Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1034: Tên Tiểu Tử Này Lại Muốn Gây Chuyện

Bạch!
Trong khoảnh khắc, sắc mặt tất cả mọi người đều kịch biến, cực kỳ sợ hãi.
Tên tiểu tử này nói cái gì thế?
Lại dám nói lời hung ác này, muốn cho vị cung chủ kia, cả đời ckhông thể đi ra?
CMN, con hàng này không phải lại muốn gây chuyện chứ?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Khuyết, thật tò mò tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì, đồng thời lại bất an, lo lắng hắn liên lụy đến tất cả mọi người.
Đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông bên kia cũng đã hoàn toàn tức giận.
Luyện Nguyệt Cung cung chủ chính là chủ nhân lão tổ bọn họ, cũng là tiên tổ của bọn họ, là tồn tại mà bọn họ cực kỳ sùng kính.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết lại dám bất kính với y, bọn họ làm sao có thể nhẫn?
- Vô sỉ!
- Câm miệng!
- Gan chó của ngươi thật lớn, lẽ nào có lí đó!
- Cho ngươi thời gian ba nhịp hô hấp, lập tức quỳ xuống dập đầu nhận tội!
Lúc này, đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông lớn tiếng quát, vô cùng phẫn nộ, khí thế kia quả thực chính là muốn xông lên xé nát Từ Khuyết.
Cùng lúc đó, ở thông đạo ngoài điện, đám người của Thánh Kim Môn cùng Dạ Ưng đã tới rồi, tất cả đều núp ở một góc, bí mật quan sát tất cả những thứ này, không dám hiện thân.
Chuyện xảy ra bên trong điện, bọn họ đều thu vào đáy mắt, nhìn thấy xu thế như vậy, người của hai đại tông phái đều âm thầm vui mừng.
- Cũng may chúng ta không đi lên chiếc xe buýt này.
- Đây thực sự là lựa chọn sáng suốt.
- Ha ha, đám ngu ngốc Vân Thiên Tông cùng Ly Diệp Tông kia, lần này xong rồi!
- Không nghĩ tới lời đồn Luyện Nguyệt Tông lại là thật, thật sự là truyền nhân của cung chủ Luyện Nguyệt Cung.
- Nếu vị cung chủ kia đi ra, sợ là Thái Kim đại lục sẽ loạn mất.
- Các thế lực khắp thiên hạ sẽ bị thanh tẩy một lần nữa.
- Ha ha, hiện tại cứ xem tên kia sẽ chết như thế nào đã, ngay cả cung chủ Luyện Nguyệt Cung mà hắn cũng dám đắc tội, cũng không suy nghĩ xem đây là nơi nào.
- Có thể trở thành là cung chủ nơi này, nhất định là nhân vật khủng bố.
Đám người cười trên sự đau khổ của người khác, trên khuôn mặt đầy vẻ châm chọc, muốn ngồi xem màn kịch này.
"Ầm!"
Lúc này, trong điện thất đã bị uy thế bàng bạc bao trùm, cảm giác ngột ngạt và nghẹt thở.
Một phần đệ tử Ly Diệp Tông cùng Vân Thiên Tông không chịu được uy thế như vậy, vẻ mặt trắng xám, dần dần lui lại phía sau, thậm chí ngay cả bước lui lại cũng chịu ảnh hưởng, mỗi một bước đều vô cùng gian nan.
Từ Khuyết lại vẫn một mặt hờ hững, hắn cảm giác được, kẻ gọi là "cung chủ" bên trong kia chính là một tên tu tiên giả, hơn nữa thực lực phi thường khủng bố.
Nhưng thế thì làm sao, đối phương hoàn toàn bị vây bên trong bạch quang, không được tự do, ngay cả muốn đi ra cũng phải dựa vào người khác hỗ trợ, quả thực chỉ là một con cọp giấy mà thôi.
- A, ngươi trốn ở bên trong dùng thần hồn hù dọa thì tính là gì? Ngươi có gan thì đi ra đây. Một kẻ như ngươi, còn dám tự xưng là cung chủ Luyện Nguyệt Cung? Đường đường là cung chủ, còn bị vây ở địa phương của mình, đổi thành ta, ta khẳng định đã lựa chọn tự sát, quá mất mặt rồi!
Từ Khuyết lạnh giọng trào phúng, khắp khuôn mặt là biểu hiện vô sỉ, khiến người ta hận không thể tiến lên đánh hắn một trận.
Đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông cũng đã tức điên, nếu không phải muốn duy trì tế tự, thả ra vị cung chủ kia ra, bọn họ đã sớm ra tay.
- Hừ, giun dế vô tri, chờ bản tọa đi ra, nhất định sẽ rút hồn phách ngươi, ngày đêm hỏa luyện!
Bóng người bên trong bạch quang lạnh giọng nói, sát khí bàng bạc.
- Đi ra? Không thể nào, ngươi còn muốn đi ra? Ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Từ Khuyết nhất thời cười to, con ngươi lóe qua một tia trêu tức, trực tiếp cất bước đi về phía trước.
Bạch Thải Linh thấy thế, nhất thời biến sắc, kinh ngạc nói:
- Đường đạo hữu, ngươi muốn làm gì? Cấm chế kia không thể tới gần!
- Tiểu tử, không nên mạo hiểm.
Khương Hồng Nhan cũng nhẹ giọng mở miệng, nàng nhìn ra được bạch quang kia là một loại cấm chế cực kỳ khủng bố, tuyệt không phải loại bọn họ có thể ứng phó được.
- Yên tâm đi, ta chỉ ở bên ngoài cọ một lát, tuyệt đối không đi vào.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, chậm rãi ung dung tới gần bạch quang kia.
Đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông thấy thế, nhất thời kinh ngạc thốt lên:
- Đứng lại! Làm càn, ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì cả, các ngươi đừng nóng vội, ta chỉ dự định ở đây vẽ chút thứ mà thôi.
Từ Khuyết cười dài nói.
Lời vừa nói ra, sắc mặt đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông đã kịch biến.
- Cút ngay!
- Đây là Thánh Địa Luyện Nguyệt Cung, không nhiễm bụi trần!
Vài tên tông đệ tử Luyện Nguyệt dồn dập quát, vô cùng lo lắng.
Nhưng hiện tại bọn họ tự lo cũng không xong, nếu lại phân người ra đối phó với Từ Khuyết, chỉ sợ sẽ khiến mảnh cấm địa bên trọng điện thất xuất hiện càng nhiều tro bụi.
- Hắc hắc!
Từ Khuyết nở nụ cười, hắn đã sớm làm rõ, bạch quang kia căn bản không phải là ánh sáng, mà là bên trong quá mức thánh khiết, hoàn toàn là bốn vách tường bạc trắng, trắng đến mức toả sáng, bởi vậy nhìn qua mới giống như là một màn bạch quang.
Người gọi là cung chủ" kia bị nhốt ở bên trong, muốn đi ra, nhất định phải để bên trong duy trì trạng thái không nhiễm bụi, dù là một chút xíu tro bụi cũng không thể có, bằng không tế tự sẽ không thể thành công, y cũng không thể đi ra.
Đối thoại lúc trước của bọn họ đã bại lộ điểm này, vị "cung chủ" kia răn dạy đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông, nói bọn họ động thủ quá muộn, dẫn đến sau khi điện thất mở ra, tro bụi bay vào, bởi vậy mới không thể trợ giúp y thoát ra.
Vì thế hiện tại, Từ Khuyết chính là muốn mượn điểm này, triệt để khiến địa phương thánh khiết hoàn mỹ kia tràn ngập ô nhiễm, trực tiếp khiến vị "cung chủ" kia cả đời cũng không đi ra được.
- Ngươi muốn ở đây vẽ?
Lúc này, bóng người bên trong bạch quang cười lạnh một tiếng, tràn ngập trêu tức, lạnh lùng nói:
- Dựa vào thực lực giun dế như ngươi, căn bản không thể nào làm được! Chỉ mới là Hợp Thể kỳ, thực sự quá buồn cười!
Đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng.
Cung chủ nói như vậy, hiển nhiên là không cần lo lắng tên tiểu tử này sẽ quấy rối. Thực lực không đủ, căn bản là không có cách nào lưu lại bất cứ dấu vết gì ở đây.
- Y nói không sai, Đường đạo hữu, lớp cấm chế này ngay cả ta cũng không thể động vào, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi.
Bạch Thải Linh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Từ Khuyết khuyên nhủ.
- Hừ, việc này không thể được, các ngươi không làm được, không có nghĩa là ta không làm được, hơn nữa ta làm những này cũng không phải muốn chứng minh ta lợi hại bao nhiêu, mà là muốn nói cho các ngươi, Tạc Thiên Bang ta không thể nhục!
Ầm!
Từ Khuyết vừa dứt lời, trong nháy mắt tiến lên một bước, khí thế mạnh mẽ.
Mọi người tại đây nhất thời cả kinh.
Tạc Thiên Bang không thể nhục?
Lời nói rất có khí thế!
Nhưng mà. . . chuyện này cùng Tạc Thiên Bang có quan hệ gì? Tình huống hiện tại này, rõ ràng chính là ân oán cá nhân mà?
- Hồng Nhan, các ngươi trước tiên lui xa một chút.
Lúc này, Từ Khuyết vung tay một cái, nói với Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan nghe vậy, hơi há mồm muốn nói cái gì.
Lúc này Từ Khuyết khẽ động môi, cười nhạt truyền âm nói:
- Ta sắp Độ Kiếp rồi!
Độ Kiếp?
Khương Hồng Nhan nhất thời ngẩn ra, khóe miệng lập tức không nhịn được hiện lên một nụ cười, gật gật đầu, không nói gì mang theo Từ Phỉ Phỉ lui lại.
Người khác không biết Từ Khuyết Độ Kiếp sẽ ra sao, nhưng nàng rõ ràng nhất, Thiên Kiếp của tên tiểu tử này khủng bố đến cỡ nào.
Hiện tại hắn muốn ở chỗ này Độ Kiếp?
Vậy thì sợ rằng vị "cung chủ" kia cả đời này thật sự không có cơ hội để đi ra rồi.
- Tiền bối, các ngươi cũng lùi về sau đi.
Lui ra bên ngoài điện, Khương Hồng Nhan còn không quên nhắc nhở Bạch Thải Lin một câu.
Bạch Thải Linh vô cùng ngạc nhiên, cho là mình nghe lầm, kinh ngạc nói:
- Ngươi. . . ngươi không ngăn cản hắn? Chỗ này không thể làm xằng bậy được, lấy thực lực của hắn, không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí còn có thể bồi cả mạng mình vào.
- Sẽ không.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, nhàn nhạt lắc đầu.
Bạch Thải Linh không khỏi trầm mặc, nên khuyên đã khuyên, nàng cũng không có cách nào lại nói thêm gì nữa, hơn nữa chuyện này nàng cũng không muốn tham dự, càng không có cách nào tham dự.
Đơn giản, nàng cũng mang theo mọi người của Ly Diệp Tông cùng Vân Thiên Tông, cùng nhau lui khỏi điện thất.
Bên trong bạch quang, bóng người kia đã không thèm nhìn Từ Khuyết, ánh mắt quét về trên người mười mấy tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông, trầm giọng nói:
- Còn lo lắng cái gì, tiếp tục tiến hành tế tự, bức những bụi trần kia đi, bản tọa liền có thể đi ra!
- Rõ!
Đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông cùng kêu lên đáp.
Ầm ầm!
Gần như cùng lúc đó, một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, đột nhiên nổ tung.
Bên trong tiếng vang mang theo thần uy cuồn cuộn, từ bên ngoài truyền đến, cũng không thuộc về vùng cung điện này.
Người trong điện thất cùng nhau quay đầu, nhìn lên phía trên.
Sau một khắc, tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, giống như hoá đá, cứng đờ tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận