Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1647: Tốn Tiền Mua Tức

"Từ đạo hữu, trò đùa này của ngài không buồn cười chút nào."
Lúc trước đám người còn cười nhẹ, hiện tại đã không cười nổi nữa.
Tốn nhiều Tiên Tinh như vậy, kết quả lại như thế?
Đây rõ ràng là đang lừa gạt chúng ta.
"Ta thật không có đùa các ngươi."
Từ Khuyết lắc đầu cười một tiếng, đồng thời nâng chưởng lên, đột nhiên vỗ vào hư không trước mặt.
"Oanh!"
Toàn bộ hư không lập tức chấn động, một cỗ thiền ý Phật môn bàng bạc tản ra, mơ hồ còn có kim mang lấp lóe.
Một loại cảm giác từ bi đan xen, đánh thẳng vào lòng tất cả mọi người.
"Đây là. . . Đại Từ Đại Bi Chưởng?"
"Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ hắn thật lĩnh ngộ tất cả bí pháp Phật môn nơi đây?"
"Không đúng, có lẽ hắn chỉ biết một loại như thế, mục đích chính là vì lừa gạt Tiên Tinh?" Có người nói.
"Cái rắm!" Từ Khuyết nghe nói như thế liền không cao hứng, chau mày nói: "Đầu óc các ngươi đâu? Để quên ở nhà hết rồi à?"
"Ngươi. . ." Đám người lập tức vừa vội vừa giận.
"Đây rõ ràng là ngươi sai, là ngươi lấy tiền không làm việc, sao lại mắng ngược chúng ta?"
"Từ Khuyết, ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng!"
Từ Khuyết không khỏi hừ lạnh: "Thời điểm có việc cầu người, hô nhân gia Từ đạo hữu, hiện tại cảm thấy nhân gia lừa ngươi, liền hô Từ Khuyết rồi? Các ngươi còn muốn mặt mũi hay không?"
Khóe miệng đám người hung hăng co rút.
Mẹ nó, chủ quan.
Tên Từ Khuyết này không chỉ không có nhân phẩm, ngay cả tâm lý cũng có vấn đề, không biết xấu hổ!
Dây dưa với loại người như thế, cuối cùng thua thiệt cũng chỉ là bọn họ.
Nhưng. . . đằng đẵng một trăm triệu Tiên Tinh, chẳng lẽ cứ như vậy sao?
"Từ đạo hữu, nếu ngươi không muốn nói cho chúng ta biết phương pháp chân chính, xin hãy trả lại Tiên Tinh cho chúng ta." Có người gan hùm tim gấu, nói với Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhướng mày lên.
Không phải chỉ là muốn nhìn Phật pháp của ta thôi sao?
Đã các ngươi muốn nhìn, ta liền không dùng cho các ngươi xem.
"Ài!"
Hắn than nhẹ một tiếng: "Ta thấy chư vị cũng là người sắp chết, các ngươi mang theo Tiên Tinh hóa thành tro bụi, còn không bằng để cho bản Bức Thánh mang đi."
"Có câu rất hay, chỉ khi người cuối cùng trên thế giới quên mất ngươi, ngươi mới chân chính chết đi."
"Mà bản Bức Thánh chú định bức lâm thiên hạ, vĩnh sinh bất diệt, kể từ đó, các ngươi cũng có thể biến tướng đạt được vĩnh sinh. Cuộc làm ăn lời to như vậy, các ngươi còn không biết đủ?"
Đám người nghe thế đều sững sờ.
Bọn hắn tiêu tiền mua mệnh? Cuối cùng lại biến thành tốn tiền mua tức giận?
Quả nhiên, Tạc Thiên Bang Từ Khuyết danh bất hư truyền, không cần mặt!
Lúc này cũng có người phản ứng lại, tay cầm binh khí, uy thế nổ tung.
"Đã chết chắc, vậy chúng ta cũng không ngại liều một phen với ngươi, muốn chết thì cùng chết!"
"Vị đạo hữu này nói không sai, nếu ngươi không nói bí mật che giấu thiên cơ ra, vậy thì cùng chết với chúng ta đi!"
Bọn họ chỉ mới ngộ ra một môn bí thuật, có lẽ một khắc sau liền sẽ thân tử đạo tiêu.
Đến mức này rồi, lại bị người hố thêm một vố, cho nên bọn họ quyết liều một phen.
Nhìn đám người kích động, Từ Khuyết chỉ cười nhạt một tiếng, liếc nhìn bọn họ vài lần, nói: "Các ngươi có thể thử một chút, xem xem là các ngươi giết ta trước, hay là quy tắc phiến thiên địa này tru sát các ngươi trước."
m thanh vừa dứt, Từ Khuyết bỗng nhiên lui về sau mấy bước.
"Oanh!"
Một âm thanh thật lớn vang lên.
Lại một tên tu sĩ ngã xuống trước quy tắc.
Tiếng chuông đưa tang cũng kịp thời vang lên.
Lòng mọi người cũng theo tiếng chuông vang lặng lẽ lắng lại.
Chẳng lẽ bọn họ đều phải chết như vậy?
Lúc này, có mấy người ngẩng đầu nhìn Từ Khuyết, thần sắc hung ác, trực tiếp xuất thủ.
Dù sao cũng chết, đã sớm chướng mắt Từ Khuyết, không bằng liều một phen, kéo hắn làm đệm lưng.
Thấy có người động thủ, Từ Khuyết cũng không không sợ chút nào.
Hắn lãnh đạm nhìn mấy người kia, nhẹ nhàng niệm một câu chú ngữ phạm văn.
Nhất thời, một con kim sắc cự điểu do phật quang biến thành, vỗ cánh bay lơ lửng sau lưng hắn. . .
"Thu!"
Tiếng điểu minh vang lên, trong nháy mắt chôn vùi thế công đám tu sĩ kia.
Lá sen dưới chân đám người cũng bị Kim Sí Đại Bằng vỗ cánh quật vào trong nước.
Thời điểm đám Tiên Vương đối mặt với phật quang Pháp Tướng, hai chân không khỏi có chút phát run. . .
Trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Đây, đây là Pháp Tướng thực chất hóa?
Uy thế thật đáng sợ! Căn bản không phải bọn họ có thể kháng.
Thực lực của Từ Khuyết lại mạnh đến như vậy?
May mà tiến vào Phật cảnh cơ hồ đều là nhân vật cấp bậc Tiên Vương, nếu là Đại La Kim Tiên, giờ phút này có lẽ đã bị sợ mất mật đi?
Thực lực kinh khủng như thế, cho dù bọn họ liên thủ, cũng không có khả năng đánh lại người này.
Đám người thở dài một tiếng, đồng thời mang theo ánh mắt thương hại nhìn tới Tiên Vương đã xuất thủ kia.
Bọn họ không có khả năng sống sót.
Đúng lúc này, trên không ao sen vang lên trận trận lôi minh.
Một tiếng ầm vang, thiểm điện đánh xuống.
Mục tiêu chính là mấy người ra tay với Từ Khuyết.
Thời gian ba hơi, đám người chỉ thấy trước mắt có bụi mù phiêu đãng.
Về phần mấy tên Tiên Vương kia, đã hóa thành tro bụi bay theo gió.
Chuyện này. . .
Đám người sửng sốt.
Bọn họ căn bản không ngờ tới, Từ Khuyết thậm chí còn chưa xuất thủ, mấy tên Tiên Vương kia đã trực tiếp lìa đời.
Trong lúc mọi người cảm khái mấy tên Tiên Vương chết yểu, có người lại dời mắt nhìn đến kim sắc đại điểu sau lưng Từ Khuyết.
"Đó. . . đó là Kim Sí Đại Bằng Bồ Tát Pháp Tướng!"
"Làm sao có thể? Bí pháp này rõ ràng ở sâu trong ao sen mới có, sao hắn có thể tham ngộ thành công?"
"Chẳng lẽ thật đúng như hắn nói? Lúc trước hắn đã nắm giữ toàn bộ bí pháp ở nơi này?"
"Nhưng chuyện này sao có thể!"
Mặc dù đám người không nguyện ý tiếp nhận, nhưng thực lực Từ Khuyết biểu hiện ra, khiến bọn họ không thể không tin.
Chẳng lẽ thế gian thật có thiên tài, có thể nắm giữ mấy vạn loại bí thuật?
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của đám người, Từ Khuyết lại mang theo một tia bất đắc dĩ nói ra: "Loại bí thuật này, ở trong Tạc Thiên Bang, có trên trăm vạn loại, cũng chỉ có các ngươi xem như bảo vật. Phật cảnh thí luyện cũng chỉ có thế, còn cảm thấy bản Bức Thánh lừa các ngươi? Buồn cười!"
Chỉ có thế?
Chỉ có thế. . .
Lời nói phách lối của Từ Khuyết khiến đám người cảm thấy khó chịu.
Bọn họ hận không thể xé nát tên tiểu tử trước mặt.
Thế nhưng vừa rồi đã có người dùng hành động nói cho mọi người biết, xuất thủ lung tung ở nơi này, sẽ có hậu quả như thế nào.
Cho nên bọn họ chỉ có thể chịu đựng, mặc cho Từ Khuyết trang bức.
Thấy mọi người không nói nữa, Từ Khuyết liền tiếp tục nói: "Chư vị, gặp nhau là duyên phận, đã các ngươi sắp chết, giữ lại bảo vật cũng vô dung, không bằng giao Tiên Khí pháp bảo cho bản Bức Thánh, bản Bức Thánh sẽ thay các ngươi bảo quản."
"Thật chỉ bảo quản, chờ sau khi bản Bức Thánh rời khỏi Phật cảnh, nhất định sẽ bàn giao vật này cho người nhà các ngươi."
Khóe miệng đám người có chút run rẩy.
Từ Khuyết có thể tin?
Bọn họ không ngốc!
Vừa rồi đã bị hố qua một lần!
Hiện tại, ngươi nằm mơ!
Trông cậy vào con hàng này, còn không bằng ngồi chờ chết, đám người trao đổi ánh mắt, nhao nhao trở về diệu liên, chuẩn bị tiếp tục tham ngộ. . .
Từ Khuyết mỉm cười, trực tiếp cất bước, lướt về phía một đóa diệu liên.
"Khổng Tước Minh Vương! Hiện thân!"
"Đế Thính! Hiện thân!"
"Thanh Sư! Hiện thân!"
. . .
Từ Khuyết liên tiếp gọi ra hơn trăm loại Pháp Tướng Phật môn, mỗi lần Pháp Tướng xuất hiện, liền đại biểu cho một loại bí pháp Phật môn.
Trong nháy mắt, toàn trường tĩnh mịch.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, ngây ra như phỗng.
Chuyện này. . . chuyện này sao có thể?
Sao hắn có thể nắm giữ nhiều bí pháp như vậy?
"Không. . . không có khả năng."
Cho dù là Tiên Vương, bị nhiều Pháp Tướng Đạo Tôn nhìn chăm chú như vậy, tâm thần cũng không khỏi rối loạn.
Ngay lúc này, Từ Khuyết chậm rãi mở miệng: "Các ngươi xem, bí pháp cao siêu mà các ngươi nói, cảm ngộ đơn giản đến cỡ nào, chỉ cần các ngươi có đầu óc là được."
Đơn. . . đơn giản?
Có đầu óc là được?
Thần mẹ nó, hóa ra chúng ta không có đầu óc rồi?
Đám người cảm thấy trong ngực đột nhiên tụ huyết, trước mắt tối đen, kém chút thổ huyết ngất đi.
Kẻ này!
Hà nhân trư tâm a!
(Editor: "Hà nhân trư tâm", thuật ngữ mạng TQ, đồng nghĩa với giết người tru tâm)
Bạn cần đăng nhập để bình luận