quá đáng đi?
Đoàn người bắt đầu nhíu mày, thậm chí là tên binh sĩ thủ thành vừa nãy mở miệng khuyên bảo Thượng Võ kia, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nhưng mà, Thượng Võ lại không hề để ý sắc mặt của mọi người một chút nào, cả khuôn mặt đen đến cực điểm, hừ lạnh nói:
- Bản Tướng quân ngược lại muốn xem xem, hắn có dám ở ngay trước mặt ta, lại nói câu nói như thế kia hay không, mấy người các ngươi đi theo ta!
Nói xong, y liền cất bước đi xuống tường thành, còn suất lĩnh một nhánh binh sĩ thủ thành, uy phong lẫm lẫm đi tới khách sạn trong thành.
...
Cùng lúc đó, trong khách sạn vẫn còn ở trong không khí lúng túng vắng lặng vừa nãy kia.
Lão Lý im lặng một hồi lâu, rốt cục vẫn là gượng cười một cái, nói ra:
- Ây... Gia Cát Tướng quân, không nghĩ tới mấy chục ngày không gặp, ngài... ngài vẫn khôi hài như vậy.
Y muốn giúp Từ Khuyết một chút, sợ bị người trong khách sạn đem lời nói truyền đi, tạo thành ảnh hưởng trọng đại.
Nhưng Từ Khuyết lại không tiếp nhận ý tốt của y, ánh mắt lấp lánh nói:
- Lão Lý, ta trước đây không xử bạc với ngươi đi, lúc trước phát băng côn, ta còn cho ngươi hai cái, ngươi nói một chút, ta xứng hay không xứng với Hải Đường Tướng quân hả?
Khóe miệng lão Lý lập tức co rúm lại, khóc không ra nước mắt.
Đại ca à! Ta đây là đang muốn giúp ngươi đó, ngươi sao lại còn lấn tới nữa thế?
- Xứng, xứng!
Cuối cùng lão Lý vẫn là hết cách, Từ Khuyết đều đã đánh ra chiêu bài tình cảm, y cũng chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.
Từ Khuyết lúc này mới thoả mãn nhìn về phía Husky, cười lạnh nói:
- Husky, có nghe thấy hay không, lão Lý đều nói xứng rồi kìa.
Husky tỏ vẻ phẫn nộ:
- Y là đang phỉ nhổ ngươi, không phải là nói xứng! Ngươi quá vô sỉ, lúc trước lại cho lão Lý hai cái băng côn, bản thần tôn mới chỉ lấy được một cái mà thôi.
- Ta nhổ vào, cho ngươi một cái là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Từ Khuyết cũng không vui, trực tiếp liền hướng Husky nhổ một bãi nước miếng, mắng.
- Tiên sư nó, ngươi nhổ nước miếng?
Husky không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ dùng loại thủ đoạn dơ bẩn này, nên đã trúng một bãi nước miếng, càng thêm căm tức, phun trả lại từng ngụm từng ngụm nước miếng nói:
- Hừ, ngươi cho rằng bản thần tôn không có à? Băng côn kia vừa cắn đã vỡ, còn không ăn ngon bằng kem.
Nói xong, nó còn tỏ vẻ trào phúng.
Từ Khuyết lại mau tránh ra ngụm nước miếng của Husky, cười lạnh nói:
- Kem cũng là do ta làm.
"Phi!"
Husky không cam lòng, tiếp tục nhổ nước miếng!
Từ Khuyết vừa nhanh nhẹn né tránh, phản kích phun một ngụm trở lại:
"Phi!"
"Phi!"
"Phi!"
"Phi!"
"Khặc phi!"
- Tiên sư nó, tiểu tử ngươi khốn kiếp, lại dùng đàm?
- Làm sao? Không phục đến đây! Khặc phi!
"Phi phi phi!"
...
Một người một chó, liền ở trong khách sạn bắt đầu một hồi nhổ nước miếng đại chiến tiền vô cổ nhân.
Tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh, thân hình không ngừng ở trong khách sạn né tránh, không trung từng ngụm từng ngụm nước miếng bay ngang.
Tất cả mọi người bị dọa sợ, lập tức chen chúc nhau lao ra khỏi khách sạn, mặt đen lại.
Đây trời ơi còn là Gia Cát Tướng quân ư?
Lại chơi trò nhổ nước miếng nữa?
- Làm gì thế? Đều cút ngay cho bản tướng quân!
Lúc này, trên đường phố truyền đến một tiếng quát mắng.
Thượng Võ mang theo một đội binh mã tới rồi, thấy xung quanh khách sạn đầy người, lập tức quát đuổi mọi người đi.
Đoàn người cũng chỉ đành lui lại, nhường ra một con đường.
Thượng Võ cũng không chú ý tới tình hình trong khách sạn, mặt lạnh nhìn quét mọi người, nỗ lực lấy thân phận địa vị khí thế, ép đoàn người một chút, đồng thời cũng cất bước tới cửa khách sạn.
"Phi!"
"Phi!"
Nhưng vào lúc này, hắn mới nghe được bên tai truyền đến âm thanh kỳ quái.
Sau khi trong lòng ngẩn ra, y theo bản năng quay đầu nhìn sang.
Kết quả, một đoàn chất lỏng óng ánh to lớn, dính nhơm nhớp trực tiếp bay tới trước mặt!
"Bẹp!"
Cả ngụm nước trong nháy mắt nện lên trên mặt Thượng Võ.
Trong khoảnh khắc, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngây người, Thượng Võ càng là lờ mờ ngơ ngác, cả người ngốc ở tại chỗ, tùy ý để ngụm nước dính nhơm nhớp trên mặt chậm rãi chảy xuống.
Y lộ vẻ mê hoặc, đưa tay đi sờ soạng khuôn mặt một cái, âm thanh khẽ run:
- Chuyện này... đây là thứ gì?
Mọi người hiểu rõ chân tướng, đều che miệng lại, hơi cảm thấy buồn nôn.
- Đó là nước miếng của Husky!
Lúc này, Từ Khuyết trong khách sạn đột nhiên ngừng lại, mở miệng đáp lại.
Husky lập tức cả giận nói:
- Tiên sư nó, tiểu tử ngươi đừng ngậm máu phun người, đó là nước miếng của ngươi!
- Phi, rõ ràng chỉ là của ngươi!
- Mẹ, ngươi còn dám đánh lén, ta nhổ vào, ta phi!
Rất nhanh, đại chiến nhổ nước miếng một người một chó, lại tiếp tục triển khai.
Mà lúc này, Thượng Võ mới rốt cục phản ứng lại, chất lỏng trên mặt chính mình chính là nước miếng!
- A...
Trong nháy mắt, một luồng lửa giận cực lớn đến không cách nào khống chế, từ trong lòng dâng lên, y phẫn nộ đến rít gào lên, gần như sắp điên rồi.
Đường đường con trai của chưởng môn Đan Dương Phái, đại tướng quân hộ thành của Tuyết Thành, lại bị người ta phun nước miếng lên trên mặt.
Chưa nói tới sỉ nhục, chỉ bằng đây là nước miếng, liền đủ để buồn nôn đến mức để y phát điên.
"Vèo!"
Y một tay lau đi ngụm nước miếng trên mặt, cả người phát ra một luồng sát khí đáng sợ, con ngươi gần như phun lửa, vọt thẳng tiến vào khách sạn.
Husky cùng Từ Khuyết đang du đấu, thân pháp triển khai đến cực hạn, ngụm nước trên không trung có qua có lại, giống như một hồi bắn nhau.
Nhưng lúc Thượng Võ xông tới, Husky vừa vặn tránh thoát một ngụm nước miếng, rơi vào trước người y.
Thượng Võ quyết định thật nhanh, một tay thò ra, nhanh chuẩn tàn nhẫn bắt lấy cái cổ của Husky, bắt nó tới.
- Gào, đau quá đau, mẹ nó, ai đấy?
Husky lập tức gào thét, đầu dùng sức xoay lại phía sau, con mắt trợn lên sắp rơi ra ngoai, nhưng mà nhìn thế nào cũng là vẻ mặt ngu ngốc.
- Các ngươi là muốn tìm chết sao?
Thượng Võ bắt lấy Husky, đưa đến trước người, tỏ rõ sát khí nói.
- Không phải a! Ngươi là ai thế? Đứng quá gần, thấy không rõ lắm.
Husky sững sờ trả lời một câu, đầu chó của nó cách mặt Thượng Võ quá gần, thật sự thấy không rõ là ai đang nắm lấy nó.
Thượng Võ lập tức cảm giác bị nhục nhã, cỗ lửa giận không tên trong lòng kia càng bốc càng mạnh, kéo Husky ra xa một chút, cắn răng cười lạnh nói:
- Liền bản tướng quân đều không nhận ra, ngươi...
"Khặc phi!"
Nói còn chưa dứt lời, Husky bỗng nhiên khạc ra một cục đàm, trực tiếp phun tới mặt Thượng Võ.
Trong nháy mắt, toàn trường một mảnh vắng lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận