Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1214: Truy Sát

Giờ phút này, ở ngoài ngoại thành Tinh Tử Thành trong Lý Quốc trên Huyền Hoàng Châu, trong một cái động trên ngọn núi.
Tằng Đại Phật Gia đang xếp bằng trên mặt đất, khuôn mặt nghiêm nghị, đang chữa thương.
Y trải qua trận chiến đó, tổn thất to lớn, thương thế cũng không nhỏ, tu vi trực tiếp rơi xuống Bán Tiên cảnh, cần một quãng thời gian rất dài mới có thể củng cố, còn đột phá đi lên, e rằng khó như lên trời.
Lâm Ngữ Hi ngồi ở trong góc, ánh mắt trước sau nhìn kỹ Từ Khuyết, mặt đầy lo lắng.
Nàng không biết Từ Khuyết bị làm sao, nhưng nàng cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ hy vọng có thể mang theo Từ Khuyết đi tìm y hỏi dược, giúp hắn khôi phục lại, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải nguy nan như vậy, lại bị công tử của Minh gia ở Lý Quốc nhìn chằm chằm vào.
Bây giờ trừ phi có thể thoát khỏi Lý Quốc, bằng không ba người bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cùng lúc đó, bên trong đan điền của Từ Khuyết, một cây Thanh Liên đang tỏa ra ánh sáng.
Bên trong Thanh Liên thế giới, một mảnh thiên địa hoang vu, liền không khí đều vẩn đục, tầm nhìn vô cùng mơ hồ.
Thần thức của Từ Khuyết biến thành thân thể, đang nửa ngồi nửa quỳ xuống đất, song chỉ ở tay trái khép lại chỉ vào mi tâm mình, bàn tay phải chống đỡ trên mặt đất, lấy một loại tư thế quái dị, vẫn không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ.
Căn cứ phương pháp mà hệ thống bày ra, nếu hắn không thể đi ra ngoài, không thể dùng lượng lớn đan dược hoặc linh dược để Thanh Liên gia tốc sinh trưởng, như vậy phải đi ngược lại con đường cũ, chủ động đem thần thức hòa vào mảnh Thanh Liên thế giới này.
Lấy thực lực trước mắt của hắn, muốn hoàn toàn hòa vào Thanh Liên thế giới là không thể nào làm được, nhưng nếu như muốn hòa vào một ít khu vực, ngược lại khả thi hơn.
Một khi có thể hòa vào một khối khu vực nhỏ trong đó, liền có biện pháp mở khu vực này ra, thả thần thức ra.
Nhưng nếu làm như vậy, cũng sẽ mang đến hư tổn cho Thanh Liên thế giới, giống như là là hắn ở trong Thanh Liên thế giới đào một cái lỗ nhỏ để chui ra, mà cái lỗ này là không cách nào tự chữa trị, tương lai cần dùng đại lượng tiên nguyên đi bù đắp.
Nhưng mà đây cũng là biện pháp cuối cùng rồi, phá rồi sau đó dựng lại, chỉ cần có thể đi ra ngoài, tất cả đều dễ bàn.
"Ầm!"
Bên trong một tiếng vang trầm thấp, bàn tay của Từ Khuyết bao trùm mặt đất, bắt đầu rạn nứt, vết rách không ngừng mở rộng tràn ngập ra bên ngoài, bàn tay của Từ Khuyết cũng từ từ lún vào lòng đất.
- Ồ, xem ra sắp xong rồi. Minh gia công tử gì đó, Lý Quốc gì đó, chờ bản bức thánh đi ra, một tát đập chết toàn bộ các ngươi!
Khóe miệng của Từ Khuyết vung lên một vệt ý cười lạnh lẽo, trong mắt xẹt qua sát khí nồng đậm, hàn ý thấu xương.
Nhưng mà làm cho hắn tò mò nhất, trước sau vẫn là Lâm Ngữ Hi.
Lúc trước cô nàng này rõ ràng ở lại Địa Cầu, lại còn có thể chạy tới, quan trọng là vẻn vẹn thời gian sáu, bảy năm, liền tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, hiển nhiên tạo hóa không cạn.
- Cũng không biết nàng đến như thế nào, nhưng mà. . . cuối cùng nàng vẫn không thể nào thả xuống chuyện năm đó.
Từ Khuyết khẽ lắc đầu thở dài.
Chuyện đã qua hắn đã sớm buông xuống, để cho nó trở thành quá khứ, nhưng Lâm Ngữ Hi chấp nhất như vậy, thậm chí không tiếc từ Địa Cầu chạy tới, cũng làm cho Từ Khuyết có chút cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, muốn trở lại như lúc ban đầu, tựa hồ đã không thể nữa rồi.
- Thôi, vẫn là đi ra ngoài trước rồi lại nói.
Ánh mắt của Từ Khuyết ngưng lại, một lần nữa tập trung thần thức, tuôn tới mặt đất.
Dần dần, cánh tay hắn lún vào mặt đất, hai chân cũng rơi vào trong đó, cả người giống như ở trong một vùng đầm lầy, chậm rãi chìm xuống. . .
Rất nhanh, hai ngày sau.
Trong sơn động, môi của Tằng Đại Phật Gia khẽ nhếch, phun ra một ngụm trọc khí, con ngươi chậm rãi mở ra.
Hai ngày này, cuối cùng y cũng khôi phục thương thế lại một chút, nhưng cảnh giới vẫn dừng lại ở Bán Tiên cảnh đỉnh phong, so với lúc trước yếu đi rất nhiều.
- Tiền bối, thương thế của ngài thế nào rồi?
Lúc này Lâm Ngữ Hi dò hỏi.
- Đã không còn gì đáng ngại, nhưng sợ là tên Minh công tử kia sẽ không dễ dàng bỏ qua, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi đây thì tốt hơn, tốt nhất là rời khỏi Lý Quốc.
Sắc mặt của Tằng Phật Gia ngưng trọng nói.
Tên chưởng quỹ khách sạn kia dám trắng trợn bắt người ở trên đường cái, còn nhắc tới Minh công tử, bây giờ e rằng toàn bộ Tinh Tử Thành đều biết người là Minh công tử muốn, nhưng kết quả lại thất bại, hơn nữa Từ Khuyết còn một quyền đấm chết chưởng quỹ khách sạn, chuyện này nhất định sẽ bị huyên náo rất lớn.
Minh công tử bất kể là vì trả thù, hay là vì cứu vãn danh dự, cũng không thể bỏ qua như vậy, vì thế phải mau chóng rời đi.
- Được, tất cả đều nghe theo tiền bối.
Lúc này Lâm Ngữ Hi gật đầu nói.
Nàng có thể thấy, Tằng Phật Gia là thật sự biết Từ Khuyết, đồng thời đang thực lòng giúp đỡ, rất đáng giá tín nhiệm.
- Ừm, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, làm sao từ tứ đại châu tới đây được? Hay là. . . ngươi vốn là người ở Lâm Tiên Giới?
Tằng Phật Gia tò mò hỏi.
Y cảm thấy Lâm Ngữ Hi cùng Từ Khuyết tựa hồ quen biết đã lâu, không có khả năng là Từ Khuyết kết bạn ở Lâm Tiên Giới, nhưng nếu như đến từ tứ đại châu, chỉ dựa vào chút tu vi Nguyên Anh kỳ ấy, làm sao có khả năng xuất hiện ở chỗ này?
Lâm Ngữ Hi hơi dừng lại một chút, hé mồm nói:
- Tiền bối, kỳ thực ta đến từ một nơ thật xa, là sư phụ ta. . .
Ầm!
Nói còn chưa dứt lời, ở ngoài sơn động đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức toàn bộ sơn động đều lay động, cát đá rơi xuống.
- Không tốt, người của Minh gia đến rồi!
Tằng Phật Gia lập tức biến sắc, trực tiếp đứng lên, trầm giọng nói:
- Cô nương, chăm sóc tốt cho tiểu tử này, ta đi ra ngoài chống đỡ một lát, nếu như có cơ hội, ngươi liền mang theo hắn chạy trước.
Nói xong, Tằng Phật Gia xoay người liền muốn hướng cửa động phóng đi.
- Tiền bối, chờ một chút, ta nhớ rằng nơi này còn có một cái cửa ra, là ở một bên khác!
Lâm Ngữ Hi tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng mở miệng nói.
- Còn có một cửa ra khác?
Tằng Phật Gia ngẩn ra.
- Đúng, dọc theo lối đi này đi tới nơi sâu bên trong sẽ có một cái lỗ hổng, chúng ta có thể từ nơi đó rời đi.
Lâm Ngữ Hi gật đầu nói.
Tằng Phật Gia lập tức mừng lớn:
- Được, vừa vặn cấm chế của ta còn có thể chống đỡ những người kia một lúc, bây giờ chúng ta đi vẫn còn kịp.
- Tiền bối, xin đi theo ta.
Lâm Ngữ Hi lúc này nâng Từ Khuyết dậy, dưới chân bước ra pháp quyết, nhanh chóng theo con đường lao đi.
Tằng Phật Gia cũng theo sát ở phía sau, đồng thời vừa lùi lại, vừa ở trong đường hầm bày xuống cấm chế.
Không lâu lắm, ba người liền thuận lợi từ một đầu khác của sơn động đi ra, phía dưới lỗ hổng là một mảnh vách núi.
Tằng Phật Gia không chần chờ, lập tức vung tay lên, cuốn Lâm Ngữ Hi cùng Từ Khuyết lên, bay lên trời, bay thẳng đến nơi xa xa.
"Ầm!"
Ba người chân trước vừa mới đi, cửa sơn động phía sau liền truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Toàn bộ sơn động hoàn toàn bị phá hủy, mười mấy bóng người từ bên trong lướt ra, tất cả đều là cường giả Nhân Tiên cảnh.
- Nguy rồi, những người này có pháp bảo!
Mặt của Tằng Phật Gia lập tức biến sắc.
Y không nghĩ tới đám người kia đuổi tới nhanh như vậy, những cấm chế bố trí lúc trước ở trong đường hầm lại không thể kéo dài thời gian, hoàn toàn bị pháp bảo phá hủy.
- Tằng Đại Phật Gia đúng không? Ngươi thật là to gan, dám cướp người của Minh gia ta, còn giết người trên đường, xem ra ngươi không muốn sống nữa rồi!
Bên trong mười mấy người, một đạo âm thanh trêu tức truyền đến, chính là Minh gia công tử.
- A Di Đà Phật, Minh công tử, ngươi thật sự là muốn chống đối cùng Tạc Thiên Bang sao?
Tằng Phật Gia trầm giọng nói, nhưng tốc độ không có chút nào chậm trễ, tiếp tục xông về phía trước.
Đáng tiếc bây giờ không chỉ tu vi của y đã hạ xuống Bán Tiên cảnh, còn mang theo Từ Khuyết cùng Lâm Ngữ Hi, so tốc độ làm sao có thể thắng được cường giả Nhân Tiên cảnh.
Mắt nhìn mười mấy người phía sau sắp đuổi tới, chỉ còn một chút cự ly ngắn, Tằng Phật Gia cũng chỉ có thể thầm gấp trong lòng, nhưng lại không có biện pháp nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận