Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 721: Bắt Nạt Người

Lão tổ của Khương gia vừa dứt tiếng, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, biểu hiện trong nháy mắt trở nên quái lạ.
Chẳng ai nghĩ tới, Khương gia ở trong bóng tối trợ giúp những cường giả ngoại lai này bước lên tứ đại châu, chuyện này có khác gì bán đi đồng bào của mình đâu?
Mà lúc này đám cường giả ngoại lai ở đây, cũng không ai dám mở miệng chỉ trích Khương gia, tất cả đều lựa chọn im lặng.
Trên mặt của vài tên cường giả ngoại lai cũng mang theo ý cười, giống như nhìn giun dế, đảo qua trên người đông đảo tu sĩ Đông Hoang ở phía dưới, sau đó mới khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn phía Khương gia, mang theo một ít vẻ tán thưởng, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của đám lão tổ Khương gia.
Toàn trường lại rơi vào yên tĩnh.
Kể cả vị lão giả kia, năm vị cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ đều đến đông đủ, đứng thành một hàng, phía sau là tám tên cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong, hoàn toàn bao vây sơn cốc của Khương gia lại.
Những người như bọn họ, tùy tiện ra một người cũng là tồn tại đỉnh cấp nhất ở tứ đại châu.
Đồng thời lần này bọn họ muốn đến giết Từ Khuyết, trên mặt đều tràn ngập tự tin và cao ngạo, hiển nhiên đã nắm chắc phần thắng trong tay.
- Tham kiến Thánh Tôn. Chúng ta cứu giá chậm trễ, xin Thánh Tôn thứ tội.
Lúc này, tất cả cường giả ngoại lai đều hướng mặt về Khương Hồng Nhan, bái một cái thật sâu, tràn ngập kính nể.
Khương Hồng Nhan cũng không để ý tới, đôi môi khẽ nhúc nhích, truyền âm với Từ Khuyết nói:
- Tiểu tử, cẩn trọng một chút, pháp khí trong tay bọn họ có mang mắt trận, chỉ cần dừng lại liền có thể lặng yên không tiếng động bày xuống sát trận, hơn nữa sức phòng ngự rất mạnh mẽ.
- Ta biết, đã nhìn ra rồi.
Từ Khuyết gật đầu, hờ hững cười.
Tuy rằng hắn chỉ nắm giữ năng lực Trận Pháp Sư nhất tinh cấp thấp nhất, nhưng ánh mắt cũng đủ để nhìn ra đầu mối chỗ đứng của đám cường giả ngoại lai kia.
Khương Hồng Nhan thấy Từ Khuyết tràn đầy tự tin, cũng không nói thêm gì nữa.
Đám cường giả ngoại lai giống như đã quen với loại im lặng này của Khương Hồng Nhan, sau khi cúc cung xong, vị cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ kia liền nhìn về phía Từ Khuyết.
- Tiểu hữu, thực lực của ngươi quả thực làm cho chúng ta bất ngờ, đã có tư cách chiến một trận với bọn ta, nhưng ngươi không đi Táng Tiên Cốc tìm chúng ta, lại ở chỗ này bắt nạt một cái gia tộc nhỏ yếu, lấy mạnh bắt nạt yếu, đúng là tự làm mất mặt xấu hổ.
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ lạnh giọng châm biếm.
Mọi người ở đây vừa nghe thấy thế khóe miệng đều co giật, kể cả người của Khương gia, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu.
Khương gia chính là một trong những bá chủ của Đông Hoang, nhưng mà bây giờ lại bị nhánh cỏ cứu mạng duy nhất hình dung thành một gia tộc nhỏ yếu, trọng điểm là còn bị Từ Khuyết bắt nạt, thật không biết là nên bi ai hay vui mừng đây.
- Ta bắt nạt bọn họ, tính là mất mặt xấu hổ sao?
Lúc này Từ Khuyết cười nhạt.
Hai con mắt đen kịt như mực, đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh, giống như trăng sao lưu chuyển, tràn ngập sát ý.
Ngay sau đó, hai tay hắn giơ lên, tâm thần hơi động, bỗng nhiên đánh về phía trước.
Bức Vương Quyền 10 ngàn điểm trang bức, lần nữa xuất hiện.
Ầm ầm!
Toàn bộ hư không trong nháy mắt bị vặn vẹo, lõm sâu xuống, một quyền ảnh to lớn ngưng tụ trên không trung, uy thế bàng bạc, đột nhiên bao phủ toàn trường,
- Quyền... quyền pháp thật mạnh mẽ!
- Cỗ đạo uẩn này, sao... tại sao lại đáng sợ như thế?
Tất cả mọi người ở đây lập tức biến sắc, tâm thần rung mạnh.
Thậm chí là các cường giả ngoại lai đã từng cùng Từ Khuyết chiến một trận, sắc mặt lúc này cũng ngưng lại, trầm giọng quát lên:
- Khởi động sát trận.
Ầm!
Không trung lập tức phát ra một tiếng nổ vang, linh khí xung quanh trong khoảnh khắc tụ tập lại, pháp khí trong tay cường giả ngoại lai chính là mắt trận, lập tức trên không trung tạo thành một toà sát trận đáng sợ.
Trận pháp vừa mới khởi động, cự quyền mà Từ Khuyết ngưng tụ ra đã đánh đến.
Giống như một ngọn núi lớn mạnh mẽ đập vào mặt hồ nước.
Ầm ầm!
Trong hư không lập tức bạo phát một tiếng nổ kinh thiên động địa, bốn phía vô số núi rừng lay động, trong sơn cốc của Khương gia có rất nhiều kiến trúc bị đổ nát.
Mà đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên trong vụ nổ, vòng tới phía sau những cường giả ngoại lai kia.
Hắn lặng yên không tiếng động xuất hiện, tóc bạc như tuyết trên đầu theo gió bay động, trong tay nắm chặt một cái trường côn màu đen, bỗng nhiên giơ lên, chớp mắt hạ xuống.
Đùng! Đùng! Đùng!
Tảng lớn côn ảnh biến ảo, đều đánh trúng sau gáy vài tên Hợp Thể kỳ đỉnh phong cùng với hai tên cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ.
Mấy người còn chưa kịp phản ứng, mắt liền đột nhiên tối sầm lại, ngất đi tại chỗ, thân thể như diều đứt dây, từ không trung rơi xuống.
"Vèo!"
Cùng lúc đó, màn ánh sáng của toà sát trận trên không trung kia đột nhiên loáng một cái, trực tiếp ảm đạm xuống.
- Vô sỉ!
- Ngươi lại đánh lén sau lưng, dùng loại thủ đoạn hèn hạ này!
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ trong nháy mắt tức giận, lớn tiếng rít gào.
Đồng thời mấy vị cường giả ngoại lai bên cạnh ông ta cũng lập tức động thủ, phi thân đi qua tiếp lấy mấy tên đồng bạn bị ngất đi.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, lại có một nắm đấm lớn vô cùng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Quyền ảnh giống như một vòng mặt trời màu vàng, mang theo khí thế bàng bạc, đột nhiên hừng hực lên.
Dĩ nhiên lại là một đòn Bức Vương Quyền!
- Không! Dừng tay!
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ lúc này kinh hãi rống to.
- Mau bỏ đi, không thể cứu người!
Đám cường giả ngoại lai còn lại đều biến sắc, căn bản không để ý tới việc đi cứu mấy tên đồng bạn bị ngất đi, bọn họ lập tức điên cuồng lui về phía sau.
Lập tức, chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, Bức Vương Quyền Từ Khuyết lần nữa ngưng tụ ra trực tiếp va vào vài bóng người bị gõ ngất, thế như chẻ tre, không có một chút dây dưa dài dòng nào, mấy người kia bị đánh thành sương máu ngay tại chỗ.
Không trung vương xuống tường hạt sương máu li ti.
Hai tên cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ, cộng thêm bốn tên Hợp Thể kỳ đỉnh phong cứ như thế bị đánh cho thi cốt vô tồn.
Lúc này, toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, tràn ngập kinh hãi và chấn động, thậm chí ngay cả hô hấp đều quên mất.
- Chuyện này... làm sao có khả năng?
Có người cả người run rẩy, thấp giọng nỉ non.
- Đó chính là Hợp Thể kỳ đỉnh phong đó. Thậm chí còn có cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ, bọn họ cứ... bị giết như thế.
- Cú đấm kia có uy lực khủng bố như thế?
- Thế gian tại sao có loại quyền pháp như thế này? Có thể nói là thiên phạt thẩm phán, có thể chém giết bất cứ người nào!
Tất cả mọi người đều nghe nói Từ Khuyết đã từng giết qua cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ, có người tin tưởng, cũng có người mang trong lòng ngờ vực.
Nhưng lúc này, một chiêu Bức Vương Quyền tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả này của Từ Khuyết không chỉ đánh chết vài tên cường giả ngoại lai kia, còn làm những tu sĩ Đông Hoang ở đây bối rối.
Mặc kệ bọn họ có tin tưởng hay không, lúc này tận mắt nhìn thấy tình cảnh này, đều triệt để thất thần.
- Ngươi... tại sao ngươi dám làm như thế?
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ kia trốn ở trên không bên ngoài mấy chục dặm, vừa giận vừa sợ nhìn về phía Từ Khuyết, run giọng hỏi.
Bọn họ từng cùng Từ Khuyết chiến một trận, rõ ràng thực lực của Từ Khuyết, nhưng sau đó cũng nhìn ra quyền pháp của Từ Khuyết không thể liên tục thi triển được.
Vì thế bọn họ cho rằng, có sát trận ở trong tay, có thể ngăn cản Bức Vương Quyền của Từ Khuyết, đợi lúc hắn kiệt sức liền có thể giết chết hắn.
Nhưng bây giờ mấy người đều ngơ ngác, căn bản không nghĩ tới Từ Khuyết lại đem biện pháp lúc trước dùng ở trên người Khương Hồng Nhan áp lên người bọn họ, lại dùng Đạo Thân ở sau lưng đánh lén, gõ hắc côn!
Đáng sợ hơn chính là vẻn vẹn chỉ gõ một côn, cường đại như nửa bước Độ Kiếp kỳ cũng bị gõ hôn mê, dẫn đến trận pháp tự sụp đổ.
"Vèo!"
Lúc này, Đạo Thân trở về bên cạnh Từ Khuyết, thanh trường côn màu đen trong tay dưới ánh mặt trời chiếu sáng, có vẻ như đặc biệt chói mắt.
Một trận gió nhẹ thổi đến, sợi tóc trên trán Từ Khuyết lay động theo gió, trên mặt treo đầy nụ cười xấu xa, híp con mắt nói:
- Vừa rồi ngươi nói ta bắt nạt Khương gia là mất mặt xấu hổ? Ha ha, vậy bây giờ ta liền bắt nạt các ngươi, thế nào? Có tức hay không? Ta liền hỏi các ngươi, có tức hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận