Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1096: Hoàn Toàn Dùng Sức Mạnh

- Hừ, Lam Tâm Nguyệt, đệ đệ Lam Hà của ngươi đám trộm mười hạt gạo sinh cơ của thiếu các chủ Kiếm Lâu Các chúng ta, bị chúng ta bắt được tại chỗ, thiếu các chủ đã giao phó, muốn bắt y về xử lý, ngươi có vấn đề gì thì tự mình đi hỏi thiếu các chủ đi, hiện tại y ở trong phòng của ngươi chờ ngươi.
Một tên nam tử Nhân Tiên cảnh nhìn Lam Tâm Nguyệt, lạnh giọng nói ra, trong mắt tràn đầy trêu tức.
- Thối lắm, các ngươi cố ý vứt gạo sinh cơ vào cửa phòng ta, dụ dỗ ta lấy, tiếp theo liền lao ra bắt ta, vu oan ta trộm đồ vật của các ngươi!
Lam Hà nghe thế thì tỏ vẻ tức giận quát.
- Tỷ, tên thiếu các chủ Liễu Vấn Phong kia rõ ràng ham muốn sắc đẹp của ngươi, lần trước ngươi không đáp ứng y, y mới cố ý dùng thủ đoạn này đến bức bách ngươi, ngươi tuyệt đối không được trúng kế, ta cũng không sống qua ngày mai, bọn họ có thể làm khó dễ được ta!
- Liễu Vấn Phong!
Lam Tâm Nguyệt kêu lên, cả người run run, con ngươi đột nhiên ngước lên, quét về phía lầu hai khách sạn.
Giờ khắc này, trên bệ cửa sổ lầu hai, một tên nam tử mặt trắng nõn đang ngồi, khóe miệng mang theo ý cười trêu tức, đang nhìn tất cả những thứ này.
Lam Tâm Nguyệt nhìn thẳng vào y, lúc này cắn răng cả giận nói:
- Liễu Vấn Phong, các ngươi nói đệ đệ ta trộm mười hạt gạo sinh cơ của các ngươi, vậy ta sẽ bồi thường cho các ngươi mười hạt gạo sinh cơ, thế nào?
- Ha ha, bồi thường là được sao?
Liễu Vấn Phong ngồi bên cửa sổ, lắc đầu nở nụ cười:
- Lam cô nương, nếu dựa theo lời ngươi nói mà xử lý như thế, vậy sau này ai cũng chạy tới trộm đồ vật Kiếm Lâu Các ta, sau đó lại trả trở về, vậy chúng ta cũng phải xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Lam Tâm Nguyệt run rẩy nói.
Khi hỏi ra câu này, trong lòng nàng thực ra đã đoán được đáp án.
- Ta muốn thế nào? Ngươi tới theo ta nói chuyện, không phải sẽ rõ sao?
Liễu Vấn Phong cười ha ha, đứng lên, nhìn về phía này vài người thuộc Kiếm Lâu Các.
- Mấy người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Trước mang tiểu tử này đi, ngày mai ta sẽ nghĩ xem nên xử lý y như thế nào.
- Rõ!
Vài tên nam tử Kiếm Lâu Các đáp một tiếng, nâng Lam Hà lên, trực tiếp đi ra ngoài.
- Dừng tay! Ngươi. . . các ngươi đừng khinh người quá đáng!
Lam Tâm Nguyệt hô lớn, đuổi tới.
Nhưng vài tên nam tử Kiếm Lâu Các căn bản chưa từng để ý tới, lôi Lam Hà đi, dưới chân xuất ra Tiên Nguyên, trong nháy mắt lướt lên.
"Ầm!"
Đột nhiên, một bóng đen bỗng dưng vọt tới, mạnh mẽ đánh vào trên người vài tên nam tử Kiếm Lâu Các.
Mấy người kia trong nháy mắt đều rơi xuống đất, bao gồm cả Lam Hà cũng ngã trên mặt đất, đầu hoa mắt choáng váng.
Hiển nhiên lần va chạm này, cường độ cũng không nhẹ.
- Từ đạo hữu!
Lam Tâm Nguyệt từ phía sau đuổi theo, nhất thời ngạc nhiên.
Bởi bóng đen kia chính là Từ Khuyết.
Gia hỏa này sau khi đụng vào người, cũng không bị sao, còn tỏ vẻ cười nhẹ đứng tại chỗ.
Ở đây người vây xem náo nhiệt cũng không ít, trong đó cũng không thiếu người trên quảng trường đã gặp Từ Khuyết, một người trong đó chính là Vương Thiên Niên Đại Phương Hội.
Giờ khắc này y cũng vô cùng kinh ngạc, rồi lập tức hơi lắc đầu.
- Vương Thiên Niên, ngươi biết người này ư? Sao lạ mặt như vậy?
Một thiếu nữ đứng bên người Vương Thiên Niên chú ý tới vẻ mặt của y, không khỏi lên tiếng hỏi.
Vương Thiên Niên cười cười, cực kỳ cung kính đáp:
- Tiểu thư, lai lịch tiểu tử này có chút quái lạ, là sáng sớm hôm nay mới phi thăng tới, ta nhìn hắn chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh, cũng không dám mời hắn nhập hội.
- Phi thăng tới đây?
Thiếu nữ kia ngạc nhiên, đây đúng là lần thứ nhất nghe thấy.
- Đúng thế. Nhưng tiểu tử này vẫn chưa va chạm nhiều, vốn ta nhìn hắn hào hoa phong nhã, ôn hòa lễ dộ, cũng thương hắn, báo cho hắn đi giao hợp cùng nữ tử đường phố, kiếm lấy gạo sinh cơ. Ai biết hắn rất xem thường chuyện này, lúc đó tiểu nhân liền biết, tên tiểu tử này là một thiếu niên chính nghĩa, đúng như dự đoán, hiện tại hắn lại bắt đầu hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Vương Thiên Niên nói đến đây, trên mặt không khỏi lại hiện lên vẻ đồng tình.
Tu vi Bán Tiên cảnh như Từ Khuyết, ở chỗ này hoàn toàn chính là tầng tồn tại thấp nhất, hiện tại hắn còn dám gây chuyện, quả thực là chán sống rồi.
- Vô sỉ!
Cùng lúc đó, vài tên nam tử Kiếm Lâu Các đã nhanh chóng bò lên, sát khí tỏa ra trừng mắt nhìn Từ Khuyết, nổi giận nói:
- Ngươi. . .
- Ngươi cái gì mà ngươi, đồ chết tiệt! Lớn nên không có mắt à? Không thấy lão tử muốn đi qua sao?
Mấy người còn chưa nói xong, Từ Khuyết đã đột nhiên một mặt tức giận mắng ra miệng, vô cùng phẫn nộ:
- Lẽ nào có lí đó, giữa ban ngày ban mặt, ánh sáng đầy đủ như thế, các ngươi lại có thể va vào ta? Nhìn thấy gương mặt đẹp trai của ta hay chưa? Mẹ nó, nếu như bị va hỏng, các ngươi bồi thường nổi sao?
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Lam Tâm Nguyệt trợn to hai mắt.
Vương Thiên Niên càng choáng váng.
Từ Khuyết dùng lời lẽ thẳng thắn nhưng dáng vẻ vô sỉ, thật giống như bị va vào người là hắn chịu thiệt, hoàn toàn đã vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Ngay cả thiếu nữ kia cũng không khỏi liếc Vương Thiên Niên một chút.
Đây chính là thiếu niên mà ngươi nói hào hoa phong nhã, ôn hòa lễ độ chính nghĩa?
Đây rõ ràng chính là một tên vô lại trên phố mà?
Lúc này, tức giận trên mặt Từ Khuyết tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đột nhiên lại biến thành vẻ hờ hững, hướng vài tên nam tử Kiếm Lâu Các đưa tay ra nói:
- Quên đi, các ngươi cũng đừng giải thích, trước tiên giao 1 ngàn hạt gạo sinh cơ ra cho ta để an ủi một chút, còn phí tổn thất tinh thần, chúng ta sẽ bàn lại sau.
1 ngàn hạt gạo sinh cơ? An ủi một chút?
Trong nháy mắt, vài tên nam tử Kiếm Lâu Các càng thêm sững sờ.
Mọi người vây xem cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
Tiểu tử này điên rồi sao?
Vừa ăn cướp vừa la làng cũng thôi đi, hiện tại còn dám nhân cơ hội vơ vét?
Cũng có một chút người tinh tường, trong lòng hiểu rõ.
Từ Khuyết làm như thế, chính là ở học đám người Kiếm Lâu Các chơi vu oan hãm hại.
Nhưng vấn đề là Từ Khuyết vu oan hãm hại như thế quả thực không có lực uy hiếp chút nào, hoàn toàn chính là dùng sức mạnh.
- Ngươi muốn chết!
Cuối cùng vài tên nam tử Kiếm Lâu Các đã phản ứng lại, trên khuôn mặt đều là vẻ ngoan lệ, vung tay lên, cuốn lên một luồng linh khí, mạnh mẽ đánh về phía Từ Khuyết.
- Ồ ồ ồ, va người xong không bồi thường, còn muốn diệt khẩu? Các ngươi không khỏi cũng quá đáng rồi đi?
Từ Khuyết nở nụ cười đê tiện, dưới chân xuất hiện lôi điện, lấy thân pháp Tam Thiên Lôi Động, trong nháy mắt tránh khỏi công kích của mấy người.
Dù sao vài tên nam tử Kiếm Lâu Các này đều là cường giả Nhân Tiên cảnh, dù chỉ có tu vi sơ kỳ, Từ Khuyết cũng không dám thật sự trực tiếp chống đỡ.
Nhưng không trực tiếp chống đỡ, không có nghĩa là sẽ không đánh trả.
"Ầm!"
Từ Khuyết dùng song chưởng vẽ ra hình tròn, lòng bàn tay ngưng tụ ra một đoàn Tử Khí mỏng manh, sau đó nắm lên Huyền Trọng Xích, từ giữa trời đánh xuống.
Một tia Tử Khí đen kịt, bên trong sóng khí vô hình tràn về phía trước.
- Trò mèo!
Vài tên nam tử Kiếm Lâu Các cười lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên chặn trước người, lựa chọn đón đỡ đòn đánh này của Từ Khuyết.
Trong mắt bọn họ, Từ Khuyết dùng Huyền Trọng Xích đánh ra lực lượng lớn hơn cũng vô dụng, dù sao cũng chỉ là Bán Tiên cảnh, thực lực cách bọn họ quá xa.
Đường đường cường giả Nhân Tiên cảnh, nếu không tiếp được pháp quyết do Bán Tiên cảnh đánh ra, vậy còn tính là Nhân Tiên cảnh gì nữa?
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng vang trầm liên tiếp, Huyền Trọng Xích đánh ra sóng khí, liên tiếp đập xuống cánh tay vài tên nam tử Kiếm Lâu Các.
Mấy người kia chỉ bị chấn động lui lại mấy bước, nhưng lông tóc không tổn hại, một chút xíu vết thương nhẹ cũng không có.
- Hừ, một chút năng lực thế cũng dám ở đây làm càn?
Vài tên nam tử Kiếm Lâu Các lạnh giọng hừ nói.
Nhưng mấy người bọn họ, còn cả mọi người tại đây, ai cũng không chú ý tới, vừa bắt đầu Từ Khuyết liền ngưng tụ ra Tử Khí nhàn nhạt, đã sớm theo sóng khí, trực tiếp tràn vào trong thân thể vài tên nam tử.
- Hắc hắc, thú vị, thế mà cũng có tác dụng.
Trong chốc lát, khóe miệng Từ Khuyết lại đột nhiên cong lên thành ý cười.
Huyền Trọng Xích đánh ra chỉ là hư chiêu, chân chính hắn muốn thử nghiệm, chính là đem Tử Khí đánh vào trong cơ thể mấy người này, thử một chút xem còn có thể tiếp tục thu được thọ nguyên hay không.
Dù sao lúc trước hắn đã thử Luân Hồi Chưởng trên người kiến chúa, ăn cắp được không ít sức sống, nhưng theo quy tắc khoa học, không tiến hành thí nghiệm nhân thể, cũng không thể gọi là nghiên cứu thành công.
Vì thế, Từ Khuyết mới lóe lên linh quang, thừa cơ hội này, muốn thử xem Luân Hồi Chưởng ngoại trừ có hiệu quả đối với kiến sinh cơ, còn có hiệu quả với Nhân tộc hay không.
Mà hiện tại, hắn đã rút được kết luận, Luân Hồi Chưởng đều có tác dụng lên cả hai tộc.
Vì thế, kết luận đã đạt ra , chẳng khác gì có một lá bài tẩy có thể đối kháng với Địa Tiên cảnh.
Như vậy. . . đã đến lúc bày ra kỹ thuật trang bức chân chính rồi!
- Đi ra đi, Phong Hỏa Luân!
- Đi ra đi, Kiếm Linh đoạn kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận