Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 666: Uy Hiếp

Nhìn đám máy bay chiến đấu dày đặc như đàn ong trên trời, vô số cường giả ở đây đều tỏ vẻ phức tạp, trong mắt tràn đầy ngơ ngác.
Thứ này căn bản là tồn tại nghiền ép, tồn tại bất hợp lý.
Dưới điều kiện hạn chế hà khắc trong Nghịch Lưu Hải, Từ Khuyết lấy ra đồ vật, bất kể là máy bay trực thăng hay là tàu ngầm, thậm chí là hàng không mẫu hạm cùng đám chiến đấu cơ này, tùy tiện thứ nào cũng đủ để áp đảo bọn họ.
Loại tỷ đấu này quá không công bằng, căn bản không thể chơi.
Rất nhiều người nội tâm cay đắng, đặc biệt là Thánh Tử Thịnh Phong Các lúc trước mở miệng nói muốn dẫn Liễu Tĩnh Ngưng đi kia, cùng tộc nhân trên thuyền với gã, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Người này quá quỷ dị, đến cùng là từ đâu xuất hiện, lại có nhiều thần vật quái dị như thế?
- Nếu đặt ở ngoài bí cảnh, những thứ đồ này căn bản không đáng nhắc tới, tiện tay liền có thể đánh nát, nhưng ở trên Nghịch Lưu Hải này, những thứ đồ này... xác thực có thể nói là thần vật.
Sắc mặt của hai ông lão của Thịnh Phong Các nghiêm nghị, thấp giọng nói.
Bọn họ cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, chỉ lo kế tiếp hắn liền tìm bọn họ thanh toán, như vậy chỉ sợ bọn họ cũng phải theo gót chân của Thiên Giác Ngưu tộc.
- Yên tâm đi, người này đối với Tu Tiên Giới cũng không biết nhiều, căn bản không biết Thịnh Phong Các chúng ta là tồn tại cỡ nào, hắn không đắc tội nổi.
Thánh Tử Thịnh Phong Các lúc này còn đang tìm kiếm lực lượng, trầm giọng nói.
Một ông già lập tức nở nụ cười khổ:
- Thánh Tử, người này ngay cả Thiên Giác Ngưu tộc đều dám đắc tội, huống hồ là chúng ta?
- Đó là bởi vì Thiên Giác Ngưu tộc quá ngu xuẩn, từ đầu tới đuôi cũng không nói ra địa vị của bọn họ ở Nam Châu, tiểu tử này vốn là một tên trẻ con miệng còn hôi sữa, tự cho là đúng, nếu chúng ta nói quan hệ lợi hại ở trong đó, hắn tuyệt đối không dám động thủ nữa!
Thánh Tử Thịnh Phong Các cười lạnh nói, vẻ mặt từ từ khôi phục thong dong.
Đám người còn lại của Thịnh Phong Các trên thuyền nghe vậy, cũng cảm thấy khá có đạo lý, chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt đều quét về phía Từ Khuyết.
Mà lúc này, sự chú ý của Từ Khuyết hoàn toàn đặt ở trên người Ngưu Bá Thiên, nhìn gã vừa gào thét, vừa bị nổ văng lên trời, không khỏi nở nụ cười.
Trên thực tế hắn cũng không nghĩ tới ngư lôi bên trong tàu ngầm lại có uy lực lớn như vậy, chỉ là bất chợt nảy sinh ý nghĩ, đem Thần Uy Sung Năng Pháo tiến hành cải tạo, bỏ thêm ngư lôi đạn pháo vào, lại dùng Linh Thạch làm nguồn năng lượng bắn ra.
Không nghĩ tới sau khi ngư lôi bắn trúng thuyền lớn của đối phương, chạm vào lực lượng cấm chế, hai thứ kết hợp, trong nháy mắt liền phá tan thuyền của Thiên Giác Ngưu tộc thành từng mảnh.
Còn đám chiến đấu cơ trên hàng không mẫu hạm, liền thuần túy là trang bị đạn đạo phổ thông, đồng thời toàn bộ là máy không người lái, theo thần thức của Từ Khuyết khống chế, nắm giữ lực bộc phát lớn, nhưng hoàn toàn không đủ để ảnh hưởng tới một tên cường giả Luyện Hư kỳ.
Nhưng Từ Khuyết biết những người này không dám dùng pháp quyết lộn xộn ở đây, đặc biệt lúc ở trên không trung, một khi dùng pháp quyết, lập tức sẽ bị đánh chết, bởi vậy đạn đạo của những chiến đấu cơ này liền đưa đến tác dụng lớn.
Mỗi một viên đạn đạo nổ tung, liền nổ bay Ngưu Bá Thiên cao mấy mét lên trên trời, mà Ngưu Bá Thiên lại không dám sử dụng chân nguyên tiến hành phòng ngự hoặc đánh trả một chút nào, khỏi nói uất ức biết bao.
- Ngưu Bá Thiên, ngươi chín chưa thế?
Từ Khuyết la lớn.
Khóe miệng của mọi người lập tức co giật, rất là thẹn thùng.
Cái tên này thật chuẩn bị đem Ngưu Bá Thiên bắn cho chín à?
Nhưng cũng không cần trực tiếp hỏi người ta đã chín chưa như thế chứ, có cân nhắc qua cảm thụ của trâu không?
- Ụm bòooo!
Ngưu Bá Thiên từ lâu đã tức giận đến nói không ra lời, há mồm rít gào!
Gã tận mắt nhìn thấy toàn bộ tộc nhân của mình bị diệt, liền thuyền đều bị hủy, nếu không phải là những đạn đạo này của Từ Khuyết bắn đến, chỉ sợ gã cũng đã rơi vào bên trong Nghịch Lưu Hải, chết ngay tại chỗ.
Nhưng gã không thể cảm thấy chuyện này có gì đáng vui mừng, mà lửa giận càng thêm ngập trời.
Từ Khuyết làm như vậy, hoàn toàn chính là đang đùa bỡn gã, mạnh mẽ nhục nhã gã, để gã sống không bằng chết.
- Ta đại biểu Thiên Giác Ngưu tộc, ở đây lập lời thề, bất luận tương lai ngươi trốn đến chỗ nào, chúng ta đều sẽ giết chết ngươi, rút hồn phách của ngươi, hỏa luyện ngày đêm!
Ngưu Bá Thiên gào thét trên không trung, âm thanh vang vọng xung quanh.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều kinh biến, lần này Thiên Giác Ngưu tộc là thật sự muốn cùng Từ Khuyết không chết không thôi!
Nhưng mà, Từ Khuyết cũng rất là hờ hững, cười dài mà nói:
- Thiên Giác Ngưu tộc là cái rắm gì, cuối cùng đều biến thành thịt bò trong bát của ta. Nói đi nói lại, ngươi đến cùng đã chín chưa thế. Làm sao còn có thể nói chuyện vậy?
- Cút!
Ngưu Bá Thiên gào thét, gầm hét lên:
- Những phàm vật này của ngươi, căn bản không thể thương tổn ta mảy may, đợi ta rơi xuống đất, ngươi sẽ chết rất thảm!
- Thật sao? Được rồi, vậy ta thả ngươi hạ xuống.
Từ Khuyết cười nói, vung tay lên, đúng là để tất cả chiến đấu cơ ngừng công kích.
Đạn đạo vừa dừng lại, Ngưu Bá Thiên lập tức liền há hốc mồm.
Không còn vụ nổ để mượn lực, gã trực tiếp từ không trung rơi xuống, mà phía dưới gã chính là một mảnh Nghịch Lưu Hải mênh mông, gần đó không có bất kỳ một chiếc thuyền nào tồn tại.
- Khônggg! ! !
Ngưu Phách Thiên lúc này rống to, con ngươi đều đỏ cả lên.
Lúc này mới cảm thấy, nếu như tiếp tục bị đánh lên trên không trung, cũng tốt hơn là trực tiếp bị lọt vào trong biển rồi chết.
- Tiểu tử, chấm dứt ở đây, giúp ta lên thuyền, chuyện trước đây Thiên Giác Ngưu tộc ta sẽ bỏ qua!
Ngưu Bá Thiên nhìn về phía Từ Khuyết hô.
- Hay lắm hay lắm!
Từ Khuyết vừa gật đầu vừa cười nói.
Đưa tay hướng về không trung chỉ, mấy chiếc chiến đấu cơ lập tức phóng ra đạn đạo loại nhỏ.
Nhưng mà lần này, vị trí đạn đạo nổ tung lại ở phía trên Ngưu Bá Thiên.
Một tiếng nổ vang ầm ầm, Ngưu Bá Thiên trong nháy mắt bị cuồng bạo xung kích chấn bay, tốc độ rơi xuống rõ ràng trở nên nhanh hơn, trực tiếp đâm thẳng xuống dưới biển.
- Ồ, thật ngại quá, bắn trượt rồi!
Từ Khuyết cười nói, trên mặt căn bản không hề một điểm thật thà.
- Ngươi...
Ngưu Phách Thiên tức giận đến suýt chút nữa phun ra máu, ngay cả một câu chửi tục còn chưa nói xong đã cắm đầu rơi vào trong nước biển.
Rầm một tiếng, bọt nước tung toé, mà Ngưu Bá Thiên trực tiếp hóa thành một đoàn máu ở bên trong Nghịch Lưu Hải, yên lặng chết đi.
Trong giây lát, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều rùng mình, lưng phát lạnh.
Thủ đoạn của tên này tại sao lại tàn nhẫn như thế?
Căn bản là không giống như một phàm nhân.
Trong lúc nói cười liền mượn Nghịch Lưu Hải giết người, diệt sát Ngưu Bá Thiên, đây rốt cuộc là vô tri hay là dũng cảm?
Mà người kinh ngạc nhất ở đây, không ai khác ngoài Đoạn Cửu Đức.
Lão đầu này sau khi chạy đến trên một chiếc thuyền khác, mặt vẫn tối sầm, dự định sau khi chờ Từ Khuyết bị bức ép đến tuyệt cảnh, mở miệng nhờ vả lão, như vậy lão mới ra tay giúp đỡ.
Nhưng y chẳng thể nghĩ tới, Từ Khuyết còn có nhiều thủ đoạn như vậy, lấy ra những đồ vật chưa từng nghe thấy, trực tiếp xưng bá ở trên Nghịch Lưu Hải.
- Tiên sư nó, tiểu tử này đúng là ở Ngũ Hành Sơn đi ra sao? Ở Ngũ Hành Sơn cũng chưa từng nhìn thấy những thứ này mà.
Mí mắt y nhảy lên, trong lòng kinh hãi không thôi, cảm thấy hiếu kỳ và nghi hoặc đối với lai lịch của Từ Khuyết, đồng thời cũng đang lo lắng.
- Xong, nếu như tương lai sư tôn hiện thế, muốn trọng dụng tiểu tử này, có thể bị hãm hại lại hay không đây? Sư tôn tu đạo mấy ngàn năm, thực lực khủng bố như vậy, ghét ác như thù, nhưng hầu như không hề có tâm cơ...
Đoạn Cửu Đức tự nói trong lòng, luôn có một loại dự cảm, cảm thấy tương lai không thể để Từ Khuyết tiếp cận sư phụ của mình, nếu không sẽ xảy ra đại sự.
- Ài, quá đáng tiếc, nhiều thịt bò như vậy, toàn bộ lãng phí rồi. Cũng được, Thiên Giác Ngưu tộc xong, kế tiếp, Thịnh Phong Các!
Từ Khuyết tiếc nuối nói xong, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trực tiếp quét về phía bên Thịnh Phong Các.
Trái tim của mọi người của Thịnh Phong Các lập tức nhảy lên một cái, dù cho đã sớm có chuẩn bị tâm lý, vào lúc này cũng có chút hoảng.
Chỉ có Thánh Tử của Thịnh Phong Các cất bước đi ra, hai tay chắp sau lưng, tỏ vẻ ngạo nhiên, trực tiếp mở miệng chất vấn:
- Ngươi tên Từ Khuyết đúng không? Ngươi có biết ngươi vừa mới tiêu diệt Thiên Giác Ngưu tộc, ở Nam Châu là tồn tại mạnh mẽ cỡ nào hay không? Ngươi lại có biết, Thịnh Phong Các ta ở Nam Châu cũng có địa vị bất phàm hay không?
- Không biết! Đến, tàu ngầm hạt nhân dự bị, 321 phóng ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận