Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 924: Ta Làm Sao Có Thể Nuốt Lời

Khoa chỉnh hình ở Nước Đức?
Robert sau khi nghe vậy liền ngẩn ra, tỏ vẻ ngơ ngác, không hiểu Từ Khuyết có ý gì, thầm nghĩ lẽ nào tên này lại bị thương?
Nhưng máy thu hình của Mike vẫn đi theo, toàn bộ hành trình đều theo Từ Khuyết, lời kia của hắn cũng trong nháy mắt thông qua mạng lưới vệ tinh, truyền khắp TV cùng máy vi tính ở các nơi trên thế giới.
Rất nhiều người cũng xuất hiện ý nghĩ tương tự như Robert, cho rằng Từ Khuyết bị thương, tỏ vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ thực sự không nghĩ ra được, còn có ai có thể thương tổn tới Từ Khuyết.
Nhưng người dân Hoa Hạ đều trợn to hai mắt, tại chỗ liền ngổn ngang.
- Đậu phộng!
- Đậu phộng x 2!
- Khoa chỉnh hình nước Đức? Cái tên này là muốn làm gì?
- Đậu phộng, cầm thú! Đều có tiên tử xinh đẹp như vậy, thậm chí ngay cả em gái mình cũng không buông tha!
- Nhưng em gái hắn xác thực cũng rất đẹp!
- Tạc Thiên Bang trâu bò!
...
Đùng!
Cuối cùng, Từ Phỉ Phỉ một đường chạy tới, quả đấm nhỏ trực tiếp đập lên trên lồng ngực của Từ Khuyết, trong đôi mắt mỹ lệ, nước mắt đang đảo quanh, chăm chú nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Chạm được vào Từ Khuyết, cô mới rốt cục dám khẳng định, tất cả những thứ này là chân thực, cũng không phải là ảo giác.
Nhưng mà, vô số ý nghĩ nghi hoặc cũng cùng nhau ập tới.
Tại sao hắn khởi tử hoàn sinh?
Tại sao bây giờ hắn mới xuất hiện?
Tại sao hắn lại có những thần thông này?
- A! Phỉ Phỉ em... không xong rồi không xong rồi, anh bị thương, sắp chết rồi!
Lúc này, Từ Khuyết khoa trương kêu to một tiếng, bưng bộ ngực của mình, tỏ vẻ thống khổ, ra vẻ thoi thóp.
Từ Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy dáng dấp kia của hắn, lập tức tỏ vẻ khinh thường.
Người khác không biết Từ Khuyết, cô còn có thể không biết hay sao?
Cái tên này từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng làm trò, vừa bỉ ổi vừa trêu tức người khác, huống hồ một quả đấm nhỏ vừa nãy của cô căn bản là không dùng lực, làm sao có khả năng đánh đau tên này.
- Tên khốn Từ Khuyết anh, đừng giả bộ nữa, bài cũ này của anh em đã sớm nhìn thấu, ngẩng đầu ưỡn ngực, không được giả ngu!
Từ Phỉ Phỉ chu miệng, thở phì phò nói.
- Uầy!
Từ Khuyết lúc này thu hồi bộ dáng làm bộ, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng biết sợ ai, nhưng một mực rất thương yêu cô em gái này, vào lúc này thấy bên trong viền mắt nàng đỏ chót, lập tức liền rõ ràng mấy năm qua nàng sống không dễ dàng gì, cho dù không cần nàng mở miệng, Từ Khuyết cũng biết bây giờ nàng có vô số oan ức, muốn kể ra cho mình.
- Đừng khóc, Tiểu Phỉ Phỉ, anh đã trở về rồi, sau này không có ai dám bắt nạt em nữa.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Từ Phỉ Phỉ.
- Anh!
Từ Phỉ Phỉ cũng không nhịn được nữa, oan ức cùng vui sướng đan xen trong lòng, hóa thành nước mắt tuôn ra, đầu nhào tới trong lồng ngực Từ Khuyết, hai tay ôm chặt hắn, chỉ lo hắn lại rời đi.
Mọi người ở đây đều hoàn toàn yên tĩnh, trong lòng cảm khái, lẳng lặng nhìn một màn anh em đoàn tụ này.
Nhưng Robert cùng với những người ở phòng nghiên cứu kia, lúc này liền tiếng hít thở cũng không dám làm cho quá lớn, trong lòng là một mảnh thấp thỏm.
Bọn họ cho rằng Từ Khuyết cùng Từ Phỉ Phỉ sở dĩ thất tán, là có quan hệ với bọn họ.
Huống hồ oan ức trong lòng Từ Phỉ Phỉ, cũng có một phần là do bọn họ giam lỏng cô.
Vì thế vào lúc này, Từ Khuyết cùng Từ Phỉ Phỉ đoàn tụ càng cảm động, bọn họ càng sợ sệt, lo lắng lát nữa Từ Khuyết sẽ thanh toán với họ.
...
Cuối cùng, Từ Phỉ Phỉ cũng rốt cục chậm rãi khôi phục tâm tình, nắm lấy quần áo của Từ Khuyết lên, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt.
Khóe miệng của Từ Khuyết co giật, lại chỉ có thể đàng hoàng đứng ở tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan hé miệng nở nụ cười, nhìn có vẻ rất sung sướng.
Nàng phát hiện, thì ra trên đời này còn có người là có thể trị được tên tiểu ma đầu Từ Khuyết này.
- Nhiều năm như vậy, anh chạy đi đâu thế?
Lúc này, Từ Phỉ Phỉ đã ngẩng đầu lên, nhìn Từ Khuyết hỏi.
Từ Khuyết cười nhẹ, nhẹ nhàng xoa đầu của cô nói:
- Đừng nóng vội, chuyện này rất phức tạp, chờ trở lại rồi sẽ chậm rãi nói cho em.
- Ừm!
Từ Phỉ Phỉ cũng rất ngoan ngoãn gật đầu.
Ở bên ngoài, cô rất quật cường, rất không chịu thua, tính cách mạnh mẽ hơn rất nhiều người, lại còn rất độc lập.
Nhưng ở trước mặt Từ Khuyết, cô chính là một đứa bé, hoàn toàn có thể an tâm làm nũng với Từ Khuyết, hoặc là tức giận.
Bởi vì cô biết trên thế giới này, chỉ có một người mới đối tốt với cô như vậy, chính là anh trai của cô.
- Được rồi, trước tiên nói cho anh một chút, những năm này bị uất ức ở đâu? Anh giúp em báo thù trước!
Từ Khuyết nhẹ giọng cười nói, ánh mắt cũng nhu hòa nhìn Từ Phỉ Phỉ, nhưng trong lòng đã nổi lên sát cơ.
Mặc kệ ai là bắt nạt Từ Phỉ Phỉ, hắn đều sẽ không bỏ qua một tên nào.
Tất cả mọi người đều nói Tu Tiên Giới là một địa phương mạnh hiếp yếu, cường giả vi tôn.
Nhưng xã hội trên Địa Cầu, làm sao không phải là mạnh hiếp yếu giống như Tu Tiên Giới?
Ai có quyền thế tài lực lớn, người đó liền có thể nắm giữ địa vị cùng quyền lực càng cao hơn, hắn không ở Địa Cầu mấy năm qua, Từ Phỉ Phỉ liền nhận hết oan ức.
Nhưng bây giờ hắn đã trở về, hắn liền muốn đem những oan ức mà Từ Phỉ Phỉ phải chịu hoàn trả trở lại.
Tuy rằng nếu như vậy, hắn sẽ không khác gì những người đã từng bắt nạt Từ Phỉ Phỉ kia, đều là ỷ vào mình mạnh mẽ đi ngự trị ở bên trên người khác.
Thế nhưng, hắn rất sẵn lòng.
Muốn để cho hắn lấy đức báo oán, không có cửa đâu!
- Không có, chỉ cần anh trở về là tốt rồi. Nhưng may mà anh đến, bằng không có lẽ em không thấy được anh nữa rồi.
Từ Phỉ Phỉ không nhìn ra sát ý trong lòng Từ Khuyết, chỉ là đơn thuần nói ra lời từ đáy lòng.
Con ngươi của Từ Khuyết lập tức híp lại, trực tiếp quét về phía trên người Robert cùng với này vài tên thành viên của phòng nghiên cứu, nhàn nhạt hỏi:
- Không gặp được anh? Tại sao lại nói như vậy, là bọn họ muốn giết em sao?
Cả người Robert lập tức run lên, hai chân run rẩy.
Tới lúc này y đã sớm nhớ tới Từ Phỉ Phỉ là ai, lúc loại thuốc kia được nghiên cứu phát minh ra, còn khiến cho y cực kỳ kích động và quan tâm, thậm chí người hạ lệnh giam lỏng Từ Phỉ Phỉ cũng chính là y.
Mà vài tên thành viên của phòng nghiên cứu cũng sợ đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, vội vàng giải thích:
- Không không không, Từ tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi làm sao có thể giết tiến sĩ Từ đây?
- Đúng vậy! Bác sĩ Từ là thiên tài trăm năm khó gặp, tuy rằng giam lỏng cô ấy, nhưng cũng là vì muốn cho cô ấy chế tác loại thuốc kia ra thôi.
- Dù cho cô ấy không chế tac, chúng tôi cũng không nỡ lòng giết cô ấy.
Mấy người tranh nhau nói.
Nhưng lúc này Từ Phỉ Phỉ lại tỏ vẻ căm tức, nhìn về phía mấy người nói:
- Các người thật không biết xấu hổ! Lúc trước giam tôi lại, các người không phải có loại thái độ này. La Sâm, lúc trước không phải là anh nói chỉ cho tôi thời gian một tháng để suy nghĩ sao? Bằng không sẽ cắt ngang chân của tôi, để tôi ngồi xe đẩy cả đời.
Nói đến đây, con ngươi của Từ Phỉ Phỉ lại quét về phía một nam tử tuổi còn trẻ khác, trầm giọng nói:
- Còn có anh, Kiel, ngươi nói những lời buồn nôn kia, tôi một câu đều không muốn nhắc lại, nhưng anh phải lập tức nói xin lỗi tôi.
Cái gì?
Lời nói buồn nôn?
Đậu phộng, CMN ngươi còn dám đánh chủ ý tới em gái ta?
Tài xế già Từ Khuyết vừa nghe thấy Từ Phỉ Phỉ nói, con ngươi lập tức phát lạnh, lạnh lùng quét về phía vài tên thành viên của phòng nghiên cứu, trầm giọng nói:
- Các ngươi đang tìm chết!
- A! Không, Từ tiên sinh, chuyện này... những thứ này đều là hiểu lầm!
Mấy người lập tức sợ đến sắc mặt hoang mang, hơi lùi về phía sau.
Lúc này, một người trong đó nhớ ra cái gì đó, lúc này nói ra:
- Từ tiên sinh, ngài đã nói là lấy nhân cách đảm bảo, tuyệt đối không giết chúng tôi mà! Ngài không thể nuốt lời!
- Hừ, phí lời, Tạc Thiên Bang Từ Khuyết ta một đời quang minh chính đại, làm sao có thể nuốt lời?
Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng.
Vài tên thành viên của phòng nghiên cứu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt Từ Khuyết lại đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh:
- Thế nhưng tôi chưa từng nói sẽ không đánh chết các ngươi, cũng không nói là sẽ không nện chết các ngươi, càng chưa từng nói là không đâm chết các ngươi!
Nói xong, hắn vung tay lên.
Vèo!
Mấy chục cái kìm cắt móng tay màu phấn hồng, trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện, rơi vào trước mặt đám vệ sĩ của gia tộc Rothschild.
Lúc này, giọng nói của Từ Khuyết vang lên bên tai đám vệ sĩ:
- Nhặt lên, đâm chết bọn họ cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận