Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 746: Tình Cảnh Quỷ Dị

Thắng trời một nửa?
Tử Hà tiên tử vô cùng kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới, Từ Khuyết lại nói ra một câu như vậy.
Trong Tu Tiên Giới, thứ mà các tu sĩ kính nể nhất chính là trời cao.
Phóng tầm mắt khắp thế gian, có người nào dám nói thắng thiên?
Chỉ có thiếu niên trước mắt này, dám nói ra câu "Thắng trời một nửa".
Nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ cảm thấy người này quá mức ngông cuồng.
Thế nhưng tận mắt thấy Từ Khuyết có thể phá tan một trận pháp siêu khủng bổ thì Tử Hà tiên tử không còn cảm thấy hắn ngông cuồng nữa.
Bởi vì đối với Kim Đan kỳ mà nói, trình độ trận pháp biển cờ như thế này, sợ rằng đúng là trời và đất.
Hiện tại hắn không chỉ phá tan được trận pháp, còn sống sót trở về, còn nói "Thắng trời một nửa", ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút khiêm tốn.
Nhưng trên thực tế, Từ Khuyết nói "Thắng trời một nửa", cũng không thuần túy là trang bức, mà hắn thật sự cảm thấy chỉ thắng một nửa.
Vì sao?
Bởi vì hắn phải bỏ ra 50 ngàn điểm trang bức, thực sự là không cam lòng a!
Nếu như có thể không tốn một chút điểm trang bức nào mà vẫn thu được Tiên Khí kia, đó mới gọi là toàn thắng.
...
Một lát sau, nhờ đan dược mà Tử Hà tiên tử đút cho, tốc độ khôi phục thương thế của Từ Khuyết cực nhanh, hắn đã sắp khỏi hẳn.
Chỉ là trải qua lần nguy hiểm này, Tử Hà tiên tử đã có chút chần chờ.
- Chí Tôn Bảo, không bằng chúng ta dừng lại ở nơi này đi. Đợi ta đi ra ngoài, sẽ tặng ngươi một lần cơ duyên.
Nàng nhìn về phía Từ Khuyết nói, không hi vọng Từ Khuyết tiếp tục đi mạo hiểm với nàng, bởi vì con đường này hoàn toàn khác với lần nàng đi vào kia, căn bản không biết kế tiếp sẽ gặp phải nguy cơ gì.
Từ Khuyết lập tức tỏ vẻ kiên định, đại nghĩa nói:
- A Tử cô nương, mong ngươi không cần nói lời như vậy nữa. Nếu như Chí Tôn Bảo ta sợ chết cũng sẽ không đi tới chỗ này.
- Nhưng mà...
- Không có nhưng mà! Trên thực tế trước khi ta tới nơi này đã biết sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng ta vẫn đến đây, bởi vì ta luôn tin chắc, muốn trở thành cường giả, nhất định phải trải qua vạn tầng kiếp nạn, lúc đó mới không lo sợ gì, người trải qua sinh tử mới có thể thành tài.
Từ Khuyết mạnh mẽ nói, trên mặt biểu hiện ra dáng vẻ không sợ hãi gì, vô cùng anh dũng bá khí.
Tử Hà tiên tử chần chờ một chút rồi đành gật đầu một cái.
Một mặt nàng cảm thấy Từ Khuyết nói rất có đạo lý, muốn trở thành cường giả mà lại sợ hãi nguy hiểm thì vĩnh viễn không thể thành công.
Mặt khác, nàng cũng biết Từ Khuyết không thể rời đi, so với việc tách hắn ra, chẳng bằng tiếp tục cùng nhau đi, sau này còn có thể phối hợp với hắn, tránh để hắn thật sự xảy ra chuyện gì.
Cho nên nàng không phản bác nữa, sau khi gật đầu liền tiếp tục cùng Từ Khuyết tiến lên.
Sau khi trận pháp bị Từ Khuyết phá vỡ thì biển rộng mênh mông đã biến mất, nơi đây đã hiện ra nguyên hình, biển rộng biến thành hồ nước, bờ biển hư vô lại biến thành vách đá.
Tại vách đá xuất hiện một con đường sâu không lường được, bên trong một màu đen kịt.
Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cất bước về phía trước, bước vào con đường đen thui kia.
Dọc theo đường đi, giống như lại trở về tình huống lúc trước đi vào.
Trong lối đi thỉnh thoảng sẽ xuất hiện cấm chế và tiểu trận pháp, nhưng đều bị hai người liên thủ phá đi, tốc độ vô cùng nhanh, đồng thời còn không tốn bao nhiêu sức lực.
Khi hai người phá giải cấm chế và trận pháp càng nhiều thì sự phối hợp giữa hai người càng trở nên ăn ý.
Khi Từ Khuyết bắn trúng một góc cấm chế, pháp quyết của Tử Hà tiên tử cũng chính xác bắn tới, đánh vào một góc khác, trong nháy mắt khiến cấm chế đổ nát.
Nếu Tử Hà tiên tử xuất thủ trước, Từ Khuyết cũng nhanh chóng ra tay, dễ như ăn cháo phá giải trận pháp.
Loại ăn ý không tên này giống như trong lòng có cảm giác, khiến hai người cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng đối với hiện tượng này, trong lòng Từ Khuyết vẫn thầm vui vẻ, ngầm thừa nhận là tác dụng của dây tơ hồng, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, vẫn chuyên chú một đường tiếp tục tiến lên.
...
Sau mấy canh giờ, cuối lối đi cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng trắng.
Đó là một cửa ra, hoặc là một lối vào.
Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử cùng dừng lại, sắc mặt hơi ngưng trọng, không hẹn mà nhìn lẫn nhau.
- Bên trong có người.
Tử Hà tiên tử lên tiếng nói.
- Có rất nhiều người.
Từ Khuyết gật gật đầu.
Còn chưa tới gần lối đi, bọn họ đã cảm ứng được bên trong có khí tức của hơn trăm tên tu sĩ, hiển nhiên có không ít người tụ tập ở đó.
Quỷ dị chính là, những luồng khí tức kia hầu như đều có vẻ rất vững vàng, không hề nhúc nhích, chỉ có một số khí tức đang thong thả di động.
Nếu không phải khí tức của bọn họ không biến mất, Từ Khuyết suýt chút nữa đã nghĩ bọn họ đang trốn ở nơi đó mai phục.
- Kỳ quái? Bên trong chẳng lẽ xuất hiện đại cơ duyên?
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày, ngờ vực nói ra
Sắc mặt Tử Hà tiên tử nghiêm nghị, khẽ lắc đầu nói:
- Cũng không chắc chắn, nếu như ta không đoán sai, nơi này lại xuất hiện một toà đại trận khủng bố.
- Lại có đại trận pháp?
Từ Khuyết nhất thời hưng phấn!
Lúc trước trong bàn cờ đại hải, hắn đã thu được một kiện Tiên Khí.
Nếu như tòa trận pháp này cũng cường đại như thế, vậy chẳng phải sẽ có khả năng xuất hiện Tiên Khí?
Phát rồi! Phát rồi! Lần này lại sắp kiếm lời lớn rồi!
Trong lòng Từ Khuyết không nhịn được bắt đầu kích động, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh như trước, thấp giọng nói ra:
- A Tử cô nương, không bằng chúng ta đi qua xem một chút đi?
Đôi mi thanh tú của Tử Hà tiên tử cau lại, giống như đang chần chờ, nhưng một lát sau, nàng vẫn gật đầu một cái, dặn dò:
- Chí Tôn Bảo, lần này nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi phải lập tức rời đi, không được liều mạng cứu ta, ta sẽ không chết.
- A...
Từ Khuyết ba phải gật đầu một cái, tùy ý đáp một tiếng, cũng không muốn lãng phí thời gian, lập tức cất bước đi về phía trước.
Tử Hà tiên tử sao lại không nhìn ra hắn chỉ đang ứng phó qua loa với mình, nhưng thấy hắn đã lên đường, nàng cũng chỉ đành cất bước đi theo.
Rất nhanh, hai người đi tới cuối lối đi, từ đầu tới cuối vẫn duy trì cảnh giác, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ tình huống nguy hiểm nào phát sinh.
Mãi đến khi bọn họ bước tới cuối lối đi, trong nháy mắt liềnửng sốt.
...
Nơi này là một gian mật thất cực kỳ rộng rãi, kích cỡ tương đương với hai cái sân đá banh, trên vách tường bốn phía có vô số cửa ra vào, giống như một mê cung.
Mà khi hai người Từ Khuyết đi tới nơi này, cũng là một trong vô số cửa ra vào, khi hai người xuất hiện, cũng không bị người nào chú ý.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng vì nơi đó không có một ai quay đầu lại nhìn bọn họ.
Mà vừa nãy, khi Từ Khuyết đứng trong thông đạo cảm ứng được chỗ này có khí tức của hơn trăm tên tu sĩ, nhưng bọn họ vẫn bất động, đến hiện tại hắn rốt cục hiểu ra nguyên do.
Bởi vì đám người kia đều đứng chết tròng bên trong mật thất to lớn này, vẻ mặt dại ra, giống như tượng vậy, không hề nhúc nhích, ngay cả hai mắt cũng chưa từng chớp.
- Tình huống gì thế này? Bọn họ bị giam cầm ư?
Từ Khuyết không khỏi ngạc nhiên nói.
Tử Hà tiên tử cũng cau mày, ánh mắt lập tức nhìn về phía những tu sĩ ở các cửa khác, sắc mặt khẽ thay đổi, nói ra:
- Nơi này có chút quái dị, Chí Tôn Bảo, ngươi nhìn những người đứng ở trong đường hầm kia.
- Ồ?
Từ Khuyết nghe vậy liền quay đầu nhìn sang.
Bốn phía bức tường, ngoại trừ hắn ở đây, trên ba mặt tường còn lại có không ít cửa ra vào, ở đó đều có vài tên tu sĩ đang đứng.
Nhưng hiện tại những người này đều ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm không trung phía trên mật thất, trong miệng còn ở đang lẩm bẩm thứ gì, tuy nhiên lại không hề có một âm thanh nào phát ra.
Từ Khuyết theo bản năng cũng nhìn theo ánh mắt của bọn họ, nhưng phía trên mật thất chẳng có gì, chỉ có trần nhà đen thùi.
- Kỳ quái, phía trên rõ ràng không có thứ gì, bọn họ đang nhìn cái gì thế?
Từ Khuyết ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, đám tu sĩ đứng bất động không nhúc nhích phải làm người khác chú ý chứ? Tại sao những người này đều nhìn lên trên trần nhà, mà miệng thì luôn lẩm bẩm nhưng lại không phát ra tiếng, chẳng lẽ họ đang truyền âm cho nhau?
"Ầm!"
Đang lúc này, phía sau Từ Khuyết đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
- Không ổn, đi mau!
Lúc này Tử Hà tiên tử biến sắc, kinh ngạc hô lên.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp lao ra thì trong thông đạo phía sau đã bị một màn ánh sáng bao phủ.
Sau một khắc, lối đi lúc trước biến mất trước mặt bọn họ, tựa như bị người chặn ngang, chỉ còn lại khu vực hư vô đen kịt mà thôi.
- Đã muộn, chúng ta đã tiến vào phạm vi trận pháp rồi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, một mặt nghiêm nghị.
Nhưng trong lòng hắn lại không nhịn được có chút kích động và mừng thầm.
Tòa trận pháp này càng lợi hại, liền chứng minh có bất phàm giống như cái lúc trước, cả hai đều dùng Tiên Khí làm trận nhãn.
Lúc này, Tử Hà tiên tử bên cạnh lại trầm giọng nói:
- Chí Tôn Bảo, trận pháp này không đúng, ngươi xem phía trên kia.
Từ Khuyết ngẩn ra, theo ánh mắt Tử Hà tiên tử nhìn lên phía trần mật thất.
Sau đó hắn há hốc mồm.
Mới vừa rồi trên trần mật thất còn không có thứ gì, hiện tại lại xuất hiện vô số quang ảnh.
Trong đó có bóng tu sĩ, có người đang chém giết lẫn nhau, có người đang phát điên, cũng có người đang ngẩn người.
Mà những hình ảnh tu sĩ kia lại đối ứng với những người đang bị bất động đứng như trời tròng ở đây.
- Xong! Toàn bộ xong!
Đột nhiên, trên vách tường đối diện truyền đến một thanh âm, mang theo vẻ kinh hoảng và sợ hãi nói:
- Lần này thật sự chạy trời không khỏi nắng, lẽ nào chúng ta cũng phải nối gót theo bọn họ ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận