Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1125: Đại Bất Kính

Chút tính cách láo lếu ấy của Lâm Bách Vạn và Diêu Cung Minh, không khiến cho Từ Khuyết cảm thấy bất ngờ một chút nào.
Dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu, hai người này căn bản không hề có thành ý muốn thật sự hợp tác, nếu như muốn đối phó với Thiên Minh, nhất định phải quyết tâm đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, nhưng kẻ ngu đều nhìn ra được, hai người kia vốn là muốn dưới tình huống không xuất lực lại không mạo hiểm chiếm lấy lợi ích.
Dưới con mắt của bọn họ, mặc kệ là Từ Khuyết thắng hay là Lệ Thiên Tuân thắng, bọn họ đều có cơ hội bám vào bất kỳ một bên nào, rời khỏi nơi này, vì thế lựa chọn làm một cọng cỏ nơi đầu tường, ai có phần thắng lớn hơn liền ngả về phía người đó.
Mà bây giờ, hiển nhiên là Lệ Thiên Tuân đã chiếm hết thượng phong, đồng thời còn một đòn phá hủy đoạn kiếm của Từ Khuyết, khí thế phi phàm.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh hầu như không cần phải nghĩ, khẳng định sẽ lựa chọn từ bỏ hợp tác với Từ Khuyết, nhân cơ hội rời khỏi chiếc thuyền nhỏ sắp chìm nghỉm phía Từ Khuyết.
Duy nhất để cho hai người cảm thấy ngờ vực chính là, rõ ràng là Từ Khuyết bị chèn ép, nhưng vẫn có thể tươi cười như cũ, mang theo bọn Lam Tâm Nguyệt cùng Lam Hà, không chút do dự hướng về khu vực trung tâm mà đi, dáng dấp kia tựa hồ không giống như đi chịu chết, mà lại giống như muốn đi lấy đồ tốt gì đó.
- Ta có loại dự cảm xấu, không phải là chúng ta chọn sai phe rồi chứ?
Mí mắt của Lâm Bách Vạn hơi giật giật, truyền âm nói với Diêu Cung Minh.
Diêu Cung Minh khẽ lắc đầu:
- Ta cũng có cảm giác không thích hợp lắm, lúc tiểu tử kia rời đi, trong ánh mắt hình như là mang theo một ít trêu tức.
Lâm Bách Vạn:
- Tại sao ta lại cảm giác đó là một loại cười lạnh?
Diêu Cung Minh:
- Sẽ không phải là bởi vì hắn quá đẹp trai, khiến cho chúng ta sinh ra ảo giác chứ? Không được, vẫn phải làm chút chuyện ổn thỏa một chút.
- Không sai, đừng quên tên này đã nói Hư Không Giao Giới Phù ở trên người bọn Lam Tâm Nguyệt, bây giờ nhìn tình huống này, hình như Lệ Thiên Tuân còn không biết tới chuyện này.
Lâm Bách Vạn lập tức gật đầu nói.
Sau đó, lúc này hai người đều hành động, truyền âm cho Từ Khuyết:
- Từ đạo hữu, chớ nên hiểu lầm, chúng ta chỉ là muốn trước tiên giả bộ để lấy tín nhiệm của Lệ Thiên Tuân, tiến vào trong nội bộ của bọn họ, ngươi cứ đi trước đi, đến lúc đó chúng ta sẽ trong ứng ngoại hợp.
Từ Khuyết xa xa nghe được truyền âm này, lập tức vui mừng, đáp lại nói:
- Hả? Hai vị đạo hữu, vừa rồi các ngươi nháy mắt với ta không phải là ý này sao? Yên tâm đi, ta hiểu rõ ý của các ngươi, chờ một lúc chúng ta liền xem thời cơ mà hành sự.
Nháy mắt?
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh không khỏi ngẩn ra, mình lúc nào nháy mắt với tên kia, chẳng lẽ…
Lúc này hai người đều ngờ vực nhìn về phía đối phương, trên mặt đều hiện lên nụ cười có thâm ý, thầm mắng lẫn nhau một câu "Cáo già".
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã đi vào biên giời khu vực trung tâm.
Cho tới nay, khu vực này đã bị các tu sĩ liệt vào cấm địa, hơn nữa còn là cấm địa thập tử vô sinh, bao nhiêu năm vẫn không có ai dám bước vào nơi này nửa bước.
Bọn Lam Tâm Nguyệt cùng Lam Hà đã sớm nghe nói qua chỗ này, lúc này trong lòng cực kỳ bất an, càng cảm thấy áy náy sâu sắc đối với Từ Khuyết.
- Khuyết ca, lần này đều phải trách chúng ta làm liên lụy tới ngươi rồi.
Lam Hà tỏ vẻ tự trách nói.
Nếu như không phải vì cứu bọn họ, y biết Từ Khuyết sẽ không bị ép đến tình huống như bây giờ
- Chớ nói nhảm, thật muốn tính toán, là các ngươi bị ta liên luỵ mới khiến Thiên Minh nhìn chằm chằm. Nhưng cũng không sao cả, chỉ là kiến sinh cơ vương thì có cái quái gì phải sợ, đúng không, Lam cô nương?
Từ Khuyết vỗ vỗ vai Lam Hà, ánh mắt lại quét về phía Lam Tâm Nguyệt.
Lam Tâm Nguyệt hơi run run, lập tức gật gật đầu.
Nàng rõ ràng hàm nghĩa của câu nói này của Từ Khuyết, bởi vì đã tận mắt thấy Từ Khuyết áp chế một con kiến chúa, đồng thời còn từ bên trong biết được thân phận thực sự của Từ Khuyết, vì thế vào lúc này, nàng suy đoán ý Từ Khuyết muốn nói chính là nhắc nhở nàng, thân phận thực sự của hắn mới là lá bài tẩy, để bọn họ không cần phải lo lắng.
Nhưng mà ý của Từ Khuyết căn bản không phải như thế, hắn không hi vọng chỉ đơn thuần dựa vào cái gọi là thân phận "thiên tuyển giả" kia, liền có thể trấn áp được nhất tộc kiến sinh cơ, cuối cùng vẫn phải dựa vào Luân Hồi Chưởng.
Nếu như là ở chỗ khác, có lẽ Từ Khuyết cũng sẽ hơi sợ hãi, nhưng bây giờ càng tiếp cận khu vực trung tâm, hắn phát hiện ra sinh tử quy tắc có thể chưởng khống càng mạnh mẽ, thậm chí sau khi thâm nhập đến tận cùng bên trong, hắn cảm thấy một chưởng vỗ chết Lệ Thiên Tuân đều không phải là vấn đề lớn lao gì.
Vì thế bây giờ, Từ Khuyết tới gần khu vực trung tâm liền càng an toàn, tốc độ cũng bắt đầu từ từ nhanh hơn.
Một bên khác, đám người bọn Lệ Thiên Tuân nhìn theo bóng lưng Từ Khuyết đi xa, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên nồng đậm.
Lâm Hoan càng tỏ vẻ mừng rỡ, vội quay ra nịnh nọt Lệ Thiên Tuân:
- Khà khà, minh chủ anh minh, tiểu tử kia đã vượt qua khu vực giới hạn, chẳng mấy chốc sẽ gặp phải kiến sinh cơ trong sào huyệt vây giết, đến lúc đó chính là thời điểm chúng ta giết vào trong sào huyệt của kiến vương, hoàn toàn giành được thắng lợi.
- Hừ, đối phó với giun dế cỡ này, có gì khó.
Lệ Thiên Tuân cười lạnh, dĩ nhiên cảm thấy đã nắm chắc phần thắng.
Nhưng vào giờ phút này, ở khu vực trung tâm của sào huyệt kiến vương.
Một tên nam tử kiến tộc hóa thành hình người đang ngồi trên một cái ghế đá, nam nhân hiện lên dáng dấp một trung niên, thân thể lẫm liệt, tướng mạo đường đường, một đôi mắt tự mang ánh sáng lạnh lẽo, trên đầu còn có hai cái vòi màu đen, có một loại khí thế không giận tự uy.
Bên cạnh nam nhân có một nữ tử vóc người yểu điệu đang ngồi, lúc này đang chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn một cái hồ nước nhỏ trên mặt đất.
Trong hồ đang phản chiếu ra một hình ảnh, Từ Khuyết mang theo bọn Lam Tâm Nguyệt đang hướng về phía bọn họ bên này.
- Hồi bẩm vương thượng, mấy Nhân tộc này đã vượt qua phòng tuyến thứ nhất, thật sự là chúng ta không để ý tới sao?
Một con kiến sinh cơ vội vã chạy tới, quỳ trên đất dò hỏi.
- Không cần.
Người đàn ông trung niên lại nhàn nhạt lắc lắc đầu, cũng không muốn cản trở.
- Ai nha, phụ vương, ngươi làm sao lại mặc kệ hắn, chính là người này phá huỷ sào huyệt của con, làm con tức chết rồi!
Nữ tử yểu điệu lúc này chu miệng, thở phì phò nói.
Hiển nhiên, nữ tử yểu điệu này chính là con kiến chúa mà lúc trước Từ Khuyết đã từng tai họa qua ở phía đông ngoại thành, cũng là một trong những đứa con gái của kiến vương.
Người đàn ông trung niên chính là kiến vương Thiên Quốc Vạn của tộc kiến sinh cơ, một thân tu vi cao thâm khó dò, là vương giả duy nhất trong toàn bộ kiến tộc, quyền thế ngập trời.
Nhưng sau khi từ trong miệng của nữ nhi mình biết được thân phận của Từ Khuyết, y lại tràn ngập kiêng kỵ.
- Di Nhi, nếu người này đúng như lời ngươi nói, là thiên tuyển giả, thậm chí là đạo lữ của vị kia, vậy thì chúng ta không chỉ là không thể động vào hắn, thậm chí ngay cả một chút bất kính cũng không thể có, ngươi trước đây đã đắc tội với hắn, sau này nếu như xác định được thân phận của hắn, ngươi nhất định phải bồi tội với hắn.
Kiến vương Thiên Quốc Vạn trầm giọng nói, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ có y mới rõ ràng, người năm đó dùng một chưởng vỗ chỗ này thành Thất Lạc Chi Địa khủng bố cỡ nào, kiến tộc chỉ là một tiểu tộc không đáng chú ý dưới quyền của nàng, nếu như thật sự chọc nàng giận, nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
Thiên Di Nhi vừa nghe thấy phụ vương mình nói vậy càng không phục, nghiến răng nghiến lợi nhìn hình ảnh Từ Khuyết trong hồ nước, ảo não nói:
- Phụ vương, con chỉ là cùng tên này đùa giỡn mà thôi, nhưng hắn lại cướp đi tuổi thọ của con, còn bảo con ban đêm một mình đi tới phòng của hắn, cùng hắn cầm đuốc nói chuyện ban đêm, trên thực tế chính là muốn tiếp tục cướp đoạt tuổi thọ của con, dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi hắn, hắn chính là một tên đại bại hoại!
Thiên Di Nhi nín nhịn nửa ngày, cuối cùng thành công tìm tới từ ngữ mà nàng cho rằng "Ác độc" nhất để hình dung, đại bại hoại.
Kiến vương nghe xong lại lập tức hoảng rồi, tỏ vẻ kinh hãi nói:
- Ngươi nói cái gì? Hắn… hắn muốn ngươi ban đêm một mình đi tới phòng hắn? Trời ơi, Di Nhi, ngươi cũng không thể đi, lấy thân phận của ngươi, tuyệt đối không thể đi gần hắn quá, đây là một loại đại bất kính!
- Cái gì?
Trong nháy mắt Thiên Di Nhi trợn to hai mắt.
Bổn cô nương đường đường là thân phận kiến chúa, cùng tên kia đi gần quá ngược lại là đại bất kính? Có cần khoa trương như vậy không?
- Hừ, nếu như hắn thực sự là đạo lữ của vị kia, thân phận cao quý cỡ nào, chúng ta há có thể tính toán được, ngươi còn nhỏ, chờ sau này ngươi lớn lên sẽ rõ ràng.
Thiên Quốc Vạn nói được một nửa, không khỏi lắc đầu.
Lấy ý hiểu của y, Từ Khuyết bảo nữ nhi của y đêm khuya đi tới phòng, làm sao muốn cướp đoạt tuổi thọ, rõ ràng chính là muốn làm chuyện gì đó mà.
Nhưng vào lúc này y lại không biết giải thích như thế nào với cô con gái ngốc của mình, thẳng thắn không nói nhiều nữa, trực tiếp đứng lên, nhìn về đông đảo tinh anh kiến tộc phía dưới trướng, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh xuống, tất cả tộc nhân đều không thể đứng ra ngăn cản mấy Nhân tộc này, tạm thời xem bọn họ là quý khách, để bọn họ đi vào, bản vương muốn nhìn thấy bọn họ.
- Tuân lệnh!
Một con kiến sinh cơ lập tức đáp lại, vội vã lĩnh mệnh lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận