Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1493: Mở Quan Tài

Cái quái gì?
Ta đường đường là một tu tiên giả, muốn dị năng làm gì?
Phản ứng đầu tiên của Từ Khuyết chính là muốn hỏi hệ thống có phải là bị thiểu năng hay không.
Nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên phản ứng lại, dị năng?
Mắt nhìn xuyên tường?
Độc Tâm Thuật?
CMN, những thứ này đều là thứ tốt đó.
- Được, mau thu, cho ta dị năng, ta muốn mắt nhìn xuyên tường.
Lúc này Từ Khuyết kích động hô lên với hệ thống.
Tu tiên giả tuy có thể dùng thần hồn nhìn thấu tất cả, thậm chí nhìn thấy tiên nguyên chảy xuôi trong kinh mạch cơ thể kẻ địch.
Thế nhưng, năng lực hoàn toàn thuận tiện hơn so với dùng x quang, lại không khiến huyết mạch sôi trào như mắt nhìn xuyên tường.
Nhân gia vốn chỉ cần thấy dáng vẻ đối phương không mặc quần nhưng dùng thần hồn lập tức nhìn thấy tận xương và kinh mạch, hai thứ này căn bản không phải cùng một chuyện.
Ding, thành công thu về một tấm vải liệm biến dị, thu được 1000 điểm luyện khí tinh hoa, cùng với một dị năng!
Tiếng gợi ý của hệ thống vang lên, đồng thời giới thiệu về dị năng kia.
Dị năng - đọc y thuật: năng lực từ trong vải liệm biến dị lấy ra, chỉ cần ký chủ mặc vào bất kỳ quần áo nào, đều có thể giao lưu cùng bộ quần áo đó, thấy được bí mật của người chủ bộ quần áo đó (chú ý: Càng là quần áo sát người (Dịch: "sát người" -> kiểu như quần áo lót), sẽ biết càng nhiều bí mật)
- What? ? ?
Từ Khuyết xem xong giới thiệu về dị năng này, trong nháy mắt ngơ ngác đứng tại chỗ, đầu óc mơ hồ.
Thuật xem quần áo?
Còn phải mặc quần áo của đối phương, mới có thể tiến hành giao lưu với quần áo?
Ta kháo, dị năng bệnh thần kinh à, mặc quần áo người khác còn phải nói chuyện với quần áo, hơn nữa còn cần chọn quần áo sát người, ta không cần mặt mũi à?
- Hệ thống, ngươi đang đùa ta à? Dị năng rách nát này, có tác dụng gì? Nếu như ta muốn biết bí mật người khác, trực tiếp tra tấn, không thì mạnh mẽ hút lấy hồn phách, kiểu gì cũng mạnh hơn dị năng này.
Từ Khuyết lập tức gọi ra hệ thống, tính sổ với hệ thống.
Tiêu hao một tấm vải liệm rách nát, lại đổi lấy một dị năng vô bổ như thế, luôn cảm thấy rất thiệt thòi.
Ding, bất kỳ đồ vật nào một khi thu về, thì không thể trả lại.
Hệ thống lãnh đạm đáp lại nói.
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ co giật, lắc lắc đầu.
Quên đi, đức hạnh của hệ thống cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Huống hồ vải liệm rách nát này cũng không có tác dụng gì, đổi lấy một dị năng cũng không có chỗ dùng gì, cũng chẳng ảnh hưởng nhiều.
Nhưng nói đến chuyện bí mật thì. . .
Từ Khuyết đưa mắt quét về phía Husky, quen biết Husky nhiều năm như vậy, thân thế lai lịch của nó vẫn rất thần bí, dù nó đã vô số lần nói mình là hậu duệ Thượng Cổ Ma Long, nhưng đến tận nay vẫn không chứng minh được.
Mấu chốt là, rất nhiều lần gia hỏa này đều đột nhiên khôi phục trí nhớ kiếp trước, nếu như có thể lấy được một bộ quần áo của nó, có khả năng sẽ biết được chút bí mật chân chính.
Nhưng vấn đề là lấy đâu ra quần áo của tên gia hỏa này?
Từ Khuyết nhìn cái mông trọc lốc của Husky, không khỏi rơi vào trầm tư.
- Mẹ kiếp, tiểu tử, ngươi nhìn hạ thể bản thần tôn làm gì?
Husky đột nhiên cảnh giác.
- Không có gì, lần sau nếu lông ngươi có rụng ra, nhớ thu lại, ta có thể chế tác cho ngươi một kiện Tiên Khí phòng ngự.
Từ Khuyết nhàn nhạt đáp.
Tuy rằng Husky không có quần áo, nhưng lông chó trên người nó, đúng là có thể dùng để chế quần áo, sau này lại tìm cơ hội thu thập chút lông trên người Husky, làm ra một bộ quần áo, không chừng thật sự có thể biết được rất nhiều bí mật không thể cho ai biết đấy.
- Thật hay giả thế? Lông của bản thần tôn cũng có thể làm Tiên Khí? Quả nhiên, cả người bản thần tôn đều là bảo vật, nhưng hiện tại bản thần tôn muốn biết nhất chính là, đây rốt cuộc là địa phương qủy quái gì?
Sau khi Husky đắc ý xong lại bắt đầu ghét bỏ nơi này.
Hang động này không quá rộng rãi, ngoại trừ vị trí bọn họ là một lối vào nho nhỏ, thì chỉ còn tế đài trong hang động xếp đầy quan tài mà thôi.
Mấu chốt là bên trong những quan tài này, tất cả đều là đại năng Tiên Vương cùng Tiên Tôn cảnh, khiến Husky và Đoạn Cửu Đức trong khoảng thời gian ngắn không dám mạo muội ra tay.
- Trộm cũng có đạo, những quan tài này chúng ta không động được.
Đoạn Cửu Đức thấy ánh mắt Từ Khuyết vẫn dừng lại trên quan tài, lập tức mở miệng nói.
Đây cũng không phải là trộm cũng có đạo gì, thực sự là vì cảm thấy không trêu chọc nổi những Tiên Vương cùng Tiên Tôn này.
- Ta không nói muốn động, căng thẳng cái gì chứ, trước tiên các ngươi bố trí mấy cái Khốn Sát Trận ở nơi này, ta sẽ tiến vào nhìn một cái, rồi lập tức đi ra.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, trực tiếp đi về phía tế đài.
Bất kể như thế nào, ngày hôm nay hắn phải gọi tỉnh lại một Tiên Vương mới có thể rời đi, bằng không những khen thưởng mê người mà hệ thống đưa ra, sẽ thật sự bay đi theo gió.
"Vèo!"
Sau một tiếng vang phá không, Từ Khuyết nhẹ nhàng rơi trên tế đàn, đứng ở giữa mảnh quan tài.
Hắn không có gây ra bất cứ động tĩnh gì, tất cả quan tài vẫn yên tĩnh như vậy, bốn phía cũng lặng yên không một tiếng động, chỉ có Husky và Đoạn Cửu Đức đứng bên ngoài nhìn theo hắn.
- Ha, trước tiên gọi tỉnh lại một người để lấy khen thưởng.
Khóe miệng Từ Khuyết hơi giương lên, con ngươi khóa chặt vào một chiếc quan tài.
Từ Khuyết dùng thần hồn cảm ứng bên trong, không khó phán đoán ra được, người bên trong quan tài là một vị Tiên Vương, đối phương rơi vào trạng thái ngủ say giả chết, gần như đã đoạn tuyệt khí tức, nhưng cảnh giới lại không hề suy nhược chút nào.
"Ầm!"
Từ Khuyết cũng không chần chờ, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, xuyên qua cấm chế ở ngoài quan tài, trong nháy mắt khiến quan tài ngọc nứt toác.
Nhưng chút động tĩnh ấy vẫn như trước không thức tỉnh được bất kỳ cường giả nào, thậm chí là chiếc quan tài bị Từ Khuyết đánh kia, cũng vô cùng bình tĩnh.
- Ta kháo, có chút dự cảm không tốt, không phải là gọi tỉnh lại người bên trong này, mới là chuyện khó nhất chứ?
Từ Khuyết nhíu mày, vội gọi hệ thống hỏi dò.
Hệ thống giống như đã định liệu trước đáp lại nói:
- Ding, ký chủ yên tâm, mức độ khó gọi tỉnh đối phương không cao, trong nháy mắt quan tài mở ra, đối phương nhất định sẽ thức tỉnh.
- Được rồi, tuy rằng không xác định hệ thống gian thương nhà ngươi muốn làm gì, nhưng khen thưởng lần này, ta lấy chắc rồi.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, lòng bàn tay lần thứ hai ngưng tụ tiên nguyên, đánh về chiếc quan tài kia.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, quan tài đồng bỗng chấn động, lập tức nắp quan tài bay lên.
Đúng như dự đoán, lần này hệ thống không nói láo, muốn đánh thức đối phương, độ khó thật sự không cao.
Từ Khuyết dễ như ăn cháo đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh nắp quan tài văng ra.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy người nằm bên trong quan tài, toàn thân váy dài màu trắng, đầu đội ngọc quan giống như được ngưng tụ từ hàn băng óng ánh óng ánh.
Lại là một nữ nhân.
Quan trọng hơn chính là, ngũ quan nữ nhân này mơ hồ còn có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
- Mẹ kiếp, Hiên Viên Uyển Dung? Không đúng, đây không phải nàng. . .
Từ Khuyết đầu tiên là sợ hết hồn, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Nữ nhân nằm bên trong quan tài này tuy rằng khá giống Hiên Viên Uyển Dung, nhưng cảm giác tổng thể bao gồm cả khuôn mặt, trước sau vẫn có chút chênh lệch với Hiên Viên Uyển Dung.
Nếu như không đoán sai, nữ nhân này hẳn là hậu bối có quan hệ máu mủ với Hiên Viên Uyển Dung!.
- Vẫn không đúng rồi, Hiên Viên Uyển Dung đã từng nói, nàng vẫn luôn một thân một mình, vậy nữ nhân trong quan tài này là ai?
Sắc mặt Từ Khuyết hơi ngưng lại, rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận