Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 751: Ta Sắp Phá Cục Rồi

- Quả nhiên là thế, hoàn toàn không khác gì lúc trước.
- Các ngươi xem vị vương gia kia đã bắt đầu nhìn thấy được thái độ của tiểu quận chúa rồi.
- Kế tiếp y liền đứng ra răn dạy, sau mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị gả nha hoàn gả cho thư đồng, cắt đứt tưởng niệm của tiểu quận chúa.
- Thực ra điều này cũng rất bình thường, đường đường là quận chúa, làm sao có khả năng ở cùng một tên thư đồng nho nhỏ được.
Lúc này, mỗi thông đạo trên vách tường bốn phía mật thất đều vang lên tiếng nghị luận sôi nổi.
Tình cảnh này giống như một đám người đang xem phim truyền hình máu chó gì đó, cắn hạt dưa thảo luận tình tiết trong phim sẽ tiến triển như thế nào.
Cùng lúc đó, trong ảo cảnh.
Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử cũng vô cùng ngạc nhiên.
Dù sao bọn họ chưa từng xem qua cái ảo cảnh này, lúc nhìn thấy một nữ tử đáng yêu có vẻ mặt thất thần như vậy, hai người thoáng có chút mơ hồ.
"Khụ khụ!"
Đột nhiên, một tiếng ho khan trung khí mười phần truyền đến.
Bọn Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên long hành hổ bộ rất là uy vũ, đang chậm rãi đi tới.
- Cha!
Nữ tử đáng yêu lúc này cúi đầu, có chút bối rối kêu lên một tiếng.
- Ừm!
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, lập tức đôi mắt hổ quét về phía Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử, hơi nhíu mày.
Nữ hài đáng yêu vội vàng hướng hai người chớp mắt vài cái, lo lắng nói:
- Tiểu An, Tiểu Hương, các ngươi còn không mau chào cha đi?
- Hả?
Từ Khuyết sững sờ, tiếp đó mới bừng tỉnh nhìn về phía người đàn ông trung niên, hô lớn:
- Cha!
Bạch!
Không khí xung quanh trong nháy mắt đọng lại, toàn trường một mảnh vắng lặng.
Nữ hài đáng yêu há hốc mồm.
Người đàn ông trung niên sửng sốt.
Liền ngay cả Tử Hà tiên tử cũng không khỏi kinh ngạc không thôi.
- Sao thế?
Từ Khuyết có chút mơ hồ hỏi.
- Dựa theo thân phận hạ nhân của chúng ta, hẳn phải xưng hô người này là vương gia, cô gái kia là quận chúa trong vương phủ.
Tử Hà tiên tử tới gần Từ Khuyết, thấp giọng nhắc nhở.
Những thứ này là sau khi nàng đến nơi này, trong đầu có thêm một vài ký ức.
Nhưng Từ Khuyết cũng không biết, bởi vì hắn đã mở ra công năng bảo vệ ký ức phòng ngừa ký ức bị xóa mất, cho nên cũng ngăn cản ký ức được đưa vào.
Nhưng lấy sự cơ trí của Từ Khuyết, lúc này tự nhiên cũng biết chuyện không đúng.
Sau khi nghe được Tử Hà tiên tử nhắc nhở, hắn lúc này bước ra một bước, lộ vẻ thành kính chắp tay nói:
- Vương gia, xin thứ tội. Kỳ thực ở trong lòng ta, ngươi chính là một người cha vĩ đại, vì thế vừa nãy nhìn thấy dáng dấp uy vũ của ngươi, ta không nhịn được hô lên tiếng lòng.
- Không sao cả.
Người đàn ông trung niên nghe thấy lời giải thích này, sắc mặt hơi có chút hòa hoãn.
Nhung y lập tức lạnh nhạt nói:
- Ngươi đã có ý tốt, vậy bản vương cũng không tính toán chi li, nhưng lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa. Thư đồng trước sau vẫn phải có dáng vẻ của thư đồng, có những quan hệ thân phận không thể vượt qua.
Đậu phộng!
Từ Khuyết lập tức liền không vui, lão tử không cẩn thận gọi ngươi là cha, hơn nữa đã cho ngươi mặt mũi, ngươi còn uy hiếp ta?
Cái gì gọi là thư đồng phải có dáng vẻ của thư đồng, ngươi nhìn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong này của bản Bức Vương xem, có thể là một thư đồng phổ thông được sao?
Đúng lúc này, biểu hiện của người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết hỏi:
- Nghe rõ ràng chưa? Hoa An!
- Rõ cm ngươi hả? Chờ chút, ngươi gọi ta là gì?
Từ Khuyết đang muốn chửi người, nhưng sau khi nghe thấy xưng hô của người đàn ông trung niên kia dành cho hắn, hắn đột nhiên sợ hãi kêu lên.
Hoa An?
Trời ơi, đây không phải là tên gọi của Đường Bá Hổ lúc giả làm gia đinh sao?
Chẳng lẽ ta đã biến thành Đường Bá Hổ?
Từ Khuyết bừng tỉnh.
Vừa nãy lúc tiểu quận chúa này gọi hắn là Tiểu An, gọi Tử Hà tiên tử là Tiểu Hương, Từ Khuyết còn không có cảm giác gì.
Nhưng lúc này nghe được người đàn ông trung niên gọi mình là Hoa An, hắn liền có chút ngơ ngác.
Mình tên là Hoa An, chẳng lẽ Tử Hà tiên tử chính là Thu Hương?
Hắn khó có thể tin, không khỏi quan sát bốn phía.
Đây quả thật là là một vương phủ cổ hương cổ sắc, hào hoa phú quý, hơn nữa tất cả mọi người đều chỉ là phàm nhân, kể cả hắn cũng không hề có một chút tu vi.
Nhưng vẫn có một ít tình huống khác với những chi tiết diễn ra trong truyện Đường Bá Hổ.
Ví dụ như Đường Bá Hổ đi cua Thu Hương, là y tiến vào trong phủ Hoa Thái Sư rồi mới ghẹo Thu Hương.
Nhưng bây giờ hắn lại ở trong vương phủ làm thư đồng.
Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!
Trong lòng Từ Khuyết thẹn thùng.
Nhưng lúc này, lời nói cùng với biểu hiện kỳ quái của hắn lại làm cho vương gia và tiểu quận chúa nghi ngờ.
Kể cả Tử Hà tiên tử cũng lộ vẻ quái lạ nhìn hắn.
- Chí Tôn Bảo, ngươi đang làm cái gì vậy? Lẽ nào ngươi không lấy được một phần ký ức mới sao? Ở đây ngươi tên là Hoa An, là một thư đồng. Ta tên là Minh Hương, là một nha hoàn.
Tử Hà tiên tử nhỏ giọng, lần nữa nhắc nhở Từ Khuyết.
Từ Khuyết lúc này mới phản ứng lại được, đúng là chỉ trùng hợp mà thôi.
- Hoa An lớn mật, hôm nay ngươi muốn làm phản sao?
Lúc này, vương gia đã nổi giận, mắt hổ khiển trách nhìn trừng trừng vào Từ Khuyết.
Tiểu quận chúa vừa thấy tình hình này, lập tức vội la lên:
- Cha, Hoa An không phải cố ý, ngày hôm qua hắn vội vàng tìm vật liệu dán diều cho con, một đêm chưa ngủ nên mới như vậy.
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Từ Khuyết vội la lên:
- Hoa An, ngươi còn không mau quỳ xuống nhận sai với cha đi?
Nhận sai? Ha ha, không có chuyện đó đâu!
Từ Khuyết cười gằn trong lòng, đang muốn hung hăng trang bức một đợt.
Nhưng vương gia lại đột nhiên mở miệng nói:
- Bản vương còn muốn vào cung diện thánh, không có thời gian ở đây hồ đồ với các ngươi, người đâu, nhốt Hoa An vào trong phòng chứa củi!
Nói xong, ông ta trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, khí thế hùng hổ.
Cùng lúc đó, các tu sĩ ở trong mật thất nhìn thấy tình cảnh này, đều tỏ vẻ hờ hững, giống như sớm đã biết sẽ như vậy.
- Giống như lúc trước, bọn họ mới vừa đi vào vẫn còn có bộ phận ký ức, kiêu căng tự mãn, đắc tội với tên vương gia kia, bị giam vào trong phòng chứa củi.
- Cũng may là tiểu quận chúa này lanh lợi, chạy đi làm nũng với vương gia, bọn họ mới được thả ra.
- Nhưng chuyện kế tiếp liền phiền phức. Tuy rằng vương gia thả hắn ra, nhưng lại gả nha hoàn cho hắn, tiểu quận chúa khóc đến nước mắt như mưa, lúc đó ta nhìn đều cảm thấy đau lòng.
- Đau lòng cái rắm, đừng quên đây chỉ là ảo cảnh.
- Haizz, cho nên mới nói ảo cảnh đáng sợ, ngay cả người ngoài cuộc như chúng ta cũng không nhịn được trầm mê vào trong đó, huống hồ bọn họ thân trong kỳ cảnh đây.
- Ồ, chờ chút, các ngươi mau nhìn tên kia đang làm gì kìa?
Mọi người nghị luận sôi nổi, đột nhiên có một người kinh hãi hô lên, tỏ vẻ kinh ngạc chỉ vào trong hình ảnh nói.
Đoàn người đều quay đầu nhìn lại, chợt há hốc mồm cả ra.
Chỉ thấy Từ Khuyết vẫn đang đứng tại chỗ, nói lời hung ác với bốn tên gia đinh muốn dẫn hắn đến phòng chứa củi.
- Ta nói cho các ngươi biết, đời ta hận nhất hai việc, một là bị người khác cầm thương chỉ vào đầu ta, hai là người khác muốn nhốt ta vào bên trong phòng chứa củi, các ngươi tốt nhất chớ làm loạn, nếu không ta sẽ hủy vương phủ này đi!
Trong hình, Từ Khuyết cực kỳ thô bạo nói ra lời hung ác.
Đám tu sĩ đều ngơ ngác.
- Ngất, cái tên này bị điên rồi sao?
- Không phải hắn vẫn chưa nhận ra mình đã trở thành phàm nhân rồi chứ?
- Ở bên trong ảo cảnh, hắn chỉ là một phàm nhân mà thôi. Tại sao lại có gan làm như thế?
- Xem ra không tránh khỏi một trận đòn rồi.
Mấy người đều lắc đầu.
Nhưng lúc này, vương phủ trong ảo cảnh.
Tử Hà tiên tử và tiểu quận chúa, kể cả bốn tên gia đinh đều bị Từ Khuyết dọa sợ.
Ở trong ấn tượng của các nàng, mặc kệ là Chí Tôn Bảo hay là Hoa An đều không phải là người như vậy.
- Chí Tôn Bảo, ngươi đang làm gì thế?
- Tiểu An, ngươi làm sao vậy?
Tử Hà tiên tử và tiểu quận chúa gần như mở miệng cùng lúc, nghi ngờ nói.
Từ Khuyết cũng không để ý tới tiểu quận chúa, trái lại lùi về bên cạnh Tử Hà tiên tử, lặng lẽ nói:
- A Tử cô nương, ta có biện pháp phá cục, kế tiếp cho dù phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải tin tưởng ta, có được không?
Có biện pháp phá cục?
Tử Hà tiên tử nghe được câu này, trong lòng lập tức cả kinh, vô cùng ngơ ngác.
Nàng rất khó tưởng tượng, một thiếu niên Kim Đan kỳ làm sao có thể phá được trận pháp mạnh mẽ như thế.
Nhưng nhớ lại chuyện lúc trước Từ Khuyết phá tan bàn cờ hải trận, nàng cũng không chần chừ nữa, lúc này gật đầu nói:
- Được, ta tin tưởng ngươi. Chí Tôn Bảo, ngươi muốn làm cái gì thì làm đi.
- Được.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, lập tức ngẩng đầu lên, con ngươi quét về phía bốn tên gia đinh.
Tiếp đó, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn vung tay lên, đột nhiên từ dưới khố móc ra một vật thể hình trụ toàn thân đen kịt.
Đây là một cây súng loại hình vũ khí hiện đại, họng súng đen ngòm nhắm thẳng tới vài tên gia đinh.
- Các vị, hiện tại các ngươi đang bị đánh cướp! Nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, yêu nhân đứng ở giữa, tất cả hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, bằng không đừng trách khẩu Gatling này của ta không khách khí! Ê, nói ngươi đó, ngươi còn thất thần bất động, có phải là chưa từng thấy Gatling không? Chính là loại tạch tạch tạch tạch bắn liên thanh đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận