Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 554: Cấm Tranh Đấu? Không Tồn Tại

Hàn Quốc Cường há hốc mồm!
Hàn Quốc Thắng lờ mờ ngơ ngác!
Mọi người ở đây càng ngạc nhiên không thôi.
Chẳng ai nghĩ tới, thiếu niên trước một giây còn văn văn nhược nhược, lắp ba lắp bắp nói "Tại hạ trước tiên cáo từ", đột nhiên biến thành một tên du côn.
Sau khi một ngụm nước miếng phun ở trên mặt Hàn Quốc Thắng, còn phun lời thô tục, phun xong còn khiêu khích mấy vị thiên kiêu ra tay vì Cung Nguyệt, nói muốn đánh mười tên.
Hoá ra cái tên này từ đầu tới đuôi đều đang giả bộ!
Trời ạ!
Đây cũng là quá vô sỉ rồi.
Hàn Quốc Thắng sững sờ ở tại chỗ, cảm nhận được ngụm nước miếng dính dính trên mặt đang chảy xuống, một ngọn lửa giận trong nháy mắt sôi trào ở trong lòng.
Đường đường đội trưởng đội hộ vệ của Thiên La Thành, thiên kiêu Anh Biến kỳ tầng sáu, đã bao giờ chịu đến sỉ nhục như vậy đâu? Quả thực lẽ nào có lí đó!
- Giết chết hắn cho ta! Giết ngay tại chỗ!
Hàn Quốc Thắng nổi giận, chỉ vào Từ Khuyết gào thét.
Dù như thế nào, y cũng phải đem Từ Khuyết ngàn đao bầm thây, mới có thể giải hết tức giận trong lòng.
Mà vài tên thiên kiêu phía sau cũng tỉnh táo lại, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ hài hước nồng đậm.
- Tiểu tử nham hiểm giả dối được lắm, suýt nữa bị ngươi đã lừa gạt rồi.
- Nhưng mà, bất luận ngươi là sợ thật hay là giả, cũng mặc kệ ngươi là nhát gan hay là tiểu nhân nham hiểm, ngày hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Cung Nguyệt tiểu thư cùng Khương Sơn công tử, há lại là loại người như ngươi có thể đắc tội nổi?
Mấy người liên tục cười lạnh, con ngươi lộ ra sát cơ.
Lúc trước bọn họ chỉ là chịu mệnh lệnh của Khương Sơn đến giết Từ Khuyết, nhưng bây giờ là thật sự nổi giận, bởi vì vừa nãy Từ Khuyết giả dạng làm dáng dấp ngây thơ vô tà, xác thực đã lừa gạt được bọn họ, làm bọn họ cảm thấy rất căm tức.
- Một đám rác rưởi, cảnh giới cao hơn ta thì thôi đi, liền mười người đều gom không đủ. Quên đi, miễn cưỡng tàm tạm đi, đến đến đến, cùng lên đi, cánh tay kỳ lân của ta sắp phát tác rồi.
Từ Khuyết tỏ vẻ xem thường trào phúng, lộ ra bộ mặt chân thực của hắn.
Chính là lớn lối như vậy, chính là thô bạo như thế, chính là xấu xa như thế!
Mà những thiên kiêu còn lại trong đại sảnh đang xem trò vui, lập tức lại bị dấy lên hứng thú, tỏ vẻ hưng phấn.
Vốn cho là Từ Khuyết là một tên nhát gan, đi ra ngoài sẽ lập tức bị tiêu diệt, đoàn người đều cảm thấy quá vô vị, mất đi hứng thú.
Nhưng bây giờ, bọn họ mới phát hiện, thì ra cái tên này có hai bộ mặt lận.
Vừa rồi dáng vẻ nhát gan kia chỉ là giả mà thôi, một mặt hung hăng lúc này mới là thật sự, còn muốn lấy một địch mười, quả thực là lợi hại.
- Chỉ là một tên Anh Biến kỳ tầng bốn, lại dám chơi như thế, lá gan cũng lớn quá đi?
- Lần này thú vị rồi.
- Ta rất chờ mong bọn họ sẽ giải quyết như thế nào.
- Minh Nguyệt Lâu cấm chỉ tranh đấu, bằng không giết chết ngay tại chỗ, bây giờ tiểu tử này ở đây nói lớn, phỏng chừng chính là dựa vào điểm này mới dám kiêu ngạo như thế.
Mọi người nghị luận sôi nổi, bộ dáng xem kịch vui.
Mà lúc ở bên trong Minh Nguyệt Lâu cao chót vót này, tầng bên trên cũng không ít người bị động tĩnh dưới lầu hấp dẫn sự chú ý.
Khương Sơn cùng Cung Nguyệt đã xuất hiện ở tầng lầu thứ chín, đây là tầng lầu mà những nhân vật mạnh mẽ nhất bên trong thiên kiêu mới có tư cách đi lên, vì thế có thể xuất hiện ở tầng này, cơ bản đều là người tài ba bên trong thế hệ thiên kiêu tuổi trẻ, là nhân vật thủ lĩnh.
- Tiểu tử này quá cổ quái, trên người có một tia khí tức đặc biệt của dòng chính của Cung gia, hành vi cử chỉ lại như vậy, đến cùng từ đâu xuất hiện?
Cung Nguyệt nhìn chằm chằm Từ Khuyết dưới lầu, nhíu mày nói.
Khương Sơn cũng nhàn nhạt quét xuống dưới lầu một chút, liền dời ánh mắt đi, hời hợt nói:
- Không cần suy nghĩ nhiều, giết là được.
Y làm việc luôn hướng tới đơn giản trực tiếp, mặc kệ Từ Khuyết có giết qua người của Cung gia hay không, mặc kệ Từ Khuyết quái lạ như thế nào đi nữa, nếu có gì đó không đúng, quy tắc duy nhất của Khương Sơn chính là một chữ: Giết!
Thà giết lầm cũng không bỏ sót, hơn nữa không chút nào thèm cân nhắc hậu quả, đây chính là thực lực của cường giả.
Bởi vì sau lưng của y có một cái Khương gia, một trong bá chủ ở Đông Hoang, có thể không kiêng kỵ gì, không có gì phải lo sợ.
Nhưng ở bên trên thiên lâu, cũng chính là nơi mà đám Thánh Tử Thánh Nữ Luyện Hư kỳ tụ tập.
Lúc này lác đa lác đác ngồi mấy người, chuyện trò vui vẻ, cũng bị động tĩnh dưới lầu hấp dẫn sự chú ý.
Thân là Thánh Tử Thánh Nữ, thân phận địa vị ở trong Tu Tiên Giới đều vô cùng cao thượng, hầu như bọn họ chính là đại diện cho người thừa kế tương lai của một đại gia tộc hoặc đại môn phái nào đó.
Những này người bình thường rất ít khi xuất hiện ở Minh Nguyệt Lâu, coi như có, cũng chỉ có mấy người mà thôi, tranh thủ những lúc nhàn hạ đến đây bồi đắp lạc thú.
Nhưng mấngười này cũng quyền thế ngập trời, ở bên trong Đông Hoang được xem như là tồn tại hô mưa gọi gió.
- Thú vị! Minh Nguyệt Lâu đã bao nhiêu năm không náo nhiệt như thế rồi?
Bên trong Thiên Lâu, một tên nam tử tuấn lãng cười nhạt.
Con ngươi của y thâm thúy, mi tâm có một vệt màu vàng, như là một loại phù văn ấn ký, giống như cái bớt từ lúc sinh ra đã mang theo, nhưng lại lộ ra một luồng khí tức đáng sợ.
Bên cạnh lại là một nữ tử phong hoa nguyệt mạo, khí chất xuất trần, như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, ánh mắt nhìn Từ Khuyết dưới lầu, hơi mỉm cười nói:
- Lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua, đều đã quên lần trước là lúc nào rồi.
Một cô gái mặc áo trắng khác, trên mặt mang theo lụa mỏng, nhìn Từ Khuyết dưới lầu, con ngươi hiện lên một tia suy nghĩ, cười nhạt nói:
- Khi ta tới, trên đường gặp phải thiếu niên này, không nghĩ tới hắn chạy đến Minh Nguyệt Lâu của ta.
Lời này vừa nói ra, nam tử tuấn lãng cùng nữ tử kia đều hơi run run.
Nếu như Từ Khuyết có thể lên Thiên Lâu, khẳng định cũng có thể nhận ra cô gái mặc áo trắng này, chính là người phụ nữ hôm nay lúc mới tới gặp phải kia, một thân tu vi Luyện Hư kỳ, cường đại đến đáng sợ.
Nam tử cười nói:
- Tần Cơ, Minh Nguyệt Lâu chính là địa bàn của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái các ngươi, bây giờ có người gây sự, ngươi không cần ra mặt xử lý sao?
- Tiêu Thái Huyền, Bát Hoang Thanh Long Phái các ngươi là đang cười nhạo Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái của ta sao? Chỉ bằng thực lực của thiếu niên kia, có tư cách để chút chuyện này tính thành gây sự sao?
Cô gái mặc áo trắng cười gằn.
Một nữ tử khác mở miệng nói:
- Hiếm khi tụ tập tới đây, hai người các ngươi cần gì phải đối chọi gay gắt như thế. Đừng quên chúng ta ngày hôm nay đến đây để làm gì.
Nam tử Tiêu Thái Huyền gật đầu cười nói:
- Hàn Oánh cô nương nói đúng, chính sự quan trọng hơn. Khương Hồng Nhan sau khi rời khỏi Minh Nguyệt Lâu, tung tích đã không rõ, các ngươi có tin tức không?
- Người của ta theo dõi đến bên ngoài mấy trăm dặm, đều bị nàng giết, ngày hôm nay ta đến xem một chút, không tìm ra manh mối gì. Hàn Oánh, Thiên Cơ Các của các ngươi có thể xem thiên mệnh, môn nhân vô số, cũng không có tin tức gì sao?
Cô gái mặc áo trắng Tần Cơ nhìn về phía Hàn Oánh hỏi.
Hàn Oánh lắc đầu một cái:
- Bây giờ chuyện duy nhất có thể xác định, chính là Khương Hồng Nhan là vì độ Lục Cửu Thiên Kiếp mà đến, cũng không phải là muốn về Khương gia tranh quyền. Đương nhiên, qua chút thời gian nữa thì Nam Châu bí cảnh thí luyện mở ra, nói vậy nàng cũng sẽ đi.
- Nói như vậy, nàng đã có được tàn quyển mới của pháp quyết, bằng không không thể độ Lục Cửu Thiên Kiếp được.
- Phải ngăn cản nàng lại, bằng không đi tới bí cảnh thí luyện, để cho nàng bù đắp pháp quyết, sẽ không có ai là đối thủ của nàng nữa.
- Năm đó bên trong đồng lứa chúng ta, thiên tài vô số, cũng chỉ có một mình nàng toả sáng, cảnh giới thực lực xa xa dẫn trước, nếu không phải là do pháp quyết không trọn vẹn, e rằng bây giờ từ lâu đã ở Hợp Thể kỳ đỉnh cao, thậm chí đi được càng xa hơn.
- Yên tâm đi, bây giờ Cung gia Bạch gia, thậm chí là Khương gia đều đang tìm nàng, thêm vào mấy đại tông phái chúng ta, rất nhanh sẽ có thể tìm ra nàng.
...
Cùng lúc đó, trong đại sảnh trống trải ở tầng một của Minh Nguyệt Lâu, Từ Khuyết cùng vài tên thiên kiêu còn đang giằng co.
Bọn họ cũng không có ra tay, đều đang nhìn Từ Khuyết cười gằn.
- Ngươi muốn chọc tức chúng ta như thế, là muốn ép chúng ta ra tay, xúc phạm quy củ, để người của Minh Nguyệt Lâu giết chúng ta hay sao? Đừng mơ hão nữa.
- Loại thủ đoạn nhỏ mượn đao giết người này, ngươi cho là chúng ta không nhìn thấu sao?
Mấy người đều trêu tức nói ra.
Người có thể trở thành là thiên kiêu, tất nhiên đều không phải kẻ ngu dốt, bọn họ vô cùng lý trí.
Thậm chí là Hàn Quốc Thắng mới bị phun lên mặt một ngụm nước miếng, lúc này cũng nhịn xuống lửa giận, chỉ phái người vây quanh Từ Khuyết, cũng không dám thật sự để cho thủ hạ ra tay.
Bởi vì bọn họ rõ ràng, bên trong Minh Nguyệt Lâu này, có không ít cường giả Luyện Hư kỳ tầng bảy, tám tọa trấn, ai dám đánh nhau ở chỗ này, chỉ cần vừa ra tay, liền lập tức sẽ bị chém giết ngay tại chỗ.
Nhưng mà, khóe miệng của Từ Khuyết lại giương lên, trên mặt lướt qua một vệt trào phúng cùng xem thường, cười lạnh nói:
- Các ngươi đám nhát gan này, còn không có tư cách để ta sử dụng loại thủ đoạn mượn đao giết người này. Không phải là chỉ là một cái Minh Nguyệt Lâu thôi sao? Lão tử còn không để vào mắt! Cấm chỉ tranh đấu? Không tồn tại!
Vèo!
Vừa dứt lời, Huyền Trọng Xích trong tay Từ Khuyết bỗng nhiên phất lên, triển khai một luồng uy thế mạnh mẽ, sóng khí bỗng nhiên tràn ra, chiêu thứ nhất liền nhằm về phía Hàn Quốc Thắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận