Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1491: Một Tấm Vải Đen

- Mẹ kiếp, tiểu tử, nhanh đến giúp đỡ đi!
- Tiên sư nó, nữ nhân này, còn không mau dừng tay, nhiều năm nay lão đầu ta có danh ngồi trong lòng mà không loạn, tuyệt đối không thể bị ngươi phá hỏng được!
Husky và Đoạn Cửu Đức trước sau hô lớn.
Từ Khuyết nhìn quanh bốn phía, cũng không lo lắng Husky và Đoạn Cửu Đức gặp phải nguy hiểm gì.
Đây rõ ràng chỉ là một loại ảo giác, mạnh mẽ ép khô tinh khí của tu sĩ.
Nhưng Từ Khuyết thật sự tò mò, tại sao Husky và Đoạn Cửu Đức đều trúng chiêu, còn mình vẫn bình yên vô sự?
- Chẳng lẽ. . . là do nội tâm bản bức thánh quá thuần khiết, vì thế những ảo giác này không có tác dụng?
Từ Khuyết sờ sờ cằm, rồi tự gật đầu tán thành.
Quả nhiên, làm một người thuần khiết, đúng là việc tốt.
Ding, dưới cơ chế phòng ngự, ký chủ có thời gian miễn dịch đối với ảo giác, trước mặt thời gian miễn dịch chỉ còn mười phút, mong ký chủ dành thời gian để phá giải ảo giác.
Lúc này, tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
Từ Khuyết trừng mắt, cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu.
Ngây thơ!
Thời gian miễn dịch kết thúc thì đã sao? Từ Khuyết ta còn sợ loại ảo giác này? Bao nhiêu nữ nhân đến cũng vô dụng!
- Đậu, tiểu tử, ngươi còn muốn xem bao lâu, bản thần tôn sắp khó giữ được trinh tiết rồi!
Tiếng Husky quát tháo lại vang lên.
Lúc này Từ Khuyết mới nheo con ngươi lại, cười hì hì nói:
- Trinh tiết của ngươi từ khi ở Ngũ Hành Sơn đã không còn rồi. Một chút ảo giác mà thôi, có cần sợ như thế không?
- Ảo giác cái rắm ấy, thứ này quá chân thực, hơn nữa còn có thể giam cầm sức mạnh của bản thần tôn!
Husky hô lớn.
- Tiểu tử, vật này tuyệt đối không đơn giản, nhìn hai Đại La Chân Tiên trên đất đều bị biến thành bộ dáng kia, không thể khinh địch được đâu!
Đoạn Cửu Đức cũng lớn tiếng nói.
- Được thôi, để ta tới nhìn một cái, đến cùng là ảo giác đang làm chuyện gì.
Từ Khuyết gật đầu nở nụ cười, ánh mắt đột nhiên quét về phía đỉnh huyệt động.
Trước khi ảo giác xuất hiện, trong huyệt động đã vang lên một hồi tiếng nữ tử vui cười, giống như từ phía trên hang động truyền đến.
Nếu như không đoán sai, ảo giác này có khả năng bị người bố trí trên đỉnh huyệt động.
"Vèo!"
Nhưng khi Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lên, một bóng đen bỗng nhiên từ phía trên xẹt qua.
Từ Khuyết thấy thế thì biến sắc, theo bản năng muốn lấy ra Tử Kim Bức Vương Côn, nhưng bóng đen kia chỉ lóe lên một cái rồi biến mất không còn tăm hơi, ngay cả thần hồn cũng không thể bắt lấy khí tức.
- Tình huống này là sao? Trong này còn có vật khác còn sống?
Từ Khuyết ngạc nhiên, thậm chí suýt chút nữa đã nghĩ mình trúng ảo giác.
"Vèo!"
Đột nhiên, lại một tiếng phá không vang lên, bóng đen lại xuyên qua bầu trời, tốc độ cực kỳ nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh.
Từ Khuyết nhíu mày, vung tay lên, từ dưới khố móc ra Tử Kim Bức Vương Côn, chuẩn bị tùy thời mà động.
Nếu như bóng đen xuất hiện lần nữa, hắn chắc chắn sẽ chặn lại.
- Cẩn thận phía sau!
Lúc này, một tiếng nhắc nhở truyền đến, không phải giọng của Husky cũng không phải Đoạn Cửu Đức, mà là giọng một nữ nhân xa lạ.
Từ Khuyết nhanh chóng xoay người nhìn về phía sau, nhưng phía sau mình lại không có bất kỳ vật gì.
- Mẹ kiếp, trúng kế rồi!
Từ Khuyết đột nhiên như ý thức được cái gì, lần thứ hai quay người lại, Bức Vương Côn trong tay không chút do dự đánh ra phía sau.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm thấp, Bức Vương Côn đánh lên vật gì đó, đánh bay vật đó ra ngoài.
Từ Khuyết cũng rõ ràng cảm giác được bàn tay chấn động, dư quang cũng liếc về bóng đen bị mình đánh bay, nhưng trong toàn bộ quá trình, hắn không cảm ứng được bất kỳ khí tức gì tồn tại.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh hai vấn đề, hoặc đây là một ảo giác, hoặc đối phương cũng không phải vật sống.
- Hầy, người phụ nữ kia biến mất rồi.
- Chỗ lão đầu ta cũng không sao rồi.
Gần như cùng lúc đó, Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời từ trên mặt đất bò lên, một mặt kinh ngạc.
- Cẩn thận một chút, vật này không tầm thường.
Từ Khuyết trầm giọng nhắc nhở, ánh mắt vẫn như trước cảnh giác nhìn bầu trời.
Nếu hệ thống đã nhắc nhở qua, dựa vào cơ chế phòng ngự, hắn có thể miễn dịch với ảo giác.
Như vậy bóng đen vừa nãy kia, tuyệt đối không phải ảo giác.
Nhưng bóng đen kia liên tiếp xuất hiện trước mặt mình, lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng không có để lại chút khí tức hay gợn sóng thần thức nào.
Dù là cường giả cấp bậc Tiên Tôn Tiên Đế, cũng không thể nào làm được chuyện này.
Vì thế Từ Khuyết cơ bản có thể phán đoán ra, bóng đen kia không phải vật sống.
- Chẳng lẽ. . . là Tiên Khí có Khí Linh? Thậm chí là một kiện thần vật?
Trong lòng Từ Khuyết suy đoán, có chút kích động.
Dựa vào tình huống trước mắt, dường như thật sự chỉ có Khí Linh của Tiên Khí hoặc Thần Khí, mới có thể giải thích được.
- Husky, Đoạn Cửu Đức, mau mau bố trí Khốn Sát Trận đi, chỉ cần nó dám xuất hiện, chúng ta liền đánh hạ nó.
Từ Khuyết mở miệng nói ra.
- Không cần ngươi nói, bản thần tôn đã đang làm rồi.
Husky cười lạnh nói.
- Ha, dám hố lão đầu ta, nhất định sẽ khiến nó chịu không nổi.
Đoạn Cửu Đức cũng tỏ vẻ trêu tức.
Trái tim muốn trả thù của hai gia hỏa này đã kịch liệt bành trướng.
Nhưng khi bọn họ bắt đầu bố trí Khốn Sát Trận, tới khi tất cả Khốn Sát Trận bố trí kết thúc, bóng đen kia vẫn không xuất hiện nữa.
Bên trong huyệt động yên tĩnh đến đáng sợ, hai người "khô héo" trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào đã nhắm chặt hai mắt hoàn toàn mất đi sinh lợi.
Lần này, hai người kia dường như thật sự đã chết rồi.
- Đậu, sẽ không phải là chạy rồi chứ? Tại sao vẫn chưa xuất hiện?
Husky có chút không có kiên nhẫn lên.
- Không phải chứ, chỗ này lớn như vậy, nó có thể chạy đi nơi nào?
Đoạn Cửu Đức có chút ngờ vực.
- Xem ra vừa nãy ta đánh một côn, có thể đã đả thương nó, hoặc là dọa nó sợ rồi, hiện tại nó không có đến chỗ này của chúng ta, thì cũng chỉ có thể ở một nơi khác thôi.
Từ Khuyết trầm giọng nói ra, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh, nhìn về phía mấy chục quan tài tận sâu trong hang động.
- Ở trong đó?
Husky và Đoạn Cửu Đức lập tức tiến tới góp mặt, ánh mắt đều nhìn về phía mấy chục quan tài tận sâu trong hang động.
"Vèo!"
Đúng như dự đoán, bóng đen kia lại xuất hiện lần nữa, từ sâu trong hang động chợt lóe lên.
- Đuổi theo!
Từ Khuyết quyết định thật nhanh, trong nháy mắt chuyển động, giết về phía trước.
Nhưng vừa mới chạy vài bước, bóng đen kia lại đột nhiên từ bên trong huyệt động vọt ra, hóa thành một miếng vải đen lớn, chặn lối vào sâu trong huyệt động này lại.
- Đứng lại!
Một tiếng lanh lảnh của nữ nhân từ trong miếng vải đen truyền đến.
- CMN!
- CMN, một tấm vải biết cử động!
Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời cả kinh kêu thành tiếng.
- Ha, quả nhiên là Khí Linh.
Từ Khuyết nhanh chóng bắt lấy miếng vải đen, cuối cùng có thể xác định được suy đoán của mình là chính xác.
- Mẹ kiếp, vừa nãy bản thần tôn suýt chút nữa đã bị một tấm vải đen làm bẩn?
- Một miếng vải đen biến thái như thế, ngay cả trinh tiết lão đầu ta đều không buông tha?
Husky và Đoạn Cửu Đức tỏ vẻ tức giận.
- Câm miệng, bọn giun dế các ngươi, dám xông vào cấm địa, ta chỉ mới dùng chút kế sách nho nhỏ khiến các ngươi rơi vào ảo giác thôi.
Một giọng nữ từ trong miếng vải đen quát lớn nói.
- Rơi vào ảo giác? Ha ha, e là không đơn giản như vậy đi, hai người kia đều bị ép khô đến mức không còn hình dáng, tinh khí cũng đã tiêu hao hết mà chết đi.
Từ Khuyết cười lạnh.
Hai người của Thiên Cung Thư Viện kia có chết hay không, cũng không có quan hệ gì với hắn, nhưng miếng vải đen này vừa nãy muốn ra tay với bọn họ, nếu không phải mình cơ trí, e là đã bị nó đánh lén thành công rồi.
Vì thế món nợ này, vẫn phải tính.
Huống chi, hệ thống còn chưa thông báo mình thành công, không tiến vào thức tỉnh mấy cường giả Tiên Vương, mình chẳng phải sẽ tay không trở lại?
- Ngươi nói bậy nói bạ cái gì, hấp thụ tinh khí bọn họ không phải ta, ta chỉ triển khai ảo giác mà thôi.
Giọng nữ tử từ miếng vải đen đáp lại.
- Không phải ngươi? Vậy là ai đang hút bọn họ?
Từ Khuyết không khỏi ngẩn ra.
Nhưng lúc này, Husky và Đoạn Cửu Đức lại ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, có chút ngây người.
- Tiểu tử, ngươi đang nói chuyện với ai thế?
Husky ngạc nhiên nói.
- Móa, hắn lại nhìn miếng vải đen này lầm bầm lầu bầu, không phải là trúng ảo giác rồi chứ?
Đoạn Cửu Đức một mặt kinh hãi.
Từ Khuyết trong nháy mắt cũng bối rối:
- Chuyện gì thế? Ta nói chuyện với miếng vải đen này mà, các ngươi không nghe thấy nó đang nói chuyện ư? Trong này khả năng có một Khí Linh.
- Cái quái gì? Ngươi nói chuyện cùng một tấm vải?
Husky trừng trực mắt.
- Khẳng định là trúng ảo giác rồi.
Đoạn Cửu Đức rất xác định nói rằng.
- Đây không phải ảo giác, các ngươi thật sự không nghe được nó đang nói chuyện sao?
Từ Khuyết có chút kinh ngạc.
Hắn rất khẳng định, miếng vải đen này thật sự đang nói chuyện, hơn nữa không phải truyền âm, lại càng không là ảo giác, tại sao Husky và Đoạn Cửu Đức lại không nghe được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận