Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 888: Hút Khô Bọn Họ Cho Ta!

Lời này vừa nói ra, đám lão tổ Thiên Nhân tộc đều tỏ vẻ âm trầm.
Chỉ có điều, một lão tổ lại đột nhiên nở nụ cười, tỏ vẻ giễu cợt nói:
- Đám chuột nhắt, chẳng lẽ ngươi còn định ở đây so tuổi thọ dài ngắn sao? Trên thực tế, chúng ta muốn giết ngươi, chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.
- Chớ nghĩ là ngươi có loại phù lục kia liền có thể không chạy trốn, trước không nói phù lục của ngươi cuối cùng sẽ dùng hết, hiện tại ở nơi này, ngươi mãi mãi cũng không trốn thoát được.
Lại có thêm một lão tổ khác cười lạnh, bổ sung:
- Nhân tiện nhắc nhở ngươi một câu, khi chúng ta vừa tới, đã phong tỏa hư không ở đây lại, hiện tại ngươi muốn lợi dụng phù lục để chạy trốn, sợ là cũng chỉ có thể chạy trong phạm vi mấy chục dặm mà thôi, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy trốn tới khi nào?
- Ồ? Phong tỏa?
Con ngươi Từ Khuyết sáng ngời, vui vẻ nói:
- Thật hay giả thế?
Thái độ này của hắn liền khiến cho đám lão tổ kia bất ngờ.
Mấy lão tổ Thiên Nhân tộc nhất thời sầm mặt xuống, hừ lạnh nói:
- Là thật hay giả, bản thân ngươi thử liền sẽ biết được. Chúng ta ở đây bế quan nhiều năm, sớm đã nắm trong rõ bộ phận quy tắc vận hành hư không ở nơi đây, loại phù lục kia của ngươi mặc dù không tệ, nhưng chung quy cũng chỉ là mượn dùng lực lượng hư không mà thôi.
- A, nếu là như vậy, ta cũng thật sự yên tâm rồi.
Từ Khuyết gật đầu, khóe miệng giương lên, đột nhiên trên hai tay xuất hiện hai tấm phù lục.
Tay trái cầm một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, tay phải cầm một tấm Kim Cương Bất Bại Phù.
Xoạt!
Hắn bóp vỡ Thần Hành Độn Tẩu Phù, thân hình đột nhiên lóe lên rồi xuất hiện ở một nơi cách đó hơn hai dặm, phịch một tiếng, mạnh mẽ bị lực lượng vô hình cản lại.
Đám lão tổ này quả thật không nói đùa, đã thật sự phong tỏa khu vực này lại.
Thần Hành Độn Tẩu Phù bình thường khẳng định là không có cách nào đi ra ngoài, chỉ có dùng Thiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù mới có thể chạy trốn.
Chỉ có điều, hiện tại Từ Khuyết không có ý định chạy.
Đám lão gia hoả này lớn lối như vậy, không cho bọn họ nếm chút giáo huấn, làm sao có thể xứng đáng với danh hiệu bức thánh?
Sau này truyền đi, mặt mũi của bản bức thánh tử còn biết đặt ở nơi nào được?
- Tiếp tục!
Từ Khuyết hừ một tiếng, tiếp tục bóp vỡ một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, thân hình lần thứ hai biến mất tại chỗ.
Ầm!
Sau một khắc, cùng với một tiếng vang trầm thấp, Từ Khuyết lần thứ hai va vào một màn chắn vô hình giữa hư không, cả người rơi bịch xuống đất.
Đám lão tổ Thiên Nhân tộc thấy thế thì đều cười lạnh thành tiếng.
- Ha ha, đã nói với ngươi rồi, ngươi trốn không thoát được, bất luận ngươi dùng bao nhiêu phù lục, ngươi đều trốn không thoát khỏi phạm vị này!
- Đừng giãy giụa nữa, ngoan ngoãn bò qua đây, quỳ trước mặt chúng ta.
- Các ngươi là Nhân tộc thấp kém, sẽ vĩnh viễn làm nô bộc cho Thiên Nhân tộc chúng ta.
Mấy tên lão tổ giễu cợt nói, ánh mắt hung tàn, nhưng hiện tại bọn họ không vội giết Từ Khuyết, đã coi hắn là cua trong rọ, giống như con mồi dâng đến tận miệng, chậm rãi trêu chọc, nhìn hắn ở trong "lao tù" rối loạn.
Nhưng Từ Khuyết vẫn không thèm để ý đến đám người kia, tiếp tục bóp vỡ Thần Hành Độn Tẩu Phù, tiếp tục thay đổi vị trí.
"Ầm!"
Trong nháy mắt, hắn lại bị va ngã.
Hắn lập tức đứng lên đến, tiếp tục bóp vỡ Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Lần lượt thử nghiệm, cùng với lần lượt thất bại, nhưng hắn vẫn tiếp tục điên cuồng thử nghiệm, không ngừng va chạm vào màn chắn vô hình giữa hư không.
- CMN, tiểu tử này điên rồi sao? Đầu hắn là sắt à? Muốn dùng thân thể đánh vỡ màn chắn hư không ư?
Husky nhất thời ngạc nhiên nói.
Đôi mi thanh tú của Khương Hồng Nhan cau lại, tuy rằng không rõ Từ Khuyết muốn làm cái gì, nhưng nhìn thấy hắn cứ va chạm vào màn chắn vô hình giữa hư không như vậy, bàn tay nhỏ trong áo bào đã bắt đầu nắm thật chặt.
Con ngươi quét về phía đám lão tổ Thiên Nhân tộc kia đã tràn ngập sát ý lạnh lẽo.
Chỉ là nàng vẫn là nhịn xuống không tùy tiện ra tay, nàng hiểu rất rõ Từ Khuyết, hiện tại tên tiểu tử này tuyệt đối không phải đang suy nghĩ phương pháp chạy trốn.
Dù hắn đang không ngừng lãng phí Thần Hành Độn Tẩu Phù, không ngừng va vào bốn phía chung quanh, nhưng trong lòng Khương Hồng Nhan rất rõ ràng, tên tiểu tử này khẳng định lại đang có âm mưu bẫy người.
"Vèo!"
Cùng lúc đó, Từ Khuyết lại bấm ra một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, tiếp tục thay đổi vị trí.
Lần này, hắn vẫn như trước xuất hiện ở một khu vực khác, cũng không đụng vào màn chắn hư không.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại, mà là tiếp tục bóp vỡ phù lục.
Đám lão tổ Thiên Nhân tộc ở đây đã có không ít người cất tiếng cười to, tỏ vẻ châm chọc cùng trào phúng.
- Nhân tộc quả thật là bộ tộc cấp thấp, trí tuệ kém xa bộ tộc ta.
- Hừ, phí lời, tộc ta chính là hậu duệ Thần tộc, chỉ là một tên Nhân tộc nho nhỏ, căn bản chưa tiến hóa.
- Hắn quá coi thường màn chắn cấm chế mà chúng ta bày xuống.
- Ha ha, một kẻ vô tri, hắn nhất định sẽ t rất thảm.
- Có lẽ tên tiểu tử này bây giờ vẫn còn tưởng rằng có thể sử dụng lực lượng để phá tan màn chắn giữa hư không, ha ha ha!
Trên mặt đám lão tổ Thiên Nhân tộc đều mang theo ý cười trêu tức, lắc đầu nghị luận, giống như đang bình phẩm về một thằng hề.
Vèo!
Lúc này, cách đó không xa Từ Khuyết lại tiếp tục dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Đột nhiên, ở khu vực đám lão tổ Thiên Nhân tộc đang đứng, hư không hơi mở ra.
Ngay sau đó bóng người Từ Khuyết xuất hiện giữa mấy người tại bọn họ.
Đám lão tổ Thiên Nhân tộc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó, trong nháy mắt "Phốc" một tiếng, đám người kia đều cười lên.
- Ha ha ha!
- Thú vị, thú vị!
- Đám chuột nhắt, ngươi chạy cả nửa ngày, kết quả không ngừng không chạy, còn chạy đến nơi này rồi tự chui đầu vào lưới sao?
- Muốn chịu chết, cũng không cần sốt ruột như vậy chứ?
- Rất đáng tiếc, hiện tại ngươi muốn đi tìm chết cũng đã muộn.
- Vừa nãy chúng ta đã nói rồi, ngươi không giao ra phù lục, kết cục chỉ có thể sống không bằng chết.
- Hiện tại là thời điểm để ngươi thử cái gì gọi là sống không bằng chết!
Một đám lão tổ nói xong, đều giơ cánh tay lên, chân nguyên mạnh mẽ tuôn ra, chộp tới Từ Khuyết.
- Ha, ai nói ta muốn chạy?
Khóe miệng Từ Khuyết cong lên, thở phào nhẹ nhỏm, cực kỳ hả giận quát:
- Móa nó, ta thử lâu như vậy, chính là muốn đến chỗ này, hiện tại thật đáng tiếc nói cho các ngươi, các ngươi đã quên.
Dứt tiếng, Kim Cương Bất Bại Phù trong tay hắn "Xoạt" một tiếng trong nháy mắt bị bóp vỡ.
Ầm!
Sau một khắc, một ánh vàng óng ánh hừng hực, đột nhiên bao phủ khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới.
5 giây vô địch đã bắt đầu!
Đám lão tổ Đại Thừa kỳ đỉnh phong của Thiên Nhân tộc đánh ra pháp quyết, đều đánh xuống Từ Khuyết, muốn bắt hắn lại, mạnh mẽ dằn vặt một phen.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhưng tất cả pháp quyết sau khi đánh lên người Từ Khuyết, trong nháy mắt lại bị ánh vàng chấn vỡ nát, biến thành linh khí rồi biến mất.
- Cái gì?
Đám lão tổ Thiên Nhân tộc lúc này đều biến sắc mặt, vô cùng kinh hãi, khó có thể tin.
Pháp quyết lại mất đi hiệu lực?
Sao có thể?
Tiểu tử này ngay cả chặn cũng không chặn, nhưng lại không quan tâm đến tất cả công pháp?
Thân thể thành thánh sợ là cũng không làm được đến bước này.
- Hệ thống!
Mọi người ở đây đều đang trợn mắt ngoác mồm, Từ Khuyết hơi suy nghĩ, gọi ra hệ thống.
Sau đó, hắn cười lạnh rồi rống to:
- Hệ thống, cầm pháo Italy của lão tử... phi không đúng, cầm Thượng cổ Sinh Tử Luân của lão tử ra, hút khô tuổi thọ của đám lão bất tử này! Ta muốn nhìn một chút, bọn họ lớn lối như vậy, đến cùng còn lại bao nhiêu năm tuổi thọ cho ta hút! Cùng lắm thì một ngàn năm tuổi thọ, tất cả đều ngoan ngoãn chết đi cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận