Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1595: Cung Nghênh Đại Nhân

"Thôi!"
Một hồi sau, lâu chủ Ngũ Uẩn Lâu, Hùng Bá, chậm rãi thở dài, "Hắn muốn làm thế nào thì làm thế nấy, muốn cầm bao nhiêu thì cầm."
"Thế nhưng, lâu chủ. . ." Đệ tử Ngũ Uẩn Lâu một mặt chấn kinh, thần sắc rất không cam lòng.
Đan Dược Phường kia là của Ngũ Uẩn Lâu bọn họ, bên trong có không ít linh đan diệu dược, cộng thêm vô số dược tài trân quý, cứ như vậy chắp tay tặng người?
"Cứ làm như hắn nói, hiện tại chúng ta không có biện pháp, nhưng rất nhanh thôi, những thứ hắn lấy đi, nhất định sẽ trở về trong tay chúng ta."
"Vâng!"
. . .
Thái độ của Ngũ Uẩn Lâu cùng Phần Thành Môn, khiến đám người Định Hạc Thành kinh ngạc không thôi, bất quá bọn họ cũng hiểu được.
Dù sao ngay cả tông chủ Thanh Hồng Tông cũng bị hắn giết, còn ai dám đắc tội với Hoa Vô Khuyết?
Huống hồ trong lòng mọi người đều rõ ràng, tam tông đang ẩn nhẫn, đợi người thế lực phía sau bọn họ đến, khi đó mọi chuyện liền kết thúc.
Tiên Vương cao giai, cường đại, kinh khủng biết bao.
Hoa Vô Khuyết sắp phiền toái.
Trong khoảng thời gian này, dân chúng bên trong Định Hạc Thành nghị luận không thôi.
Từ Khuyết không thèm quan tâm, sau khi vơ vét một cả ngày, liền ôm chiến lợi phẩm trở về khách sạn.
Nụ cười trên mặt lão bản càng lúc càng thống khổ, Từ Khuyết trực tiếp đổi sang gian phòng lớn nhất, an tâm nằm xuống nghỉ ngơi.
Tu luyện là không thể nào tu luyện, vui vẻ ngủ một giấc không thơm sao?
Trong mộng cái gì cũng có a!
Khương Hồng Nhan ung dung hoa quý nằm ở trong ngực, cho hắn ăn, cho hắn uống.
Liễu Tĩnh Ngưng vũ mị xinh đẹp xoa bắp chân.
Tử Hà Tiên Tử Sư Thanh Tuyền thanh lãnh đạm mạc, đang giúp hắn xoa huyệt thái dương.
Còn có Tô Linh Nhi, Tô Vân Lam, Nhã Phu Nhân, Hiên Viên Uyển Dung. . .
Hắn là một tên nam nhân chung thủy, cho dù ở trong mơ, cũng sẽ không bỏ sót một người nào.
"Tiểu Nhu, ngươi đừng dùng lục lớn như vậy, nhẹ một chút. . ."
Từ Khuyết ở trong mộng đẹp đưa tay, chuẩn bị nắm lấy Tiểu Nhu xa cách hồi lâu, đột nhiên bị tiếng chiêng trống huyên náo bên ngoài khách sạn đánh thức.
"Mẹ nó! Thứ đồ gì, muốn ngủ cũng không yên?" Từ Khuyết căm tức bật dậy, bước ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài mặt trời đã sớm lên cao, vô số tu sĩ đồng loạt đi đến cửa thành, tựa hồ có đại sự náo nhiệt phát sinh.
Tiếng chiêng trống huyên náo là tam tông làm ra, mọi người đều biết, đây là tam tông nghênh tiếp vị đại năng kia đến.
Ngày hôm qua Hoa Vô Khuyết nhảy nhót rất hăng, hôm nay không thấy bóng dáng, đám người còn tưởng con hàng kia đã chạy trốn trong đêm, nào ngờ hắn thật ngủ trong khách sạn, hiện tại hùng hùng hổ hổ bước ra.
Hảo gia hỏa, đầu thật đúng là làm bằng sắt sao?
Tiên Vương cao giai đều tới, còn không chạy?
Cho dù không chạy, tốt xấu gì cũng nên che giấu khí tức, trốn trước tính sau a.
Hiện tại trực tiếp xuất hiện, bại lộ khí tức, cho dù muốn chạy cũng không chạy được nữa.
"Vốn muốn ngủ thêm một hồi mới đến tiếp quản tam tông, không ngờ các ngươi lại hoan nghênh ta như thế, khua chiêng gõ trống để ta rời giường, vậy ta liền tiếp tục. . ."
Từ Khuyết nhắm mắt lại, cười cười, nghênh ngang đi đến cuối con đường.
Đám người lập tức giật nảy mình.
Còn tới?
Tiên Vương cao giai đã sắp đến, ngươi còn muốn tiếp tục?
Hơn nữa phương hướng này. . .
. . .
Cửa thành, Thanh Hồng Tông Tương Khánh sớm đã dẫn người canh giữ ở chỗ này, chờ vị đại nhân kia tới.
Nào ngờ có đệ tử chạy đến báo, Hoa Vô Khuyết đáng chém ngàn đao, thế mà đi tới đại bản doanh Thanh Hồng Tông, trực tiếp vơ vét bảo vật.
"Hắn. . . sao hắn dám?!" Tương Khánh trợn to mắt, không dám tin, kém chút phun ra một ngụm lão huyết.
Phải làm thế nào đây? Thanh Hồng Tông sắp bị xét nhà a!
Sao vị đại nhân kia còn chưa tới. . .
"Tương phó tông chủ!"
Lúc này, Quản Lưu Mang ở bên cạnh cười nhạt nói, bộ dáng bày mưu nghĩ kế, khiến người nghe cảm thấy rất an toàn.
Y vỗ vai Tương Khánh, trấn an nói: "Việc cỏn con này, cần gì vội vàng xao động? Đợi Ung Hành đại nhân đến, hắn nhất định phải chết!"
"Ta. . ." Tương Khánh rất muốn mắng người.
Bị cướp không phải Phần Thành Môn các ngươi, ngươi đương nhiên không vội.
Bất quá trước mắt cũng chỉ có thể chờ đợi, không làm gì được.
Ngoại trừ vị đại nhân kia, căn bản không ai có thể ngăn được Hoa Vô Khuyết.
"Môn chủ, đại sự không ổn, sau khi Hoa Vô Khuyết theo vơ vét Thanh Hồng Tông xong, đã đi tới Phần Thành Môn chúng ta." Đột nhiên, lại có một tên đệ tử vọt tới, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt môn chủ Phần Thành Môn, lo lắng nói.
"Cái gì?" Sắc mặt Quản Lưu Mang lập tức tối đen, chửi ầm lên: "Thảo!"
Tương Khánh ở bên cạnh thấy thế, lập tức vui vẻ, kém chút không nhịn được cười ra tiếng.
Không phải nói không cần vội vàng xao động sao?
Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi đi, thật biết đùa.
Bất quá. . . những lời này Tương Khánh chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra miệng.
Dù sao y chỉ là Đại La Kim Tiên, mà Quản Lưu Mang lại là Tiên Vương sơ giai hàng thật giá thật.
Cường giả vi tôn, tôn trọng tối thiểu vẫn phải có.
Một bên khác, lâu chủ Ngũ Uẩn Lâu cũng bắt đầu thấp thỏm.
Đừng a, đây chẳng phải nói mục tiêu kế tiếp của Hoa Vô Khuyết, là Ngũ Uẩn Lâu hay sao?
Vị đại nhân kia, khi nào mới tới. . .
"Oanh!"
Đột nhiên!
Một cỗ khí thế uy nghiêm tựa như thiên địa, từ phương xa phiêu đãng đến.
Cả tòa Định Hạc Thành đều bị cỗ khí thế này rung động.
Một số tu sĩ chưa bước vào Thái Ất Tiên, giờ phút này không đứng thẳng được, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Quản Lưu Mang cùng Tương Khánh, tính cả Hùng Bá, đồng loạt liếc nhau một cái, thần sắc mừng như điên.
Đến rồi!
Vị đại nhân kia rốt cuộc đã đến!
"m nhạc, lên!"
Quản Lưu Mang vung tay lên, quát lớn.
"Keng!"
Tiếng chiêng trong trẻo vang dội.
Đệ tử tam tông cùng nhau nâng nhạc khí trong tay, bắt đầu tấu nhạc.
Trong ngoài Định Hạc Thành, lập tức vang lên giai điệu đại khí bàng bạc.
Từ khúc vui vẻ, vang vọng bốn phương.
. . .
Cách đó không xa, trên con đường từ Phần Thành Môn đến Ngũ Uẩn Lâu.
Từ Khuyết cũng nghe thấy động tĩnh, chậm rãi quay đầu, nhìn về phương hướng cửa thành.
"Tiên Vương cao giai đã đến rồi sao? Động tĩnh thật không nhỏ nha."
Khóe miệng Từ Khuyết hơi nhếch lên.
Cũng không biết là ai cho ngươi lá gan, dám trang bức ở trước mặt bản Bức Thánh?
Đợi bản Bức Thánh làm xong việc, lại đến xử lý ngươi.
"Sưu!"
Trong nháy mắt, Từ Khuyết bóp ra một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, cấp tốc biến mất tại chỗ, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài Ngũ Uẩn Lâu.
. . .
Cùng lúc đó, bên ngoài Định Hạc Thành.
Giai điệu hào hùng mênh mông vẫn vang vọng bốn phương.
Giữa không trung, mơ hồ xuất hiện một chiếc linh chu khổng lồ.
Một vị nam tử thanh y đứng trên mũi tàu, chắp tay sau lưng, cơn gió thổi qua, tay áo bồng bềnh, lọn tóc bạc nhẹ nhàng phiêu động trước trán.
Phía sau y có hai tên thiếu niên, một trên nắm trường thương, một tên ôm kiếm.
"Cung nghênh Ung Hành đại nhân!"
Sau khi linh chu xuất hiện ở trên không, tam tông đồng loạt hô lên, tất cung tất kính.
Một tiếng này, giống như lôi minh.
Khiến cả tòa Định Hạc Thành vì đó rung động.
Nam tử Ung Hành dẫn theo hai tên thiếu niên đi xuống linh chu, lườm đám người Quản Lưu Mang một chút.
"Một tên Đại La Kim Tiên, các ngươi cũng không ứng phó được, sau này sao có thể làm việc thay Thiên Môn?"
Nghe thấy âm thanh răn dạy, ba người liền vội vàng quỳ xuống.
"Chúng ta biết tội! Xin đại nhân trách phạt."
"Phế vật!"
Ung Hành hừ lạnh một tiếng.
Thiếu niên ôm kiếm sau lưng đột nhiên hóa thành một luồng khói xanh tiến vào trong trường kiếm.
Đám người thấy thế, không khỏi hít sâu một hơi.
Thiếu niên kia. . . thiếu niên kia là kiếm linh?!
Chẳng lẽ thanh trường kiếm này là Tiên Khí? Bởi vì chỉ có Tiên Khí, mới có thể sinh ra khí linh!
Hơn nữa khí linh kia còn có thể diễn hóa nhục thân.
Thanh kiếm kia, đến cùng là Tiên Khí bức nào?
Vả lại, sau lưng Ung Hành còn có một tên thiếu niên cầm thương.
Có lẽ thiếu niên kia cũng là khí linh.
Hai thanh Tiên Khí!
Xem ra địa vị vị đại nhân này tại Thiên Môn, nhất định bất phàm.
"Kiếm đến!"
Ung Hành khẽ gọi một tiếng, thanh trường kiếm sau lưng liền bay vào tay y.
Trong nháy mắt y nắm lấy kiếm, một cỗ phong mang chi ý từ trên người y phiêu đãng tản ra.
Cho dù Quản Lưu Mang cùng Hùng Bá, hai vị Tiên Vương, thời điểm đối mặt với cỗ khí thế này, cũng cảm thấy áp lực.
Mà đây mới chỉ là khí tức y vô tình phát ra.
Nếu như y xuất kiếm, chỉ sợ một kiếm liền có thể miểu sát hai người bọn họ.
Về phần Đại La Tiên, Thái Ất Tiên, đã sớm quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Thời khắc tam tông xúc động, Hùng Bá đột nhiên nhận được đệ tử tông môn truyền âm.
Y lập tức biến sắc.
Nhưng ý thức được mình còn đang quỳ ở trước mặt Ung Hành, y liền cố nén lửa giận trong lòng, nặn ra nụ cười.
Mà dị dạng như thế, sao có thể thoát khỏi mắt Ung Hành.
"Có chuyện gì?" Ung Hành đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Hùng Bá lập tức đổ mồ hôi lạnh, vốn cho rằng mình đã giấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị người trước mặt nhận ra.
"Phanh phanh phanh!"
Gã lập tức dập đầu ba cái, run giọng nói: "Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân vô dụng, Hoa Vô Khuyết biết ngài đến Định Hạc Thành, vẫn. . . vẫn tiến vào bảo khố Ngũ Uẩn Lâu chúng ta, còn tổn thương mười mấy tên đệ tử, dọn sách bảo khố không chừa một món!"
"Hừ, tham tài hơn mạng, bản tọa gặp qua không ít!"
Ung Hành không khỏi cười lạnh.
Tay cầm trường kiếm, trực tiếp tiến vào trong thành.
Giờ khắc này.
Toàn thân mọi người run rẩy, hô hấp thật sâu.
Bọn họ biết, Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết, sắp xong đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận