Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 581: Cổ Thạch Quỷ Dị

Lời nói trâu bò của Từ Khuyết trong nháy mắt vang khắp đình viện.
Tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Tiểu tử này bị điên à?
Có người nào tham gia cắt đá đại hội như vậy, đây rõ ràng là đang phá hoại quy củ.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng không thể bình tĩnh được, khẽ kéo áo Từ Khuyết một chút, sắc mặt nghiêm túc, truyền âm nói:
- Từ Khuyết, đừng nói lung tung. Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Đám cổ thạch này ngươi nuốt không nổi.
Đám cường giả Khương gia và Cung gia sau khi nghe Từ Khuyết nói thế đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên quái lạ, như cười mà không cười nhìn về phía Từ Khuyết.
Tu Tiên Giới rộng như thế, dù cho Khương gia và Cung gia còn có Bạch gia ở Đông Hoang là các đại gia tộc số một số hai, nhưng cũng không dám xưng một nhà độc đại.
Dù sao thì tay của bọn họ còn chưa đủ lớn để che toàn bộ bầu trời Đông Hoang.
Chính bởi vì vậy mà sau khi Khương gia và Cung gia liên thủ đào được một nhóm cổ thạch bên ngoài Càn Long Quật, người hai nhà cũng không dám tự mình nuốt hết, mang ngọc mắc tội, chỉ sợ khiến thế lực khắp nơi ở Đông Hoang mơ ước.
Vì thế hai nhà bọn họ quyết định lấy ra một phần cổ thạch, tổ chức lần cược đá đại hội này, để cân bằng tâm lý của các thế lực khắp nơi, lại thuận tiện kiếm được một khoản Linh Thạch, đúng là một công đôi việc.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một tiểu tử, nói muốn bao hết chỗ cổ thạch này, đây quả thật là hành vi tự tìm đường chết.
- Chung quy vẫn là do tuổi trẻ. Không biết trời cao đất rộng.
Có người lắc đầu cười lạnh nói.
- Trẻ con miệng còn hôi sữa, tự cho là vừa kiếm được chút Linh Thạch đã rất giỏi. Mưu đồ muốn nuốt tất cả đám cổ thạch này, cẩn thận sẽ chết vì no đấy.
- Ha ha, lần này có trò hay để xem rồi.
Không ít thiên tài trẻ tuổi đều lộ vẻ trêu tức, thờ ơ lạnh nhạt.
Mà các cường giả của thế lực lớn đều cau mày, sắc mặt có chút không vui, cho dù bọn họ mới mua được đậu hủ thúi từ tay Từ Khuyết, nhưng đứng trước lợi ích to lớn, sẽ không có người nào coi trọng tình cảm.
- Tiểu hữu, ngươi làm như vậy là không được đâu.
Phong Vô Đạo nhàn nhạt mở miệng nói.
Vị Trưởng lão của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái này vẫn được xem là tương đối phúc hậu, nhắc nhở Từ Khuyết không nên dẫn hỏa thiêu thân.
Nhưng chuyện này dù sao cũng liên lụy đến lợi ích của các thế lực khắp nơi, ông ta cũng khó nói rõ ràng, nếu không sẽ khiến những người khác nghi kỵ, thậm chí hiểu lầm Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái đứng về phía Từ Khuyết.
- Tại sao lại không được? Chẳng lẽ lớn lên đẹp trai lại có tiền là có lỗi sao?
Từ Khuyết hờ hững cười nói.
Phong Vô Đạo lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, cũng không đáp lại.
Liễu Tĩnh Ngưng vẫn tiếp tục truyền âm nói:
- Từ Khuyết, trước tiên thu hồi Linh Thạch lại đi đã.
- Đừng sợ, ta biết ta đang làm gì, hơn nữa ta cũng không có ý định thật sự một mình nuốt đống cổ thạch này.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, truyền âm đáp lại.
Liễu Tĩnh Ngưng nghe thấy lời này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không nuốt một mình, vậy thì không có chuyện gì.
Nhưng Liễu Tĩnh Ngưng vẫn mơ hồ cảm thấy lời này của Từ Khuyết có ý vị sâu xa, thậm chí kết hợp với lời nói lúc trước của hắn, trong lòng Liễu Tĩnh Ngưng vẫn có chút bất an.
- Tiểu hữu, ngươi nhất định phải mua lại tất cả cổ thạch sao?
Lúc này, một lão giả thuộc Khương gia lên tiếng, cười mà không phải cười nhìn Từ Khuyết.
- Ta đúng thật là rất muốn mua toàn bộ, nhưng chư vị dường như không vui lòng.
Từ Khuyết cười nói.
Lão giả thuộc Khương gia cũng nở nụ cười:
- Tiểu hữu nói gì thế, nếu ngươi thật sự muốn mua toàn bộ, những người đang ngồi ở đây sẽ không có ai phản đối.
- Vẫn nên quên đi, con người ta vốn không phải kẻ tham lam, hơn nữa cũng không hiểu cược đá, nên chỉ vui đùa một chút mà thôi, không cần thiết tranh đoạt cùng chư vị tiền bối.
Hiếm khi Từ Khuyết khiêm tốn nói.
- Nói như vậy, là không định mua toàn bộ?
Lão giả thuộc Khương gia lại hỏi.
Từ Khuyết khoát tay nói:
- Không mua, chờ lát nữa sẽ mua một chút thôi, nhưng trước tiên ngươi cần phải trả ta mười khối cổ thạch mà ngươi nợ ta đã.
- Đó là đương nhiên.
Khương gia lão giả không thể phủ nhận cười nói.
Sau đó lão lại nhìn mọi người đang ngồi quanh đó một chút, mở miệng nói:
- Nếu chư vị không ý kiến, trước hết để tiểu hữu này chọn mười khối cổ thạch trước, thế nào?
Đám đại nhân vật thấy Từ Khuyết đã nhượng bộ, sắc mặt đã hòa hoãn từ lâu, lúc này để hắn chọn trước mười khối cổ thạch, tự nhiên cũng không có ý kiến gì, đều gật đầu biểu thị đồng ý.
Dù sao số lượng cổ thạch có rất nhiều, để Từ Khuyết chọn trước mười khối cũng chỉ như muối bỏ bể, huống chi bọn họ cũng cảm thấy, một người tuổi còn trẻ không thể có ánh mắt độc đáo gì, cắt đá ngoài việc dựa vào vận khí, cũng thử thách ánh mắt và kinh nghiệm.
Để hắn chọn trước mười khối cổ thạch, cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Thấy mọi người đều không có ý kiến, lão giả Khương gia mới nhìn về phía Từ Khuyết, vẻ mặt cân nhắc nói:
- Tiểu hữu, vậy ngươi chọn đi.
- Được.
Từ Khuyết đáp một tiếng, thân hình lóe một cái, bay về phía giữa đình viện.
Đám hạ nhân đã sớm mang cổ thạch tới, xếp thành một tòa giả sơn.
Mỗi một khối cổ thạch có hình dạng khác nhau, có nhỏ như bóng, có lớn hơn hình người, tán một loại khí tức quái dị.
- Đám cổ thạch thật mạnh mẽ!
Từ Khuyết không khỏi cau mày nói.
Đứng trước đống cổ thạch này, hắn cảm giác được một loại mùi vị hoang vu và tuyệt cảnh, tựa như dấn thân vào tử địa, thần hồn vô cùng không thoải mái, cả người đều thấy khó chịu.
Từ Khuyết gọi hệ thống, lấy "Máy chụp x quang" đã đổi từ lâu ra, máy chỉ to bằng bàn tay, vừa vặn nằm gọn trong tay, hướng về đống cổ thạch tiến hành quét hình.
Mọi người nhìn thấy thế, lông mày đều cau lại.
- Tiểu tử này đang làm gì?
- Trong tay hắn cầm vật gì? Vì sao một chút sóng linh khí cũng không có, nhưng lại tản ra hồng quang?
- Lòe người thôi, yêu cầu của việc cắt đá là cần có nhãn lực và kinh nghiệm, chẳng lẽ hắn có thể xuyên qua đá, nhìn thấy vật bên trong sao?
- Ha ha ha...
Đám người không khỏi nở nụ cười.
Nhìn xuyên qua đá nhìn thấy vật bên trong? Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như thế.
Nhưng Từ Khuyết đúng là thật sự nhìn thấy được. Dù sao thì Tu Tiên có chỗ thần kỳ của Tu Tiên, nhưng khoa học kỹ thuật cũng là trí tuệ của nhân loại.
Máy chụp X quang, từ lâu đã quét qua đống cổ thạch, những hình ảnh hiện ra trong hệ thống, xuất hiện trước mặt Từ Khuyết, và chỉ có mình hắn mới nhìn thấy.
Trong thoáng chốc, cả người Từ Khuyết đều choáng váng tại chỗ.
Trong đống cổ thạch này, phần lớn đều là phế thạch, không hề có thứ gì.
Đáng sợ hơn chính là, hắn nhìn thấy một hình ảnh rất doạ người, trong một khối đã lớn trong, có chứa đầu của một lão nhân.
Đầu lão nhân này đang nhắm mắt, tựa như đã chết đi vô số năm, có khí tức cổ lão, nhưng da thịt không hề hư thối, ngay cả đầu vẫn hoàn hảo, cứ tĩnh lặng nằm trong tảng đá.
- Mẹ nó, thật là tà môn!
Từ Khuyết chậc lưỡi, tuy cảm thấy rất quỷ dị, nhưng không cảm thấy kỳ quái.
Chuyện như thế này ở Tu Tiên Giới quá bình thường, những chuyện cổ quái kỳ lạ thường xuất hiện, đương nhiên, nếu như đầu người trong tảng đá đột nhiên mở mắt ra, vậy thì càng kích thích rồi.
Từ Khuyết nhìn mấy lần, sau đó đưa mắt quét về phía những khối cổ thạch khác.
Quét một vòng, thật sự có một khối cổ thạch ở bên trong ẩn chứa Long Nguyên Tinh Phách.
Điều này khiến Từ Khuyết cảm thấy rất kinh hỷ, đắc ý.
Mà những tảng đá còn lại ẩn giấu chí bảo gộp lại chỉ có hai mươi khối.
Nói cách khác, nếu như tính luôn tảng đá có đầu người, cùng với có Long Nguyên Tinh Phách, trong này chỉ có hai mươi hai khối đá tốt, còn lại mấy chục khối khác đều là phế thạch.
- Ta chọn xong rồi, trước tiên muốn lấy mười khối cổ thạch này, mặt khác ta còn muốn mua mười hai khối, có thể không?
Từ Khuyết chuyển ra mười khối cổ thạch trước, xoay người nhìn về phía lão giả Khương gia, cười híp mắt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận