Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 645: Từ Khuyết, Ngươi Đứng Lại

Dẫn đầu đoàn người đi tới, là bốn lão giả Anh Biến kỳ, đi theo phía sau đều là nam nữ trẻ tuổi có tu vi Kim Đan kỳ hoặc Nguyên Anh kỳ.
Mà trong những nam nữ trẻ này lại có mấy khuôn mặt quen thuộc mà Từ Khuyết ở Ngũ Hành Sơn đã từng gặp nhau, chính là Trương Tô Lượng và Đường Tuyết Như.
Đường Tuyết Như lưu lại ấn tượng khá là sâu sắc cho Từ Khuyết, năm đó khi hắn vừa xuyên việt tới, vừa mở ra mắt đã nhìn thấy Đường Tuyết Như đang cởi váy, chuẩn bị...
Cũng chính vì chuyện hiểu lầm này, Từ Khuyết mới kết oán với Trưởng lão Thiên Võ Tông, chạy trốn tới bảo các Thiên Võ Tông, khi ăn vụng đan dược gặp phải đại đệ tử Trương Tô Lượng của Thiên Võ Tông.
Sau đó Từ Khuyết phá huỷ hơn một nửa Thiên Võ Tông, Trương Tô Lượng và Đường Tuyết Như cùng không ít đệ tử vội vàng rời khỏi môn phái.
Mãi đến khi Thiên Hương Cốc mở cuộc thí luyện thu nạp đệ tử, Từ Khuyết lại gặp phải bọn họ, còn ra tay giúp bọn họ đoạt lại Tinh Mang Thảo, sau đó không gặp lại nữa.
Vạn vạn không nghĩ tới, thời gian trôi đi mấy năm, đến Nam Châu lại gặp phải bọn họ.
- Từ thiếu hiệp, còn nhớ lão hủ không? Năm đó ở Hỏa Nguyên Quốc, ngươi tham gia thí luyện, chính là lão hủ chủ trì. Lúc trước ngươi còn leo lên tầng thứ tám Tháp Linh Vực, khiến cho lão hủ khiếp sợ vạn phần, không nghĩ tới ngươi lại đến nơi này rồi!" Lúc này, một lão giả Anh Biến kỳ nhìn Từ Khuyết, vô cùng vui vẻ nói.
Từ Khuyết lúc này mới phản ứng lại, hóa ra đám người kia đều là người của Thiên Hương Cốc.
Hiển nhiên năm đó Trương Tô Lượng và Đường Tuyết Như đã thông qua thử luyện, thành công trở thành đệ tử Thiên Hương Cốc, hơn nữa nhìn có vẻ phát triển cũng không tệ, Đường Tuyết Như đã bước vào Kim Đan kỳ, Trương Tô Lượng càng đạt tới Nguyên Anh kỳ, trình độ này xem như vô cùng nhanh rồi.
Nhưng khi lão giả nhắc tới Tháp Linh Vực, Từ Khuyết cũng khá cảm khái.
Nhớ lúc đầu, hắn ở trên tháp gặp phải Nữ Đế không mặc quần áo, hắn cứ ngỡ như gặp thiên nhân.
Nghĩ tới chuyện Nữ Đế từng là đệ tử Thiên Hương Cốc, Từ Khuyết cũng khách khí nở nụ cười, chắp tay nói:
- Hóa ra là các tiền bối của Thiên Hương Cốc, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, tai sao các ngươi cũng tới nơi này tham gia bí cảnh thí luyện?
Hắn hơi nghi ngờ một chút, dù sao Ngũ Hành Sơn không phải là người nào cũng có thể tới nơi này, tuy nói Thiên Hương Cốc ở Ngũ Hành Sơn là một trong tam đại tông phái, nhưng ở hải ngoại, lại không bằng một thế lực tam lưu.
- Từ thiếu hiệp có chỗ không biết, Thiên Hương Cốc vốn đến từ Nam Châu...
Lão giả khẽ mỉm cười, nói ra nguyên do!
Hóa ra Thiên Hương Cốc là một môn phái nhỏ ở Nam Châu, thế nhưng do gặp được vận may, tìm được Cổ Truyền Tống Trận đi về Ngũ Hành Sơn, nên thành lập môn phái ở bên đó, tìm kiếm đệ tử thiên tư trác việt, cung cấp lực lượng cho bên này.
Mà năm bọn họ chiêu thu đệ tử, chính là vì chuẩn bị cho lần thử luyện này, tiến vào bí cảnh để tìm kiếm tạo hóa, để đệ tử trở nên mạnh mẽ, tăng cao thực lực của toàn bộ môn phái.
- Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết gật gật đầu.
Chẳng trách năm đó Nữ Đế tới Ngũ Hành Sơn lại gia nhập Thiên Hương Cốc, hiển nhiên là do nàng vừa ý nội tình của môn phái này, tốt xấu gì cũng đến từ Nam Châu, tài nguyên tu luyện khẳng định nhiều hơn so với bất kỳ môn phái nào ở Ngũ Hành Sơn đều, thích hợp để nàng tu luyện.
- Từ thiếu hiệp, đã lâu không gặp.
Lúc này, Trương Tô Lượng cũng bước tới nơi này, chắp tay với Từ Khuyết.
Đường Tuyết Như thì sắc mặt đỏ bừng, tựa như sau khi nhìn thấy Từ Khuyết, nàng lại nghĩ tới tình cảnh năm đó lần đầu tiên gặp Từ Khuyết, nhưng thực ra cũng không câu nệ như vậy, nàng chỉ đỏ mặt rồi lên tiếng chào hỏi Từ Khuyết.
- Đã lâu không gặp.
Từ Khuyết cười tủm tỉm đáp lại.
Rồi hắn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi thăm người của Thiên Hương Cốc có biết g tung tích Đoạn Cửu Đức hay không.
Mấy người nhất thời kinh ngạc, lão giả Anh Biến kỳ dẫn đội cười khổ nói:
- Từ thiếu hiệp, nói thực không dám giấu giếm, khi chúng ta từ bên kia tới đây, Truyền Tống Trận xảy ra chút vấn đề, hôm qua mới tới nơi này, hiện tại còn đang tìm kiếm trận doanh của đại tông môn chúng ta, không bằng ngươi theo chúng ta, đợi khi tìm được người tông môn, bọn họ chắc sẽ có tin tức.
- Híc, vẫn nên quên đi. Ta gần đây trêu chọc mấy kẻ thù, lúc nào cũng có thể sẽ bị nhận ra, đi cùng với các ngươi, sợ sẽ liên lụy đến các ngươi.
Từ Khuyết cười gượng một chút, xua tay từ chối hảo ý của lão giả.
Chẳng trách những người này khi nhìn thấy hắn chỉ có kinh ngạc, cũng không có chấn động, hiển nhiên còn không biết hắn ở Đông Hoang đã trở thành kẻ địch của cả thế gian.
- Ồ, Từ thiếu hiệp, tu vi của ngươi...
Đột nhiên, vị lão giả Anh Biến kỳ kia cảm thấy được trên người Từ Khuyết có gì đó không đúng, dĩ nhiên lại không có chút tu vi nào, giống như phàm nhân.
Tình huống như thế, hoặc là là tu vi đột phá Hợp Thể kỳ, ngay cả bọn họ cũng không nhìn ra. Hoặc là thật sự không còn tu vi, trở thành phàm nhân.
- Ài, đây là chuyện thương tâm, cũng bởi vì ta trêu chọc một ít kẻ thù, mới phát hiện pháp quyết mình tu luyện xảy ra vấn đề, vì thế tự phế tu vi, bây giờ đã thành một phàm nhân rồi.
Từ Khuyết lắc đầu nói, trên mặt tràn ngập cảm khái.
Husky nhất thời xem thường liếc mắt nhìn Từ Khuyết, ngược lại cũng không vạch trần hắn.
Đám người Thiên Hương lại cả kinh, khó có thể tin.
Tự phế tu vi?
Sao có thể có chuyện đó? Xưa nay không có ai dám làm như thế, dù sao sau khi tự phế tu vi, xưa nay không có ai có thể thành công tu luyện lại từ đầu.
Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên kỳ quái, hiển nhiên bọn họ cảm thấy Từ Khuyết không thể tự phế tu vi, hẳn là bị kẻ thù đánh trọng thương, thậm chí bị đối phương phế bỏ tu vi, mới lưu lạc thành dáng vẻ như ngày hôm nay!
Nghĩ tới chỗ này, trong lòng mọi người đều có trở nên phức tạp.
Mà vị lão giả Anh Biến kỳ kia sau khi kinh ngạc xong lại khẽ mỉm cười, nói:
- Từ thiếu hiệp không cần phải lo lắng, thực lực Thiên Hương Cốc chúng ta ở Nam Châu tuy rằng yếu ớt, nhưng giao thiệp cũng không tệ, môn phái thế lực bình thường có lẽ sẽ cho chút mặt mũi, nếu Từ thiếu hiệp đắc tội mấy người, chúng ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết!
Cho dù Từ Khuyết đã bị phế, nhưng ông ta vẫn rất vừa ý tư chất của Từ Khuyết, cảm thấy cần phải giúp hắn một tay, biết đâu hắn có thể tu luyện lại từ đầu, tương lai nhất định phi phàm.
Từ Khuyết lại chỉ mỉm cười, nếu để lão giả này biết hắn đã đắc tội với tất cả các thế lực lớn ở Đông Hoang, có lẽ sẽ bị doạ điên tại chỗ.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chút cảm động, hiếm khi gặp được người quen, hơn nữa sau khi biết hắn biến thành phàm nhân, còn chủ động mở miệng muốn giúp hắn, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, ở trong Tu Tiên giới mà làm được như thế đã là rất hiếm có.
- Không được, ta không có thời gian, trước tiên phải đi tìm người khác hỏi thăm một chút, chúng ta hữu duyên gặp lại. Cáo từ.
Cuối cùng Từ Khuyết vẫn lắc đầu từ chối hảo ý của lão giả, xoay người rời đi.
Hắn biết rõ, hiện tại các thế lực lớn không làm gì được hắn, là bởi vì không biết lai lịch cùng nội tình của hắn, lại giết không được hắn, thế nhưng nếu bọn họ biết mình giao hảo với Thiên Hương Cốc, vậy khẳng định sẽ đem lửa giận chuyển lên Thiên Hương Cốc.
Vì để tránh làm liên luỵ quá nhiều người, Từ Khuyết đi rất dứt khoát, không hề dừng lại, cùng Husky đồng thời biến mất trong đám người.
Nhìn Từ Khuyết biến mất không còn tăm hơi, mấy người Trương Tô Lượng đều có chút cảm khái.
Đường Tuyết Như khe khẽ thở dài:
- Ài, cảnh còn người mất. Năm đó hắn ở Ngũ Hành Sơn là người có thực lực mạnh số một, ai cũng không so sánh được. Không nghĩ tới vưa ra hải ngoại, lại bị người phế bỏ tu vi, trở thành phàm nhân.
- Năm đó ở Hỏa Nguyên Quốc, ta cũng từng nghe nói rất nhiều sự tích về Từ Khuyết, vẫn lấy hắn làm gương, không nghĩ tới hôm nay hắn đã trở thành phàm nhân. Nhưng tại sao hắn không muốn tiếp thu trợ giúp của Thiên Hương Cốc chúng ta?
Một đệ tử đến từ Ngũ Hành Sơn, vẻ mặt phức tạp nói.
- Chuyện này... có lẽ chính là tôn nghiêm của cường giả.
Trên mặt Trương Tô Lượng mang theo kính ý.
Có người lại lắc đầu:
- Kỳ thực đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút cũng biết, dù sao hắn đã từng là nhân vật mạnh mẽ nhất, bây giờ sao có thể không biết ngại mà tiếp thu trợ giúp của chúng ta? Nói là không muốn liên luỵ chúng ta, kỳ thực là muốn cứu danh dự của mình,
- Ài, cũng đúng, nếu đổi thành ta, sợ rằng cũng không tiện đối mặt với người quen ngày xưa.
- Được rồi được rồi, không nói nữa. Trước tiên đi tìm trận doanh của đại tông môn đi, chúng ta đã muộn mấy tháng, có lẽ phần lớn người đã đi hết.
Lúc này, lão giả Anh Biến kỳ cắt ngang tiếng nghị luận của vài tên đệ tử, trong lòng thở dài, tiếp tục dẫn đường tiến lên.
Nhưng lúc này, phía sau đoàn người lại đột nhiên rối loạn.
Đám người Thiên Hương Cốc đều ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.
Sau một khắc, từng tiếng kinh hô từ trong đám người gây rối truyền đến.
- Mẹ kiếp, các ngươi mau nhìn, tên kia không phải Từ Khuyết sao?
- Ồ, còn mang theo một con chó, chính là hắn!
- Trời ạ, hắn thật sự dám đến Nam Châu?
- Mấy ngày trước ở Đông hoang vừa mới truyền đến tin tức, tên này nói hắn không phải đệ tử Đoạn Cửu Đức, còn muốn tìm Đoạn Cửu Đức tính sổ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đến rồi.
- Tiên sư nó, họ Từ kia, quả nhiên là ngươi, ngươi đứng lại cho ta, Khương gia ta còn có món nợ vẫn chưa tính với ngươi!
- Cung gia cũng muốn tìm ngươi tính sổ!
- Bạch gia cũng đang chờ ngươi!
- Hừ, ngày hôm nay Tiêu Diêu Lâu phải giết ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận