Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 701: Đánh Cướp?

Lưu quang lóe lên, tốc độ người Ly gia vô cùng nhanh.
Từ Khuyết nhìn thấy bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng, trực tiếp phát huy tốc độ đến cực hạn, giống như chỉ lo hai người bọn họ chạy mất, cho nên đám người Ly gia liền điên cuồng chạy tới.
- Ôi ôi ôi, đừng bay nhanh như vậy chứ. Chúng ta không đi, đứng chờ các ngươi đây.
Từ Khuyết thẳng thắn ngừng lại, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh cười dài nói.
Liễu Tĩnh Ngưng vô cùng bình tĩnh, dù sao nàng hiểu rõ thực lực của Từ Khuyết nhất, cũng không lo lắng người của Ly gia sẽ gây chuyện với bọn họ.
Vèo! Vèo! Vèo!
Trong chớp mắt, người của Ly gia lấy tốc độ cực nhanh, rốt cục đã bay đến, hạ xuống trước mặt Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng, chặn đường đi của bọn họ lại.
Ngay sau đó, mấy người liền đồng thời hiện ra thân hình, lấy Ly Đường Sơn dẫn đầu, vẻ mặt của mấy người khác nhau.
Ly gia thiếu chủ tỏ vẻ trêu tức, nữ tử bên cạnh mang theo kích động, chỉ có Ly Đường Sơn tỏ vẻ hiền hoà, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Từ Khuyết.
- Từ tiểu hữu, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt, xem ra ngươi và Ly gia ta hữu duyên.
Ly Đường Sơn mở miệng, giả vờ sang sảng cười nói.
- Đâu chỉ hữu duyên. Giữa chúng ta khẳng định còn có cố sự.
Từ Khuyết cũng cười ha hả nói.
Ly Đường Sơn lập tức ngẩn ra, những lúc như thế này, bình thường cho dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra ý đồ của bọn họ, ông ta không nghĩ ra tại sao Từ Khuyết lại cởi mở như vậy.
Nhưng ông ta cũng không thèm suy nghĩ nhiều, bởi vì ông ta từng nghe nói, Từ Khuyết là người mang pháp quyết nghịch thiên, nhưng lại không có đạo uẩn, căn bản giết không được tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Huống chi, Ly Đường Sơn y cũng là cường giả bên trong Luyện Hư kỳ đỉnh phong, luận thực lực, hầu như tương đương với tông chủ Cực Lạc Tông, khoảng cách Hợp Thể kỳ chỉ còn nửa bước.
- Từ tiểu hữu, đã có cố sự, không bằng đến Ly gia ta một chuyến, ngồi xuống uống chén trà nóng, từ từ nói chuyện một chút được không?
Ly Đường Sơn cười nhạt nói.
- Ồ, không nhìn ra được Ly gia các ngươi còn hiếu khách như vậy, nhưng đáng tiếc, ta còn có chuyện quan trọng trên người, chuẩn bị đi cứu vớt thế giới, ngày hôm nay không có cách nào đi tới nhà ngươi.
Từ Khuyết nói xong, còn giả vờ tiếc nuối lắc lắc đầu.
"Phốc!"
Ly gia thiếu chủ ở bên cạnh lúc này bật cười, tỏ vẻ trêu tức lắc đầu nói:
- Từ Khuyết, có phải ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi không? Thật sự cho rằng Ly gia ta sẽ hoan nghênh ngươi tới nhà làm khách sao, ngươi còn không có tư cách đó.
- Ồ, tình huống này là gì đây? Già mời ta, trẻ lại từ chối ta, ta thật sự rất khó xử đó.
Từ Khuyết cười hỏi.
Ly gia thiếu chủ cười gằn:
- Ta có thể nói cho ngươi tình huống hiện tại như thế nào, trên người ngươi mang theo nhiều trận pháp Linh giai và thượng cổ Hung trận như vậy, đối với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt gì, lúc nào cũng có thể dẫn lửa đốt mình. Vì thế giao trận pháp ra đây đi, bổn thiếu chủ có thể làm chủ, để Ly gia giúp ngươi bảo quản những trận pháp này.
- Bảo quản? Sợ là nếu giao cho các ngươi liền không lấy lại được nữa? Ồ, nói như vậy, các ngươi là đang đánh cướp sao?
Từ Khuyết lộ vẻ kinh ngạc nói.
Ly Đường Sơn lúc này nghiêm mặt lại, trầm giọng nói:
- Từ tiểu hữu, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, những trận pháp kia của ngươi, tùy tiện cầm một cái ra ngoài đều sẽ đưa tới họa sát thân, bây giờ Ly gia ta mạo hiểm lớn như vậy, có lòng tốt giúp ngươi bảo quản những trận pháp kia, ngươi sao có thể nói chúng ta như thế?
- Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết lúc này mới lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật gật đầu, chợt lại cười híp mắt nói:
- Nhưng ta cũng không để cho các ngươi bảo quản đấy, ngươi nói Ly gia các ngươi có phải bị ngốc rồi không?
- Làm càn!
Ly Đường Sơn trong nháy mắt quát mắng.
Ly gia thiếu chủ cũng tỏ vẻ lạnh lẽo, hờ hững nói:
- Được rồi. Nếu ngươi đã biết ý của chúng ta là gì, vậy thì không cần thiết phải quanh co lòng vòng như vậy nữa, bổn thiếu chủ liền nói thẳng đi, Linh giai trận pháp ngươi có thể giữ lại, nhưng hai toà thượng cổ Hung trận kia nhất định phải giao ra đây, bằng không ngươi chỉ có một con đường chết. Thuận tiện nói cho ngươi, chúng ta xác thực đang cướp của ngươi, nếu ngươi không phục, tương lai có thể đến Ly gia tìm bổn thiếu chủ báo thù.
- Quào, thật sự đánh cướp ta à?
Từ Khuyết lập tức như phát hiện đại lục mới, tỏ vẻ kinh ngạc.
Dù sao... xưa nay chỉ có chuyện hắn cướp người khác, không nghĩ tới hôm nay lại có người nói muốn cướp của hắn, còn nói đến trâu bò rầm rầm như thế.
- Ly thiếu chủ, chiếu theo ý ngươi, Ly gia các ngươi là dự định ở bên trong phạm vi quản hạt của Cực Lạc Tông ta, đánh cướp chúng ta?
Lúc này, con ngươi Liễu Tĩnh Ngưng lóe lên ánh sáng lạnh, trầm giọng hỏi.
Ly gia thiếu chủ cười nhạt một tiếng:
- Liễu thánh nữ, lời ấy sai rồi. Bổn thiếu chủ làm như thế cũng là vì tốt cho Cực Lạc Tông. Các ngươi không tiện động thủ vậy thì để Ly gia ta động thủ, sau khi chuyện thành công, thượng cổ Hung trận ngươi ta mỗi người một toà.
- Hừ, Cực Lạc Tông ta khinh thường làm ra chuyện như vậy, lại càng khinh thường thông đồng với Ly gia các ngươi.
Liễu Tĩnh Ngưng lúc này hừ lạnh nói.
Ly gia thiếu chủ lắc đầu cười gằn:
- Cực Lạc Tông xem thường? Vậy tại sao cho đến bây giờ, Cực Lạc Tông các ngươi không có một người đi ra giúp ngươi? Ngươi cho rằng Tông chủ của các ngươi thật sự sẽ không động tâm đối với thượng cổ Hung trận sao? Y đơn giản chỉ là muốn mượn tay chúng ta hoàn thành chuyện này mà thôi.
Lời này vừa nói ra, Liễu Tĩnh Ngưng lập tức choáng váng, có chút á khẩu không trả lời được.
Bởi vì nàng phát hiện Ly gia thiếu chủ nói quả thực không hề sai, nếu người của Ly gia theo sát bọn họ đi ra, vậy tông chủ không có lý do gì không đoán được ý đồ của Ly gia, tại sao đến bây giờ Cực Lạc Tông còn chưa phái người đến giúp đỡ? Lẽ nào Tông chủ là ngầm thừa nhận cử động của Ly gia?
Vèo!
Đúng lúc này, trên không trung xa xa ở Cực Lạc Tông, đột nhiên lướt tới một cái bóng mờ.
- Đệ tử Cực Lạc Tông?
Liễu Tĩnh Ngưng nhận ra trang phục mà nhân ảnh kia mặc, chính là người của Cực Lạc Tông nàng.
Nhưng ngay sau đó, không trung liền truyền đến một âm thanh to rõ.
- Tông chủ có lệnh! Từ Khuyết tuổi trẻ tài cao, phẩm hạnh đoan chính, là tấm gương của người trẻ tuổi đương đại! Tặng cho trận pháp Linh giai xem như sính lễ, trở thành đạo lữ với thánh nữ Liễu Tĩnh Ngưng của Cực Lạc Tông ta!
Vèo!
Cùng với tiếng la to rõ này, bóng người kia không hề dừng lại, tiếp tục hướng về xa xa lao đi, đồng thời còn tiếp tục lặp lại lời nói vừa nãy, như là đang bố cáo thiên hạ, Từ Khuyết đã cùng Liễu Tĩnh Ngưng kết làm đạo lữ.
Người của Ly gia trong nháy mắt ngây người như phỗng, tỏ vẻ kinh ngạc.
Liền ngay cả Liễu Tĩnh Ngưng và Từ Khuyết cũng vì đó mà sững sờ.
Kết làm đạo lữ?
Đây là tình huống như thế nào?
Đầu óc Từ Khuyết mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi lời nói của tên đệ tử Cực Lạc Tông này là thế nào.
Dù sao lúc rời Cực Lạc Tông, hắn rõ ràng đã phát giác được tông chủ Cực Lạc Tông này vẫn rất xem thường hắn.
Làm sao chỉ trong chớp mắt, đối phương liền khen mình? Còn nóng ruột phái đệ tử đi ra ngoài tung tin tức như vậy, tuyên bố Liễu Tĩnh Ngưng trở thành đạo lữ của mình.
Điều này cũng quá qua loa rồi đi?
Quả thực trở mặt còn nhanh hơn cả lật tay.
- Không được, Mạc tông chủ kia là muốn nuốt thượng cổ Hung trận của tiểu tử này một mình. Không thể kéo dài, mau ra tay!
Lúc này, Ly gia thiếu chủ đột nhiên biến sắc mặt, la lớn, lầm tưởng Cực Lạc Tông Tông chủ muốn đem Liễu Tĩnh Ngưng gả cho Từ Khuyết, là vì muốn chiếm được hai toà thượng cổ Hung trận kia!
Ly Đường Sơn cũng gấp, chỉ lo tông chủ Cực Lạc Tông sẽ chạy tới bất cứ lúc nào, lúc này lòng bàn tay nhấc lên, bỗng nhiên ngưng tụ một luồng chân nguyên bàng bạc, trực tiếp chụp vào Từ Khuyết.
Ầm!
Pháp quyết bất thình lình, trong nháy mắt cuốn lên một cơn lốc bao phủ cả người Từ Khuyết.
- Trực tiếp giết, đừng để lại người sống!
Trên mặt của Ly gia thiếu chủ xẹt qua vẻ tàn nhẫn, trầm giọng nói.
Nhưng mà, vừa dứt lời, chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang trầm thấp, một đạo bóng người bỗng nhiên từ trước mặt Ly gia thiếu chủ bay ngược ra, chính là nhị bá Ly Đường Sơn của gã.
Ai cũng không thấy rõ ông ta làm sao bị đánh bay, nhưng nhìn thấy cả bộ ngực của Ly Đường Sơn đều bị đánh lún xuống, ngã trên mặt đất, trong miệng phun ra máu tươi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
- Nhị bá!
Ly gia thiếu chủ và nữ tử bên cạnh lúc này kinh ngạc thốt lên thành tiếng, khó có thể tin.
- Sao... làm sao có khả năng?
Ly Đường Sơn tỏ vẻ sợ hãi nhìn về phía trước, nơi đó Từ Khuyết đang bị cơn lốc bao phủ.
Lúc này, Từ Khuyết đã chậm rãi ung dung từ bên trong cơn lốc bước ra, hai tay chắp sau lưng, không hề bị tổn hại, liền tóc đều không rối loạn.
Hắn lộ ra một hàm răng trắng nõn, mang theo nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, nói:
- Người trẻ tuổi, đánh cướp không phải đánh như vậy, vẫn là ta đến dạy ngươi đi. Nghe rõ đây, bây giờ các ngươi đang bị đánh cướp, giao tất cả mọi thứ trên người các ngươi ra đây, nhớ kỹ, là tất cả, kể cả y phục của các ngươi, quần lót, áo ngực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận