Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 649: Tổ Hai Người Khuyết Đức

Trong chốc lát, toàn trường là vắng lặng một mảnh.
Từ Khuyết vừa nói ra lời kia, làm cho tất cả mọi người đều há hốc mồm, tỏ vẻ dại ra, cực kỳ ngạc nhiên.
Tình huống đây là thế nào?
Cái tên này muốn chơi trò gian gì sao?
Đoạn Cửu Đức không phải đang đứng bên cạnh hắn sao?
Còn cmn hỏi chúng ta làm gì thế?
Gây sự à?
-...
Cùng lúc đó, Đoạn Cửu Đức đang đứng bên cạnh Từ Khuyết, cũng triệt để ngơ ngác.
Bất luận ông ta nghĩ như thế nào, cũng hoàn toàn không nghĩ tới tên thiếu niên nướng ra cánh gà cực kỳ mỹ vị này, lại chính là Từ Khuyết mà ông ta tìm mấy năm nay.
Càng làm ông ta muốn phun ra máu hơn chính là, ông ta còn đáp ứng Từ Khuyết, thay hắn thu thập kẻ thù, còn tuyên bố nếu như chém không chết kẻ thù kia, sẽ đổi sang họ của Từ Khuyết!
Mà kẻ thù của Từ Khuyết là ai? Mẹ nó chứ, ngoại trừ Đoạn Cửu Đức y còn có thể là ai?
Bây giờ xem ra, mình liền còn lại hai con đường có thể lựa chọn thôi.
Hoặc là tự chém chết mình!
Hoặc là cải sang họ Từ!
- CMN, nói mau nha, ta rất gấp a.
Lúc này, Từ Khuyết vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác này của Đoạn Cửu Đức, thấy mọi người dại ra không trả lời, không khỏi thúc giục.
Liễu Tĩnh Ngưng sửng sốt một hồi lâu, mới rốt cục tỉnh táo lại.
Lúc này nàng biết Từ Khuyết cũng không phải là đang diễn trò, mà là thật sự không biết ông lão lôi thôi bên cạnh kia, chính là Đoạn Cửu Đức trong truyền thuyết.
Trong nháy mắt, trong lòng Liễu Tĩnh Ngưng cảm thấy nặng nề, lại có dự cảm không tốt.
- Tiểu tử...
Đôi môi nàng khẽ động, truyền âm cho Từ Khuyết, âm thanh thậm chí không nhịn được có chút run rẩy cùng bất đắc dĩ.
Dù sao đây chính là Đoạn Cửu Đức, một tồn tại lừng lẫy có tiếng ở bên trong bốn mảnh đại lục, làm người nghe tiếng đã sợ mất mật.
Xưa nay không ai biết thực lực chân chính của Đoạn Cửu Đức này, nhưng những lão tổ Hợp Thể kỳ của các thế lực lớn kia, đều từng thừa nhận qua rằng bọn họ cũng không phải là đối thủ của Đoạn Cửu Đức, hơn nữa càng làm cho người ta sợ hãi hơn chính là, những lão tổ này lúc còn trẻ, cũng đã từng nghe nói qua hung danh của Đoạn Cửu Đức.
Cho đến ngày nay, một đời người trẻ tuổi kia đã biến thành lão tổ Hợp Thể kỳ bây giờ, Đoạn Cửu Đức vẫn còn sống sót như trước, thực lực của ông ta là không thể đo đếm.
Nhưng mà một vị tồn tại vô địch như vậy, tính cách lại hết sức quái lạ, khó có thể dự đoán.
Đã từng có người không cẩn thận đắc tội với Đoạn Cửu Đức, kết quả Đoạn Cửu Đức cũng không giết y, còn cười nói không sao, kết quả ngày thứ hai liền đem mộ tổ người ta đào lên, chuyện này còn không xong, chờ người kia nhận được tin tức chạy đi tới mộ tổ, nơi đó từ lâu đã biến thành ao phân.
Chờ qua tiếp một quãng thời gian, mọi người liền phát hiện ra người từng đắc tội với Đoạn Cửu Đức kia, chết ở bên trong ao phân.
Chuyện tương tự như vậy, nhiều vô cùng, dù cho là người của các thế lực lớn đắc tội ông ta, cũng là loại kết cục khốc liệt này, so với trực tiếp bị ông ta giết chết còn khó chịu hơn.
Vì thế đến bây giờ, hoàn toàn liền không có ai dám đắc tội với Đoạn Cửu Đức, thậm chí là lão tổ của các thế lực lớn nhìn thấy ông ta, cũng phải khách khí kêu một tiếng Đoạn tiền bối, cũng chắp tay đưa lên một chút chí bảo.
Nhưng mà, bây giờ Từ Khuyết liền đắc tội với một người như vậy, đồng thời còn cùng ông ta kết bạn mà đến, ngay ở trước mặt y, mắng y là lão vương bát đản, kết cục kế tiếp, làm người khó có thể tưởng tượng.
Liễu Tĩnh Ngưng cảm thấy Từ Khuyết lúc này triệt để không cứu được nữa, loại tình cảnh này, so với lúc trước hắn bị các thế lực lớn vây công, lúc đối mặt với trăm vạn thiên binh lôi kiếp còn kinh khủng hơn.
- Tiểu tử, ngươi... ngươi có biết vị lão nhân bên cạnh ngươi kia là ai hay không?
Im lặng một hồi lâu, Liễu Tĩnh Ngưng mới rốt cục mở miệng truyền âm lần nữa, giọng điệu rất là quái lạ.
Từ Khuyết vừa nghe được lời này, lập tức sửng sốt.
Lấy trí tuệ của hắn, lập tức liền nghĩ tới điều gì, vô cùng ngạc nhiên la lên:
- Cái gì? ngươi cũng không phải là muốn nói cho ta, vị lão nhân gia anh minh thần võ bên cạnh ta, một thân thô bạo, chính là vị kinh thiên địa khấp quỷ thần Đoạn Cửu Đức tiền bối đó chứ?
Liễu Tĩnh Ngưng lúng túng nở nụ cười, không trả lời nữa, nàng đã biết Từ Khuyết đã đoán được đáp án.
Mọi người ở đây cũng kinh ngạc một trận, kết hợp với biến hóa ngôn ngữ trước sau của Từ Khuyết, đều phản ứng lại.
Tiếp đó, phần lớn Thánh Tử Thánh Nữ Đông Hoang, trên mặt đều hiện lên nụ cười trêu tức, ôm tâm thái xem kịch vui, nhìn về phía Từ Khuyết.
Trước một giây còn ở ngay trước mặt người ta mắng lão vương bát đản, bây giờ mới đổi giọng nói cái gì anh minh thần võ thô bạo lão nhân gia?
Ha ha, đã muộn!
...
- Khà khà, tiểu vương bát đản ngươi được lắm, thì ra ngươi chính là Từ Khuyết tiếng xấu lan xa kia, còn giả mạo là đệ tử của ta...
Lúc này, Đoạn Cửu Đức đã cười tủm tỉm nhìn Từ Khuyết, chỉ là này ý cười này, nhìn qua khá là âm u.
- Đậu phộng!
Husky vào lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, không nói hai lời, lập tức thoát ra cách xa mấy chục mét, lộ vẻ kinh hãi nhìn Đoạn Cửu Đức.
Từ Khuyết ngược lại thong dong lạ kỳ, lạnh nhạt nói:
- Đây là hiểu lầm, lời đồn, ta dùng nhân phẩm cùng trinh tiết bảo đảm, tuyệt đối chưa từng giả mạo đệ tử của ngươi.
- Hiểu lầm? Lời đồn? Ha ha... không sao, nếu là hiểu lầm, quên đi.
Đoạn Cửu Đức nhếch miệng cười nói, nhìn qua thật giống như là một lão nhân rất đại độ khoan dung.
Nhưng mọi người ở đây lại không nhịn được lưng phát lạnh, bọn họ quá rõ ràng việc xấu mà lão già này làm rồi.
Cái gì "Không sao! Quên đi!" Loại từ ngữ này từ trong miệng ông ta nói ra, không khác gì "Ngươi chết chắc rồi".
- Tiểu tử, chớ sốt sắng, không có chuyện gì! Đến, nói cho lão đầu ta biết, người trong nhà ngươi khỏe không? Cha mẹ có còn hay không? Tổ tông trong nhà mai táng ở đâu?
Đoạn Cửu Đức rất hào phóng vỗ vỗ vai Từ Khuyết, lôi kéo hắn tán gẫu việc nhà.
Tất cả mọi người ở đây lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Mẹ nó, liền biết là sẽ như vậy, đường lối của ông lão này chính là như vậy, quá âm hiểm rồi!
Tiểu tử này cuối cùng là muốn xong, nhất định là một con đường chết, không người nào có thể cứu.
- Haizz!
Liễu Tĩnh Ngưng cũng thở dài, rất là bất đắc dĩ.
Nàng cũng không biết được rằng Từ Khuyết lại sẽ tao ngộ chuyện như vậy, dù cho là nàng muốn liên lụy toàn bộ Cực Lạc Tông, cũng đều không thể ra sức, tuyệt đối không cứu được Từ Khuyết.
Nhưng mà, đối mặt với dáng dấp cười đến nhếch miệng của Đoạn Cửu Đức, Từ Khuyết vẫn rất hờ hững, cười híp mắt nhìn chằm chằm Đoạn Cửu Đức.
- Lão nhân gia, ngươi không thành thật nha, vừa nãy lúc tiến vào, ngươi còn đồng ý qua với ta, muốn chém chết mình, bằng không liền cải theo họ ta, bây giờ đổi ý rồi sao?
Từ Khuyết lắc đầu cười hỏi.
- Có sao? Đó là hiểu lầm, lũ lụt xông tới miếu long vương, đừng để ý những chi tiết này. Lại nói, ta cũng chỉ đáp ứng ngươi là chém chết kẻ thù, càng chưa từng nói lúc nào chém chết, ngươi gấp làm gì?
Đoạn Cửu Đức cười vui vẻ hơn, thân thể còn hướng về trước mặt Từ Khuyết tiến tới.
- Khặc phi!
Nhưng mà đúng vào lúc này, nụ cười trên mặt Từ Khuyết đột nhiên hơi thu lại, trong miệng bỗng nhiên liền phun ra một ngụm nước miếng.
"Bẹp" một tiếng, trong nháy mắt rơi lên trên mặt Đoạn Cửu Đức.
Trong nháy mắt, bầu không khí toàn trường đã sắp tới điểm đóng băng, tất cả mọi người đều cứng lại ở tại chỗ, hoàn toàn há hốc mồm.
Hắn... hắn lại dám...
Lại dám nhổ nước miếng với Đoạn Cửu Đức? Còn hướng về trên mặt mà phun?
Đây cmn là muốn chết cỡ nào?
- Ha ha, lão vương bát đản Đoạn Cửu Đức ngươi, thật sự cho rằng lão tử sợ ngươi hả? CMN đây gọi là tương kế tựu kế có hiểu hay không? Ăn ngụm nước miếng đi tên ngu ngốc! Ta nhổ!
Lúc này, lại truyền tới âm thanh cười ha ha của Từ Khuyết, tiếp đó, con hàng này lại bỗng nhiên phun ra từng ngụm từng ngụm nước miếng.
Bẹp!
Lần nữa rơi lên trên mặt Đoạn Cửu Đức.
Đoạn Cửu Đức rốt cục thức tỉnh, trước đây ông ta căn bản không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ dùng đến một chiêu như thế, sau khi trúng một ngụm nước miếng, lại lần nữa trúng chiêu.
Lúc này tỉnh táo lại, tức giận tại chỗ.
- Khốn kiếp! Tiểu vương bát đản nhà ngươi, đê tiện vô sỉ, dám chơi loại ám chiêu này!
Đoạn Cửu Đức tức giận mắng, một tay liền hướng Từ Khuyết chộp tới.
Vèo!
Lúc này, trên người Từ Khuyết bỗng nhiên thả ra một đạo huy mang, tiếp đó bỗng nhiên phóng to, hóa thành một bóng người trắng như tuyết, một chiêu kiếm liền chém tới tay Đoạn Cửu Đức.
Coong!
- Cái gì?
Tiếng kim loại rung lanh lảnh, cùng với âm thanh kinh ngạc của Đoạn Cửu Đức, bàn tay của ông ta đột nhiên hơi ngưng lại, không thể bắt được Từ Khuyết.
Gần như cùng lúc đó, Đạo Thân của Từ Khuyết dĩ nhiên đã cuốn chân thân lên, trong nháy mắt bay nhanh lùi lại, trong tay còn cầm lấy một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, bất cứ lúc nào chuẩn bị chạy trốn.
- Tiểu tử, đây là pháp quyết gì? Lại có thể ẩn giấu một người khác ở trên cơ thể?
Đoạn Cửu Đức kinh hãi nhìn Từ Khuyết hỏi.
- Mắc mớ gì tới ngươi, mau đưa dược thảo giao ra đây, bằng không lão tử đào mộ tổ nhà ngươi, ngủ với con gái cùng cháu gái nhà ngươi!
Từ Khuyết uy hiếp nói, cực kỳ hung hăng cùng càn quấy.
Hắn biết đối phó với người như Đoạn Cửu Đức, phải mạnh bạo, phải cứng cỏi, đánh đến y sợ mới thôi.
- Mẹ nó, đem câu nói như thế này uy hiếp lão đầu ta, ngươi quá là thiếu đạo đức!
Đoạn Cửu Đức nổi giận mắng.
- Cút, ngươi còn không có tư cách bị ta uy hiếp, đồ không biết xấu hổ, cướp cánh gà lại còn trộm linh dược của ta, lương tâm ngươi không đau sao? Gan không đau sao?
Từ Khuyết leng keng mạnh mẽ quát lên.
Mọi người ở đây đều không còn gì để nói, khóe miệng mạnh mẽ co giật.
Một tên bình thường đào mộ tổ người ta, lại có mặt mũi mắng người khác thiếu đạo đức.
Một tên chuyên lừa bịp Linh Thạch của các thế lực lớn, sau khi bị người cướp đoạt đồ vật còn không thấy ngại hỏi người ta có lương tâm cùng gan có đau hay không.
CMN đây đúng là không có ai nữa rồi.
Hai người này quá cực phẩm, một là Từ Khuyết, một là Đoạn Cửu Đức, gộp lại chính là hoàn toàn thiếu đạo đức.
- Hừ, thằng ranh đê tiện, lão đầu ta ngày hôm nay cùng ngươi không chết không thôi, ngươi xong rồi!
Đoạn Cửu Đức tiếp tục tức giận mắng, cả người tức giận đến run rẩy.
- Rác rưởi, theo một phàm nhân như ta không chết không thôi, cmn ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Từ Khuyết cũng tức giận phun trở lại.
- Lão đầu ta liền bắt nạt ngươi là phàm nhân, ngươi có thể làm thế nào?
- Ngươi nghĩ quá nhiều, coi như ta là phàm nhân, ngươi cũng không đụng vào ta được chút nào.
- Ha ha, thực sự là ngông cuồng, chưa từng gặp qua người biết nói khoác như vậy.
- Ta không nhịn được, chưa từng gặp qua người giỏi khoác lác như thế, có gan lại đây đơn đấu!
- Tiên sư nó, ngươi có gan lại đây, lão đầu ta một quyền đánh nổ ngươi!
- Đậu phộng, ngươi có gan lại đây, ta một chưởng vỗ chết ngươi!
- Ngươi có gan lại đây, lão đầu ta một ngón tay xuyên chết ngươi!
- Ngươi có gan lại đây, ta một cái móng tay để ngươi biến thành tro bụi!
- Ngươi có gan lại đây, lão đầu ta... ta...
- Ha ha, không còn chiêu gì nữa hay sao? Husky, lên, đánh chết lão già này, chút nữa mời ngươi ăn đùi gà Orleans, cộng thêm tôm hùm chua cay!
- Chờ đã, quy củ giang hồ, trước khi đánh hãy nói rõ, đùi gà Orleans cùng tôm hùm chua cay đến cùng ăn có ngon hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận