Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1062: Một Tên Cũng Đừng Hòng Chạy

- Đi, có thể giết tới rồi!
Từ Khuyết vung tay lên, hoàn toàn tự tin.
Chân nguyên bàng bạc thả ra ngoài, bao phủ Đoạn Cửu Đức, Husky cùng với Trương Tố Nguyệt, ngang trời lướt lên, muốn xông thẳng đến đỉnh núi.
- CMN!
- Tiểu tử, ngươi chờ một chút, còn chưa nói xong kế hoạch cụ thể mà!
Đoạn Cửu Đức và Husky đều sợ hết hồn, vội vàng hô.
- Còn kế hoạch quái gì, Tạc Thiên Bang ta từ trước đến giờ đều là sinh tử coi nhẹ, không phục liền chiến! Kế hoạch lần này rất đơn giản, đánh là được! Mọi người tự do phát huy!
Từ Khuyết nói xong, đã đạp lên thiểm điện, xông lên trên núi.
Có khốn sát trận, thêm vào Túy Tiên Hương, cuối cùng còn có trăm vạn Phệ Thiên Ma Văn, dù cho không có cách nào diệt sạch bảy, tám mươi tên Tiên Nhân kia, nhưng cũng đủ để đánh bọn họ tơi bời hoa lá.
Chuyện này đã đủ khiến Từ Khuyết đi tới liều một phen, hơn nữa mục tiêu thứ nhất của hắn là cứu người, chuyện giết "Tiên Nhân" lấy kinh nghiệm thì cứ tùy duyên đi.
. . .
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi.
Cả ngọn núi là một mảnh bằng phẳng, chỗ trung tâm là một toà tế đài hình tròn, lớn cỡ mấy cái sân đá banh, mặt trên tế đài khắc đầy phù văn lít nha lít nhít, lộ ra một loại khí tức thần bí cổ lão.
Bên dưới tế đàn càng toả ra từng trận uy thế, nếu như phàm nhân đến chỗ này, e rằng sẽ lập tức bị uy thế làm cho sợ chết khiếp tại chỗ.
Mà phía trên tế đàn vào lúc này có mười mấy tên tu sĩ đang đứng, trẻ có già có, già đa số có tu vi là Nhân Tiên cảnh, tổng cộng có mười người, tất cả nam nữ trẻ tuổi đều có tu vi là Bán Tiên cảnh, ngoại trừ hơn sáu mươi tên Bán Tiên cảnh sơ kỳ và trung kỳ, lại có ba, bốn người đã đạt đến Bán Tiên cảnh hậu kỳ!
Loại đội hình mạnh mẽ này, đừng nói là tứ đại châu, e rằng đánh hạ Huyền Chân đại lục cùng Huyền Linh đại lục cũng chỉ cần mấy ngày mà thôi.
"Ầm!"
Vào giờ phút này, đám "Tiên Nhân" đến từ 3 đại thư viện kia đang tập trung tinh thần triển khai pháp quyết, phóng thích đạo vận đến mức tận cùng, gian nan mài mòn phù văn ở trên tế đàn.
Bọn họ đã bận rộn ở đây mấy năm rồi, nhưng cũng mới chỉ vẻn vẹn xóa đi một phần phù văn nhỏ mà thôi, so với toàn bộ tế đài mà nói, chút tiến độ ấy thực sự chỉ như muối bỏ biển, nếu như thật sự có thể phá giải mộ ấn ở trong vòng một trăm năm, đoán chừng cũng sẽ được xem như là kỳ tích.
Xung quang tế đài, ở biên giới đỉnh núi.
Mấy thế lực lớn đến từ Đông Hoang, người của Bạch gia, Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái, Tứ Tượng Thanh Long Phái cùng với Tiêu Diêu Lâu, đều ngồi xếp bằng ở trên mặt đất.
Liễu Tịnh Ngưng cùng tông chủ Cực Nhạc Tông kể cả hơn mười trưởng lão đệ tử khác đều bị phong cấm tu vi, bị vây khốn ở bên trong một cái vòng tròn nhỏ.
Vòng tròn nhỏ này là một cái khốn trận đơn giản, nhưng có chứa công năng truyền tống, có thể bất cứ lúc nào truyền tống người vào trong tế đài.
Lúc này Liễu Tịnh Ngưng cùng mọi người của Cực Nhạc Tông, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong mắt tràn đầy tức giận, cũng có tuyệt vọng và bi ai.
Người của mấy thế lực lớn nhìn bọn họ, lại nhìn đám Tiên Nhân kia một chút, trên mặt đều tràn ngập ưu sầu.
- Haizz, gần đây bọn họ cách một ngày liền giết mười người tiến hành huyết tế, Cực Nhạc Tông đã bị giết hơn bốn mươi người, còn tiếp tục như vậy, hai ngày nữa sẽ đến phiên chúng ta.
- Hẳn là sẽ không đi? Nói thế nào mà đi nữa, chúng ta cũng là nhóm đầu tiên đầu hàng gia nhập với bọn họ mà.
- Ha ha, tại trong mắt bọn họ, e rằng chúng ta chẳng bằng con chó, bọn họ sẽ đối xử với chúng ta như thế nào, rất khó nói.
- Cực Nhạc Tông cũng coi như xui xẻo rồi, lúc trước tuy rằng bị diệt môn, nhưng phần lớn người cũng đã chạy trốn, các Tiên Nhân cũng lười đi tìm bọn họ, kết quả lại tự mình chạy đến chịu chết.
- Chỉ trách vận may của bọn họ không tốt, muốn đi tìm Từ Khuyết để hội hợp, không nghĩ tới còn chưa tìm được Từ Khuyết, liền bị mấy vị Tiên Nhân tới từ Bắc Hải đụng phải bắt tới đây.
- Ha ha, ai bảo Liễu Thánh Nữ quá mức kinh diễm, muốn không bị nhớ kỹ cũng khó khăn, đúng là hồng nhan họa thủy.
- Hả? Nói đến hồng nhan, cũng không biết Khương Hồng Nhan bây giờ thế nào rồi, từ khi nàng cùng Từ Khuyết rời đi, cũng đã không thấy mười mấy năm, bằng tư chất của nàng, e rằng tu vi đã vượt xa chúng ta rồi.
Mọi người câu có câu không trò chuyện, giảm bớt sầu lo trong lòng.
Bọn họ đã ở đây đến mấy năm, nhìn đám Tiên Nhân kia làm hao mòn mộ ấn, nhưng mấy ngày gần đây sau khi bắt đầu huyết tế, bọn họ mới rốt cục trở nên bất an.
"Vèo!"
Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, từ phía sau truyền đến.
Người của mấy thế lực lớn nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức biến đổi, cực kỳ kinh hãi.
- Từ Khuyết!
- Đoạn Cửu Đức!
- Còn có con chó kia!
Có mấy người lập tức kêu lên sợ hãi.
- Móa, bản thần tôn đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải là chó, là sói!
Husky lập tức cất giọng vịt đực quát.
Dứt tiếng, Từ Khuyết đã giẫm lên thiểm điện, rơi lên trên đỉnh núi.
Trước tiên, ánh mắt của hắn liền quét về phía Cực Nhạc Tông ở bên trong khốn trận nhỏ kia, nhìn thấy dáng dấp tiều tụy của Liễu Tịnh Ngưng, trong nháy mắt trong lòng hắn dấy lên lửa giận.
CMN, dám đem tiểu yêu tinh nhà ta dọa cho sợ hãi đến như vậy, đám Tiên Nhân này quả thực là đang tìm chết!
Liễu Tịnh Ngưng bên kia cũng đã nhìn thấy Từ Khuyết, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng lên.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền choáng váng.
Nàng cảm thấy được tu vi của Từ Khuyết, còn xa xa chưa tới Tiên Nhân Cảnh, chỉ là Độ Kiếp kỳ tầng năm.
- Từ Khuyết, ngươi đi mau, đừng tới nơi này!
Lúc này, Liễu Tịnh Ngưng la lớn, cực kỳ lo lắng.
Nàng rõ ràng rằng Từ Khuyết sẽ tuyệt đối không thể là đối thủ của đám Tiên Nhân này, nếu như lưu lại, hậu quả cũng chỉ có thể là một con đường chết giống như các nàng.
- Haizz!
Tông chủ Cực Nhạc Tông cũng ngẩng đầu ngửa mặt lên trời thở dài, lộ ra tràn đầy tuyệt vọng:
- Chúng ta nghĩ việc tu luyện quá đơn giản, Từ tiểu hữu cho dù có tư chất cao lại thông tuệ, cũng không có cách nào một bước lên trời, chỉ là mười mấy năm, làm sao có khả năng tu luyện đến Tiên Nhân Cảnh đây.
- Sớm biết thế thì hẳn nên tiếp tục ở lại bên trong thôn trang kia, không nên đi ra ngoài.
Trưởng lão của Cực Nhạc Tông hối hận nói.
- Làm càn, người phương nào dám to gan xông tới Táng Tiên Cốc? Không đúng, các ngươi làm sao mà thông qua tiên trận được? Đệ tử của Đông Thắng Thư Viện ta đâu?
Một ông già trên tế đàn xoay đầu lại, đột nhiên lớn tiếng quát lên.
Nhưng mà, Từ Khuyết cũng không thèm để ý tới hắn, ánh mắt vẫn rơi lên trên người Liễu Tịnh Ngưng, cười híp mắt nói:
- Oa, lâu như vậy không thấy, vừa đến đã đuổi ta đi, có phải là ngươi có tình lang ở bên ngoài rồi không?
- Từ Khuyết, ngươi đừng đùa nữa, bây giờ không phải lúc đùa giỡn, mau rời khỏi nơi này!
Liễu Tịnh Ngưng cực kỳ cấp bách nói, chỉ lo Từ Khuyết cũng bị bắt lại.
Người của mấy thế lực lớn cũng ngây ra một lát, lắc đầu liên tục.
- Buồn cười, trước đây lúc tên này phát ra Truyền m Phù, còn tưởng rằng hắn đã đến Tiên Nhân Cảnh, không nghĩ tới chẳng qua cũng chỉ là Độ Kiếp kỳ tầng năm.
- Thời gian mười mấy năm, có thể đạt tới Độ Kiếp kỳ tầng năm cũng đã không tệ rồi, ngươi xem những Thánh Tử Thánh Nữ kia của chúng ta, cũng chỉ vừa mới bước vào Hợp Thể kỳ.
- Hắn vẫn tự tin như trước, nhưng đáng tiếc lần này hắn đã thất sách, rất nhanh sẽ trở thành tự phụ.
- Trước mặt nhiều Tiên Nhân như vậy, hắn chỉ là một Độ Kiếp kỳ nho nhỏ thì có thể làm gì? Chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Cũng được, có thể tận mắt nhìn thấy tên này chết ở trước mặt chúng ta, ngược lại cũng là không thiệt thòi.
Người của mấy thế lực lớn nở nụ cười, Bạch gia Thánh Nữ Bạch Linh Nhi, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng.
Năm đó Từ Khuyết mạnh mẽ dạy dỗ nàng, khiến cho nàng vẫn còn ghi hận trong lòng, bây giờ nhìn thấy Từ Khuyết tự chui đầu vào lưới, nàng là người cao hứng nhất ở nơi đây.
"Vèo!"
Cùng lúc đó, trên tế đàn lướt tới một vệt sáng.
Một tên đệ tử của Đông Thắng Thư Viện tạm thời ngừng việc làm hao mòn mộ ấn, tay cầm một thanh lợi kiếm lao ra, khí thế mãnh liệt giết về phía Từ Khuyết.
- Thứ láo toét, tiên sinh của thư viện ta hỏi ngươi, ngươi lại dám to gan không quan tâm! Nói mau, người của Đông Thắng Thư Viện ta đâu?
Trong nháy mắt y liền xuyên qua tế đài, lớn tiếng quát lên.
Thanh lợi kiếm trong tay lộ hết ra sự sắc bén, ánh sáng hừng hực, mang theo chân nguyên mạnh mẽ chém về phía Từ Khuyết.
- Không, dừng tay!
Liễu Tịnh Ngưng kinh hãi hô lên.
- Haizz!
Tông chủ Cực Nhạc Tông lắc đầu thở dài, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, huyết tế ngày hôm nay liền đến phiên mấy người bọn họ phải chết, cũng không muộn hơn Từ Khuyết vài bước.
- Tiên sư, nhanh giết hắn!
Bạch Linh Nhi không nhịn được kích động kêu ra thành tiếng.
Xèo!
Đột nhiên, cổ tay Từ Khuyết xoay một cái, năm ngón tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoạn kiếm, trên người tỏa ra hai đạo ánh sáng, lao xuống dưới chân, nâng cả người hắn nổi lên trên mặt đất.
Lập tức chỉ nghe "Oanh" một tiếng, trong tiếng phong hỏa lôi bạo, cả người Từ Khuyết hóa thành một cái bóng mờ, biến mất không còn tăm hơi.
- Hả?
Tên nam tử cầm trường kiếm giết về phía Từ Khuyết kia, mặt đột nhiên biến sắc, cảm thấy được không đúng, lập tức muốn lùi lại.
Nhưng lúc y vừa mới có ý định lui lại, một luồng hàn ý thấu xương đột nhiên lan khắp lưng, sau đó xông lên đỉnh đầu.
"Loạt xoạt!"
Trong chớp mắt, một thanh đoạn kiếm đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu y, giữa trời đánh xuống.
Nam tử cầm trường kiếm không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt bị chém thành hai nửa, máu tươi cùng hai nửa thân thể từ giữa không trung rơi xuống.
Trong giây lát, toàn trường vắng lặng một cách chết chóc, lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, lộ ra vẻ kinh sợ.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết chân đạp Phong Hỏa Luân, tay cầm đoạn kiếm, một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn hai nửa thi thể rơi ở trên mặt đất kia, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười xem thường, lạnh lùng nói:
- Tên phế vật nhà ngươi cũng dám động thủ với ta? Husky, mở khốn sát trận ra, ngày hôm nay một tên cũng đừng hòng chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận