Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1379: Có Ý Gì

Ầm!
Phong Hỏa Luân từ trong tay Từ Khuyết thoát ra, bay lên trên không, từ bên trong bắn ra hai làn khói đen, không có dừng lại một chút nào, như ánh sáng trực tiếp bắn về đám người Thánh Tông đang truy kích ở phía sau.
Hai khí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt bao phủ toàn trường.
Lý trưởng lão hầu như xông lên đầu tiên, lúc này sắc mặt kịch biến, cả kinh kêu thành tiếng:
- Chuyện này. . . đây là khí thế Tiên Tôn? Làm sao có khả năng?
- Hai. . . hai vị Tiên Tôn?
Bên cạnh có trưởng lão của Thánh Tông cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nói chuyện cũng run rẩy.
- Đây là hồn phách, hồn phách hai vị Tiên Tôn, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Có người phản ứng lại, hiểu rõ tất cả.
Nguyên lai thực lực thật sự của vị Từ lão này chỉ là Địa Tiên cảnh trung kỳ, hắn có thể giết chết đại chấp sự của Thiên Cung Thư Viện, là dựa cả vào hồn phách hai Tiên Tôn này.
- Lui lại, mau quay lại!
Gần như cùng lúc đó, Lý trưởng lão đã há mồm rống to, dĩ nhiên xoay người về phía sau điên cuồng chạy trốn.
Đối mặt với hồn phách hai Tiên Tôn, chuyện duy nhất y có thể làm chính là trốn, da đầu tê dại muốn trốn.
Nhưng mà tốc độ hai hồn phách này cực kỳ mãnh liệt, chênh lệch giữa Tiên Tôn đỉnh phong cùng Đại La Tiên, so với chênh lệch giữa Từ Khuyết cùng Đại La Tiên còn cách xa rất nhiều.
Vèo!
Một tiếng vang phá không, hồn phách Hiên Viên Kỳ Thương dĩ nhiên đã lướt tới phía sau Lý trưởng lão.
- Dám đả thương hài nhi của ta, chết!
Y gầm lên một tiếng giận dữ, từ hồn phách truyền ra ngoài kinh thiên động địa, làm hồn phách người khác chấn động, đâm thẳng vào lòng người.
Ngay sau đó là một chưởng thăm dò, đánh về phía trước.
Ầm!
Một luồng sức mạnh bá đạo mà hung hăng, trong nháy mắt như thủy triều bao phủ về phía trước, từ trên bầy trời mạnh mẽ đập xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy vị trưởng lão cùng chấp sự Thánh Tông bên Lý trưởng lão, bạo thành từng đám từng đám huyết vụ tại chỗ.
Giết người như rơm rác, đây chính là biểu hiện thực lực của cường giả có thể nghiền ép tất cả, không hề nói đạo lý.
Lý trưởng lão sợ vỡ mật tại chỗ, dù lúc trước y tính toán không một chỗ sai sót, chờ đợi tông chủ mở ra cánh cửa kia, thức tỉnh các đời tổ tiên Thánh Tông là có thể đối phó với Từ Khuyết, nhưng lúc này hồn phách hai Tiên Tôn hướng về phía bọn họ hung hăng truy sát, dù cánh cửa kia mở ra, y cũng không còn mệnh để chứng kiến tình cảnh đó.
- Chờ một chút, Từ lão, đây là hiểu lầm, giữa chúng ta không cần thiết như vậy.
Lý trưởng lão kêu lên sợ hãi, muốn cầu Từ Khuyết thủ hạ lưu tình.
- Ta cho rằng vẫn rất cần thiết.
Từ Khuyết cười híp mắt đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, thờ ơ lạnh nhạt.
Dù cảnh tượng Hiên Viên Kỳ Thương cùng Quan Sở Sở săn giết người Thánh Tông rất huyết tinh, hắn cũng không nương tay chút nào, càng sẽ không kêu ngừng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã không còn là người lòng dạ mềm yếu.
Có lẽ vì sinh tồn, hoặc là vì bị hiện thực đồng hóa, mỗi người cuối cùng đều sẽ biến thành loại người lúc trước mình ghét nhất.
Nhưng Từ Khuyết cũng không vì thế mà cảm thấy xoắn xuýt, hắn trước sau tin tưởng, thay đổi là vì tiến bộ, giữ vững bản tâm là được, ta vẫn là ta, nhưng ta không phải thể mãi mãi không thay đổi.
"Ầm!"
Cách đó không xa, từng trưởng lão cùng chấp sự của Thánh Tông, đều đang bị tàn sát, không còn một chút sức đánh trả nào.
Lý trưởng lão sau khi hô lên một tiếng bi phẫn không cam lòng "Không", trực tiếp bị Hiên Viên Kỳ Thương vỗ một chưởng khiến hồn phi phách tán, Quan Sở Sở lại lấy linh khí để biến ảo ra vô số chuôi lợi nhận, lấy tiên quyết thành danh mà Cực Nhạc Tông đã từng xưng bá Thiên Châu, thu lấy mấy chục tính mạng.
Rất nhanh, vốn là quần thể năm mươi, sáu mươi người, chỉ còn sót lại không tới mười người đang điên cuồng chạy trốn.
Những người này là cao tầng của Thánh Tông, là trụ cột thực lực ở Thánh Tông, giờ khắc này lại chết đi nhiều người như vậy, khiến Thánh Tông nguyên khí đại thương.
Ánh mắt Từ Khuyết thản nhiên rơi vào đoàn người khác của Thánh Tông ở phía dưới.
Đó là đám đệ tử Thánh Tông nghe thấy động tĩnh đã nhanh chóng chạy tới rồi, hàng ngàn hàng vạn người, giờ khắc này đều sợ đến mặt mất máu, cả người run rẩy.
- Tiểu tử, thời gian sắp tới rồi, đến lúc thu hồi lại hai hồn phách này rồi.
Lúc này, âm thanh Husky truyền đến.
Từ Khuyết nghe thế thì ngẩng đầu nhìn về phía xa, hai hồn phách Hiên Viên Kỳ Thương cùng Quan Sở Sở, đúng là đã đến bờ tiêu vong rồi.
Đây cũng là yếu điểm của hai hồn phách này, dù hiện tại không thiếu Thiên Kim Phục Sinh Đằng, nhưng cũng không thể duy trì để bọn họ chiến đấu trong thời gian dài, nhất định phải thu hồi rồi lại dùng Thiên Kim Phục Sinh Đằng ngưng dịch để khôi phục, mới có thể xuất chiến lần thứ hai.
- Thôi, dừng lại ở đây.
Từ Khuyết từ tốn nói, thần hồn trong nháy mắt mở rộng, thôi thúc hai hồn phác này, để bọn họ trở về Phong Hỏa Luân.
Cũng may hai hồn phách này đã giết không ít người, hơn nữa những người còn lại đã hoàn toàn bị dọa sợ, đã sớm không còn một chút sát ý nào đối với Từ Khuyết, chỉ muốn thoát thân.
Vì thế đã mất đi sát ý, hai hồn phách cũng từ từ bình tĩnh lại, dưới thôi thúc của Từ Khuyết, xoay người trở lại bên trong Phong Hỏa Luân.
- Gần đủ rồi, trước tiên về tứ đại châu một chuyến, sau này sẽ chậm rãi thanh toán với bọn họ.
Từ Khuyết nhanh chóng luyện hóa Thiên Kim Phục Sinh Đằng, bao phủ lấy Phong Hỏa Luân, rồi thu vào hệ thống không gian, xông lên nói với Husky và đoàn người Đoạn Cửu Đức.
Theo kế hoạch, ngày hôm nay chính là ngày bọn họ lên đường, dù sao bố trí giao giới điểm hư không cũng không dễ dàng, hơn nữa hư không giới điểm Thiên Châu so với Từ Khuyết tưởng tượng còn cứng rắn rất nhiều, vì thế trong khoảng thời gian này hắn ngoại trừ chơi đùa ở Thiên Cung Thư Viện, còn để tiểu Kim thân đi bố trí hư không giao giới điểm.
Giờ khắc này hư không giao giới điểm đã bố trí xong, hắn cũng quyết định mau chóng khởi hành, để tránh đêm dài lắm mộng.
Cứ như thế, trong ánh mắt sợ hãi của một đám các đệ tử Thánh Tông, đoàn người Từ Khuyết ngang trời đạp lên, xuyên qua phía sau núi Thánh Tông, trực tiếp rời đi.
Giữa đường bên trong, Husky còn lẳng lơ mười phần giơ lên một chân, bày ra tư thái phi hành bá khí.
Từ Khuyết thấy tư thế này rất uy phong, đang muốn mở miệng khen nó một câu, kết quả chỉ nghe "Phốc" một tiếng, một đống màu vàng sậm từ bộ phận nào đó của Husky bay ra, theo gió rơi xuống.
- Đậu, đúng lúc bị cảm lạnh, có chút tiêu chảy.
Husky mắng một câu, không nhìn vẻ mặt mấy người Từ Khuyết đã tức xạm mặt lại, khuôn mặt tiếp tục ngạo nghễ, bay về phía trước.
Đám người Từ Khuyết:
- Hừ, Cẩu Tử!
. . .
Cùng lúc đó, cấm địa Thánh Tông phía sau núi.
Tiêu Thiên Ngân đang đứng trước một cửa đồng lớn, sắc mặt nghiêm nghị, mang theo một ít thành kính cùng kính nể.
Tay y nâng ba nén nhang, ba quỳ chín lạy, từng bước một bước đến đến trước cửa đồng lớn, rồi đưa ba nén nhang cắm xuống mặt đất.
Sau đó, y lấy ra một lệnh bài kim loại hình tròn màu đen, mặt trên có khắc một chữ "Thánh", chính là tông chủ lệnh tương truyền các đời tông chủ Thánh Tông, là chìa khóa duy nhất có thể mở ra cánh cửa này.
- Thiên địa quy tắc đã biến, có Tiên Vương hiện thân trên thế gian, đệ tử Tiêu Thiên Ngân, vâng theo tổ huấn, mở ra Thánh môn, thức tỉnh chư vị tổ tiên.
Dứt tiếng, Tiêu Thiên Ngân đánh ra vài đạo pháp ấn phức tạp, hóa thành một vệt lưu quang, cuốn lên lệnh bài hình tròn, vọt thẳng hướng về phía cửa đồng.
Coong!
Một tiếng vang giòn, cửa đồng trực tiếp nuốt hết tấm lệnh bài kia, sau đó cả cánh cửa bắt đầu trở nên vặn vẹo, như mặt nước yên ả chậm rãi nổi lên gợn sóng.
Tiêu Thiên Ngân mặt lộ vẻ vui mừng, hô lớn:
- Trời phù hộ Thánh Tông, đệ tử Tiêu Thiên Ngân, mời chư vị tổ tiên quy vị!
Đùng!
Sau một khắc, một bãi màu vàng sậm sền sệt, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi trên đỉnh đầu Tiêu Thiên Ngân, theo gò má chảy xuống.
Một mùi hôi thối gay mũi, tràn ngập miệng mũi Tiêu Thiên Ngân.
Trong phút chốc, Tiêu Thiên Ngân bối rối.
Các tổ tiên có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận