Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1449: Cút

"Ầm ầm!"
Cùng lúc đó, trên vòm trời, lần thứ hai vang lên tiếng nổ vang.
Lần này, bốn đạo lôi vân kịch liệt cuồn cuộn mà tới.
Mấy chục tia chớp màu vàng óng, từ trong lôi vân qua lại rơi xuống, ánh vàng lóng lánh chói mắt, cực kỳ loá mắt.
- Cái gì, vẫn còn có nhiều thượng cổ hạo kiếp như vậy?
Nữ tử mặc áo trắng nhất thời cả kinh.
Nữ tử mặc áo đen cũng ngạc nhiên.
Các nàng chạy tới vì cho rằng thiên kiếp đã gần kết thúc, ai ngờ động tĩnh lượt thiên kiếp này còn lớn hơn nhiều so với thiên kiếp vừa nãy ở phía xa cảm nhận được.
Mà trong Thiên Sát Thành cách đó không xa, đám tu sĩ vây xem lại có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
- Kỳ quái, xảy ra chuyện gì?
- Lần này thượng cổ hạo kiếp tại sao lại thu nhỏ rồi, chỉ lớn hơn một chút so với thiên kiếp vừa mới đối phó với mười vị Tiên Vương mà thôi.
- Đúng đấy, tuy rằng số lượng nhiều hơn, nhưng nhìn qua dường như cũng không lớn bằng Cự Long màu vàng vừa nãy.
- Ồ, không đúng, các ngươi cẩn thận đếm đi, những thượng cổ hạo kiếp bé nhỏ kia, vừa vặn là 40 đạo, hơn nữa có dấu hiệu hội tụ về phía mười vị Tiên Vương.
- Đúng là như vậy, những thượng cổ hạo kiếp này dường như không phải nhằm vào Từ Khuyết.
Mọi người kinh ngạc nói, như đã phát hiện được chuyện gì không đúng.
Nữ tử mặc áo trắng cùng nữ tử mặc áo đen cũng gần như đồng thời phát hiện ra tình huống này, sắc mặt đều biến.
- Không đúng, những thượng cổ hạo kiếp này đều hướng về phía mười tên Tiên Vương kia.
Nữ tử mặc áo trắng cả kinh kêu thành tiếng.
- Chuyện này. . . đây hình như không phải cùng một đợt thiên kiếp, mà là sau khi lên cấp một lần nhiều cảnh giới khiến thiên kiếp đồng thời giáng xuống.
Nữ tử mặc áo đen cũng vô cùng kinh ngạc.
Hai người đều nhìn lẫn nhau rồi sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
- Cứu người trước, Thiên Châu sắp thức tỉnh, nếu mười Tiên Vương này chết đi, tương đương với việc sẽ tổn thất một luồng sức mạnh trung kiên, tương lai Thiên Châu e rằng sẽ có đại nạn.
Nữ tử mặc áo trắng chủ động mở miệng.
- Ta đồng ý.
Nữ tử mặc áo đen cũng gật đầu.
Dứt tiếng, hai người ăn ý mười phần đồng thời cất bước về phía trước, thân hình trực tiếp hiện ra, hai đạo khí tức mạnh mẽ, trong nháy mắt tràn ngập ra.
Ở đây vốn dĩ không có ai có thể phát hiện các nàng, nhưng khi hai cỗ khí thế toả ra, trong nháy mắt khiến toàn trường cảm thấy được hai luồng khí thế mãnh liệt nhất.
- Ai?
Từ Khuyết là người đầu tiên cảm ứng được hai luồng khí thế xuất hiện, ánh mắt trong nháy mắt quét tới, nhìn thấy hai nữ nhân xuất hiện ở ngoài khu vực cấm chế, hắn có chút ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh, nội tâm hắn cũng nổi lên một mảnh kinh hãi.
Khí thế hai nữ nhân này, cực kỳ giống Hiên Viên Uyển Dung, rõ ràng chính cường giả cấp bậc Tiên Tôn.
Ở Thiên Châu, quả nhiên ngay cả Tiên Tôn cũng xuất hiện sao?
Sắc mặt hắn ngưng lại, vô cùng cảnh giác, hai mắt khẽ đảo, bắt đầu suy nghĩ biện pháp, định kéo hai Tiên Tôn này cũng kéo vào cùng Độ Kiếp.
Cùng lúc đó, trong Thiên Sát Thành.
Đông đảo tu sĩ cũng phát hiện hai nữ tử tồn tại, đều cảm thấy sợ hết hồn.
- Tình huống gì thế, ở đó từ lúc nào lại xuất hiện thêm hai người.
- Quá đáng sợ, các nàng làm sao lại xuất hiện ở đó?
- CMN, ta nhận ra rồi, hai nữ nhân kia lúc trước đã tới.
- Trời ạ! Khí thế này, còn cường đại hơn cả Tiên Vương, chẳng lẽ là. . . Tiên Tôn?
Rất nhiều người cả kinh kêu lên.
Husky cùng đám người Đoạn Cửu Đức cũng bị hấp dẫn sự chú ý, sau đó đều sầm mặt lại.
- Tiên sư nó, đại sự không ổn!
Husky mạnh mẽ nện một quyền xuống mặt đất.
- Ngay cả Tiên Tôn cũng đến rồi, kế hoạch có chút vượt quá khống chế.
Đoạn Cửu Đức sờ sờ cằm, nhíu mày.
Tử Hà tiên tử cũng nhìn hai người kia, đôi mi thanh tú cau chặt lại:
- Làm sao lại là các nàng?
Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến Husky cùng mấy người Đoạn Cửu Đức đều ngẩn ra.
- Sư tôn, ngươi biết hai nữ nhân kia?
Đoạn Cửu Đức kinh ngạc nói.
- Các nàng đến từ Tiên Vân Châu Vĩnh Chân Tiên Vực, là Thánh Nữ của Thánh Nguyệt Điện cùng Thiên Ma Điện, trong đó Thánh Nguyệt Điện chính là một thế lực ở đế cung Vĩnh Chân Tiên Đế, từ trước đến giờ luôn bất hòa cùng Thiên Ma Điện.
Tử Hà tiên tử trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm nghị, có chút không hiểu.
Hai người này là Thánh Nữ thuộc hai thế lực từ trước đến giờ luôn bất hòa, tại sao hiện tại lại cùng xuất hiện ở Thiên Châu?
- Khụ, sư tôn, nói như vậy, hai người các nàng không phải hướng về phía Từ Khuyết đến chứ?
Đoạn Cửu Đức hỏi.
- Nữ tử mặc áo trắng kia gọi là Nghê Thường tiên tử, là sư tỷ Tiểu Nhu.
Tử Hà tiên tử trầm giọng đáp, sắc mặt không khỏi nghiêm túc.
- Móa, có duyên phận như vậy sao? Vậy thì là người mình rồi.
Husky nhất thời mừng lớn.
- Không phải người mình.
Tử Hà tiên tử lắc lắc đầu.
Từ Khuyết tồn tại, đối với Tiểu Nhu mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
Tiên Đế bên đó đều hiểu rõ, Tiểu Nhu mất đi một chút hồn phách, cho nên mới không nhớ tới những chuyện quá khứ, giống như là một cuộc sống mới, một khi trí nhớ được khôi phục, sẽ sinh tâm ma.
Bây giờ Nghê Thường tiên tử lại xuất hiện ở đây, không thể không khiến Tử Hà tiên tử suy nghĩ nhiều.
Vạn nhất nàng do Tiên Đế phái tới diệt trừ Từ Khuyết. . .
Khi suy nghĩ này hiện lên, trong mắt Tử Hà tiên tử nhất thời lóe lên tia sáng lanh lùng, hiện ra sát cơ.
Mà lúc này, Nghê Thường tiên tử bên kia, lại nhìn về phía Từ Khuyết mở miệng.
- Vị tiểu hữu này, mau mở ra cấm chế, thả bọn họ rời đi, ngươi không thể giết bọn họ.
Giọng nàng lành lạnh, mang theo ngữ khí ra lệnh, truyền tới trong Thiên Sát Thành.
Đông đảo tu sĩ nghe vậy, đều tỏ vẻ cười khổ cùng ước ao.
- Quả nhiên là tới cứu những Tiên Vương kia.
- Ước ao a. Nội tình mạnh mẽ thật tốt, Tiên Tôn đều đến, mười vị Tiên Vương này không sao rồi.
Có người lắc đầu nói ra.
Gia chủ Thường gia cũng giống như được hồi sinh, hai mắt khôi phục thần thái, kích động không thôi:
- Trời giúp Thường Đoạn Canh ta!
Chỉ cần Tiên Vương không chết, những thế lực kia sẽ không truy cứu Ám Ảnh Phật, như vậy Thường gia cũng có một chút hi vọng sống.
Tử Hà tiên tử nhíu chặt lông mày, lúc này cũng không ra tay.
Nghê Thường tiên tử vừa mở miệng, Tử Hà tiên tử đã biết mình lo xa rồi, đối phương hiển nhiên không biết thân phận Từ Khuyết, vì thế hẳn không phải vì Từ Khuyết mà đến.
- Cút!
Lúc này, từ giữa không trung truyền đến giọng Từ Khuyết.
Hắn tỏ vẻ không kiên nhẫn, không nhìn đối phương, giống như đuổi con ruồi, hô lên một chữ "Cút", đáp lại Nghê Thường tiên tử.
Điều này khiến mọi người ở đây đều ngây người một trận.
Đậu xanh, tên tiểu tử này ngay cả mặt mũi của Tiên Tôn tử cũng không cho?
Nghê Thường tiên tử cũng có chút bối rối, đường đường là Thánh Nữ Thánh Nguyệt Điện, ở Tiên Vân Châu chưa từng có người nào dám bất kính với nàng như vậy.
Nữ tử mặc áo đen ở bên cạnh nàng cũng sửng sốt một chút, rồi lập tức bật cười trên sự đau khổ của người khác.
- Ha ha, Nghê Thường tiên tử, không nghĩ tới ngươi lại có một ngày bị một tên tiểu bối. . .
Nàng cười che miệng lại.
Nhưng lời cười nhạo nói còn chưa nói xong, Từ Khuyết ở giữa không trung cũng tập trung nhìn nàng, đạm mạc nói:
- Ngươi cũng cút!
Nụ cười trên mặt nữ tử mặc áo đen, trong nháy mắt cứng đờ.
Thời khắc này, Nghê Thường tiên tử vốn là một mặt lạnh lùng, nhìn về phía nữ tử mặc áo đen cũng có chút không nhịn được cười lên tiếng.
Nữ tử mặc áo đen trong nháy mắt tức giận ngẩng đầu nhìn Từ Khuyết, lạnh giọng quát mắng:
- Làm càn, nhóc con chưa đủ lông đủ cánh, dám nói bản Thánh Nữ như vậy, ngươi biết chúng ta là ai không?
- Không có hứng thú biết, cút!
Từ Khuyết ngay cả nhìn cũng lười nhìn các nàng.
Nữ tử mặc áo đen nhất thời tức giận đến hai mắt phun lửa.
Tiểu tử thật hung hăng, cho tới bây giờ ở Tiên Vân Châu không có ai dám nói như vậy với mình, huống hồ Thiên Châu chỉ là một địa phương lạc hậu như thế?
- Ngươi. . .
Nàng đưa tay chỉ về Từ Khuyết, đang muốn mở miệng răn dạy.
- Ngươi không cần thích ta, tuy rằng ta ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc, nhưng ta là người đã có vợ, ta không có hứng thú với ngươi.
Từ Khuyết ngắt lời nói.
Nữ tử mặc áo đen trong nháy mắt nghẹn lời, tức giận đến tay nhỏ cũng bắt đầu run.
Trên mặt Nghê Thường tiên tử mang theo cân nhắc, rất hứng thú nhìn dáng vẻ nữ tử mặc áo đen ăn quả đắng.
- Nhìn cái gì vậy, ngươi không phải muốn cứu người sao? Tiểu tử này ngươi tự quyết định, bằng không ta lười xuất thủ cứu người, cùng lắm thì buông bỏ Thiên Châu thôi.
Nữ tử mặc áo đen nhìn thấy vẻ mặt của Nghê Thường tiên tử, tức giận không có chỗ phát tiết, lạnh lùng nói.
Lúc này Nghê Thường tiên tử mới thu hồi vẻ cân nhắc trên mặt, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng bình thường, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu hữu, kỳ thực chúng ta là nghĩ. . .
- Nghĩ cũng không được, nghĩ cũng có tội, đừng tưởng rằng theo ta nói mấy câu liền có cơ hội được ta nhìn trúng, ta cho ngươi biết, không có cửa đâu, hai kẻ các ngươi một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có, cút nhanh lên!
Khắp khuôn mặt Từ Khuyết là vẻ quang minh lẫm liệt, lần thứ hai ngắt lời nói.
Tất cả mọi người:
- . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận