Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1659: Tựa Hồ Đã Từng Quen Biết

Nghe thấy Hiên Viên Uyển Dung trả lời, Từ Khuyết cả kinh run tay, điếu thuốc "Ba~" một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Nữ nhân này, xảy ra chuyện gì?
Đổi thành lúc trước, hiện tại nàng hẳn nên một mặt lạnh lùng, giận dữ mắng mỏ ta mới phải.
Thế mà bằng lòng hút thuốc?
"Mặt trời ở đây mọc đằng tây ư?"
Từ Khuyết lấy tay làm màn, che ở trước mắt, nhìn mặt trời hỏa hồng ở phương xa.
Hiên Viên Uyển Dung hơi nhíu mày lại, lên tiếng nói: "Nơi này là cấm chế chi địa, mặt trời mọc mặt trời lặn, đều do cấm chế vận chuyển, mặt trời mọc phía tây cũng có khả năng."
"Sưu!"
Lời còn chưa dứt, một cơn gió nhẹ đã lướt qua.
Hiên Viên Uyển Dung khẽ giật mình, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó sắc mặt lạnh lẽo, đưa tay vỗ ra sau.
Ầm!
Thân ảnh Từ Khuyết bỗng nhiên xuất hiện, Tử Kim Bức Vương Côn trong tay điên cuồng run rẩy, tựa hồ sắp bị đánh rớt xuống.
"Ngươi nhất định không phải Hiên Viên Uyển Dung! Nói, ngươi là ai?"
Từ Khuyết một mặt nghiêm túc, sắc mặt ngưng trọng: "Nàng chắc chắn sẽ không tiếp lấy trò đùa này, đồng thời cũng không hút thuốc!"
Sắc mặt Hiên Viên Uyển Dung càng lạnh hơn: "Chúng ta có Thái Ất Thiên Thư liên kết, ngươi cảm thấy ai có thể giả mạo?"
"Ngạch. . . cũng đúng." Từ Khuyết khẽ giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, cười khan nói: "Ha ha, thật ngại quá, kỳ thật vừa rồi ta chỉ muốn xem xem thực lực ngươi có tiến bộ hay không."
Hắn thu hồi Tiểu Hắc Côn, trong lòng thất kinh.
Tu vi thực lực nữ nhân này vậy mà có tiến bộ!
Mặc dù vừa rồi mình không toàn lực xuất thủ, nhưng nàng tiện tay liền có thể đập lui mình, thực lực như thế, đã sâu không lường được.
Hơn nữa. . .
Từ Khuyết luôn cảm giác, thái độ Hiên Viên Uyển Dung luôn có chút là lạ?
Thời điểm rời khỏi thế giới ký ức, hai người căn bản không có quên mất những chuyện xảy ra ở bên trong, dựa theo lý mà nói, nữ nhân này hẳn biết, mình mời thuốc lá, chẳng qua là trêu chọc nàng thôi.
Thế nhưng nàng lại tiếp nhận?
Từ Khuyết híp mắt lại, trên dưới đánh giá Hiên Viên Uyển Dung, thầm nghĩ nữ nhân đến cùng đã trải qua chuyện gì.
"Nơi này là Phật cảnh thí luyện, ngươi tản bộ lại có thể tản bộ đến chỗ này?" Hiên Viên Uyển Dung đưa tay khẽ hấp, một cỗ linh lực tuôn ra, kéo điếu thuốc tới tay.
Từ Khuyết trợn mắt hốc mồm nhìn Hiên Viên Uyển Dung cầm điếu thuốc, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, vậy mà thật đốt lên.
Ngọa tào!
Thảo!
Nữ nhân hút thuốc lá!
Hút thuốc có hại cho sức khỏe a!
"Ba~!"
Từ Khuyết trở tay tự tát mình một cái.
n. . . nóng bỏng đau rát, không phải nằm mơ.
"Ngạch. . . ngươi biết hút thuốc?" Từ Khuyết nhịn không được hỏi, "Lần đầu tiên hút thuốc rất dễ bị sặc. . ."
Hiên Viên Uyển Dung nhàn nhạt đáp: "Không biết."
Vừa nói, nàng vừa thành thạo phun ra mấy cái vòng khói.
Từ Khuyết: . . .
Thần mẹ nó đây là không biết?
Lần đầu tiên lão tử hút thuốc, nước mắt nước mũi đều bị sặc ra đến!
Bất quá sau khi Hiên Viên Uyển Dung hút một hơi, liền vứt điếu thuốc đi, tiện tay ném bao thuốc lại cho Từ Khuyết: "Thứ này chả có gì tốt, không biết sao ngươi lại thích nó như vậy."
Từ Khuyết nghe vậy, chắp hai tay sau lưng, bày ra bộ dáng phiền muộn: "Kỳ thật ta cũng không thích hút thuốc, chỉ là thời điểm phiền não, hoặc là khi cảm xúc đến, nếu không hút, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy thiếu thiếu."
Hiên Viên Uyển Dung hơi nhíu mày, có chút không hiểu lời nói của Từ Khuyết, hỏi ngược lại: "Ví dụ?"
"Ví dụ? Ví dụ như ta đột nhiên muốn đi ị. . . khụ, không đúng, ví dụ như ta đột nhiên muốn đi nhà xí, nếu không hút điếu thuốc, ta tình nguyện kìm nén không kéo. Tóm lại, chính là loại cảm giác khó nói lên lời kia, ngươi không hiểu."
Nói xong, Từ Khuyết yên lặng ngẩng đầu lên, lại mồi thêm một điếu.
"Tê!"
Hắn hít một hơi thật sâu, đầu thuốc bị nhiệt độ cao thiêu đốt đến hừng hực, khói trắng bay lên trận trận.
"Ngươi xem thuốc lá này, nhìn như ta đang hút. Kỳ thật gió cũng đang hút, ta hút một nửa gió hút một nửa, nhưng ta không so đo với gió, bởi vì có lẽ gió cũng có phiền não của mình."
Từ Khuyết nói xong, lần nữa hít một hơi, sau đó chậm rãi phun ra trận trận vòng khói, thần sắc cô đơn cùng tịch mịch.
Ánh nắng chói chang vừa vặn chiếu vào mặt hắn, đôi mắt óng ánh long lanh, tựa hồ có nước mắt đang lưu chuyển.
Ưu sầu, kiềm chế, trầm thấp, vô số cảm xúc từ trên người hắn phát ra, khiến cho người ta nhịn không được suy đoán, hắn đến cùng gánh lấy bao nhiêu sự tình gian nan.
Hiên Viên Uyển Dung có hơi ngây ra.
Từ trước đến giờ nàng đã quen thuộc bộ dáng vô lại không đứng đắn của hắn, hiện tại, sao con hàng này đột nhiên trở nên thâm trầm như vậy?
Thuốc lá ngươi hút một nửa, gió hút một nửa?
Có lẽ gió cũng có phiền não của mình?
Cẩn thận nghiền ngẫm lời này, quả thật có một phen ý cảnh.
Hiên Viên Uyển Dung như có điều suy nghĩ.
"Sưu! Sưu! Sưu!"
Đột nhiên, bên tai truyền đến vài tiếng vang phá không.
Từ Khuyết đang điên cuồng quơ hai tay vào không khí, giống như đang đánh cái gì.
"Ngươi đang làm gì?" Hiên Viên Uyển Dung có chút cảnh giác, mở miệng hỏi.
"Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lùi một bước càng nghĩ càng giận. Vừa rồi ta tỉ mỉ nghĩ lại, gió dựa vào cái gì hút một nửa điều thuốc của ta? Thuốc đắt cỡ nào, xem ta có đánh chết nó hay không!"
Từ Khuyết một bên đáp, một bên tiếp tục động kinh.
". . ."
Hiên Viên Uyển Dung trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi.
Tên gia hỏa này bị thiểu năng à?
"Nhàm chán!"
Hiên Viên Uyển Dung một mặt im lặng, trực tiếp quay người muốn rời đi.
Nhưng nhìn cảnh vật hoang vu xung quanh, nàng ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết nói: "Nơi này chỉ có mình ngươi?"
"Cũng không phải."
Từ Khuyết thấy đối phương không đi, dứt khoát dừng lại, duỗi ngón tay chỉ hướng cổ thành đang lơ lửng trên bầu trời: "Mọi người đều bị truyền tống vào đó."
Nói đến đây, Từ Khuyết tựa hồ nghĩ tới chuyện gì: "Ngươi có biện pháp tiến vào hay không? Mang theo ta, ta muốn đi cứu người."
"Cứu người?"
Hiên Viên Uyển Dung lạnh lùng liếc hắn một cái, lắc đầu: "Ta đến đây tìm đồ vật giải trừ liên hệ, không phải tham gia Phật môn thí luyện, cho nên không biết quá rõ."
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên.
Hóa ra nữ nhân này "lén qua".
Mẹ nó, vậy mấy cửa ải trước không phải lãng phí thời gian?
Ngạch, hình như không phải, bởi vì thu hoạch vẫn rất lớn.
"Cổ thành thật ra là một tòa cấm chế, chỉ có thể dung nạp năm vạn người, chỉ khi nào người bên trong chêt, mới có thể truyền tống người bên ngoài vào, bất quá bên trong có lẽ không có nguy hiểm, ta đã ơ đây hơn nửa ngày, vẫn không đến lượt. . ."
Từ Khuyết đơn giản giải thích một phen.
Chỉ là nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Không đúng!
Theo lý mà nói, cửa thứ hai cửa thứ ba chết không ít người, căn cứ định luật càng về sau càng nguy hiểm, tốc độ tử vong cửa ải này không thể nào chậm như vậy được.
"Ngọa tào, sẽ không phải Husky cùng Đoạn Cửu Đức ở bên trong phát hiện chỗ tốt gì, cho nên không muốn lão tử tiến vào?"
Từ Khuyết giật mình, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Lúc trước hai con hàng kia làm không ít chuyện tương tự, nếu bọn hắn thật phát hiện bên trong có lợi ích khổng lồ, lấy thủ đoạn của một người một chó kia, nói không chừng thật có thể chưởng khống toà cổ thành này.
"Không được, xem ra vẫn phải dựa vào bản thân phá giải cấm chế, bằng không không biết phải chờ tới năm nào tháng nào" Từ Khuyết híp mắt lại, tâm thần khẽ động.
"Hệ thống, ra, giúp ta phá giải. . ."
Sưu!
Thời khắc Từ Khuyết câu thông với hệ thống, đột nhiên có tiếng gió nhẹ vang lên.
Từ Khuyết chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cảnh vật trước mắt lập tức phát sinh biến hóa.
Xung quanh trở nên đen như mực, một đạo đạo quang màn lơ lửng bên trong hắc ám, giống như từng khỏa tinh thần sáng chói.
Bên trong những màn sáng kia, hình ảnh không ngừng lấp lóe, không ngừng biến ảo.
Trong một cái màn sáng, xuất hiện thân ảnh Tô Vân Lam, nhưng nàng một thân mộc mạc, hành tẩu ở trên một ngọn núi cao, trên mặt chảy đầy mồ hôi, tựa hồ rất mệt mỏi.
Mà trên núi, có một cái am ni cô!
"Đây. . . đây là thế nào?"
Từ Khuyết có hơi ngây người.
Lại nhìn về phía màn sáng khác, Husky lang thang đầu đường xó chợ, toàn thân rất bẩn, nghèo túng chật vật không thôi, người đi đường nhìn thấy nó, trực tiếp nâng chân đá tới, Husky lập tức bị đá té xuống đất, ngao ô trực khiếu.
Một cái màn sáng khác, thân ảnh Đoạn Cửu Đức cũng xuất hiện ở bên trong.
Hắn tao ngộ, đồng dạng có chút không ổn.
"Chuyện này. . ."
Từ Khuyết lập tức ngây ngẩn cả người.
Tràng diện này. . . tựa hồ đã từng quen biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận