Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 476: A, Ta Sắp Chết Rồi

Lúc này, Nữ Đế cũng vì đó mà sững sờ.
- Ngươi là muốn ngôi vị hoàng đế?
Nàng nghi ngờ nói, không thể nào hiểu được ý mà Từ Khuyết nói, cũng không hướng về những phương diện khác mà suy nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền kịp phản ứng lại.
Từ Khuyết nói cho hắn một Nữ Đế, cũng không phải là muốn ngôi vị hoàng đế, nếu như muốn ngôi vị hoàng đế, lúc trước ở Hỏa Nguyên Quốc, hắn sớm đã có tư cách xưng đế.
- Tiểu tử, ngươi là muốn ta ra tay giúp ngươi sao?
Nữ Đế khẽ mỉm cười, nghẹ giọng hỏi.
Từ Khuyết lập tức mừng lớn, ra tay giúp ta? Không nghĩ tới Nữ Đế nhìn qua đoan trang bảo thủ, nhưng còn có một mặt khoáng đạt như vậy à. Trực tiếp hỏi ra tay trước rồi.
Hắn vội vàng gật đầu vui vẻ nói:
- Tay cũng được.
Lần thứ nhất trước tiên dùng tay, lần sau dùng miệng, bản bức vương hoàn toàn có thể tiếp thu mà.
- Địa Cầu kia là vật gì, liền ngươi đều không nhấc lên được, còn cần ta trợ giúp?
Nữ Đế cũng không có phát hiện ý nghĩ xấu xa của Từ Khuyết, cười nhạt hỏi.
Nàng hoàn toàn đi lệch khỏi ý tứ của Từ Khuyết, cho rằng mục đích của Từ Khuyết là muốn nhấc Địa Cầu lên, cần nàng hỗ trợ.
Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy, cũng lờ mờ ngơ ngác.
Cái gì thế? Nói nửa ngày, vẫn là tán gẫu không tới một điểm mấu chốt.
Thực sự là kỳ quái, lấy anh tư đẹp trai của bản bức vương, ghẹo một em gái làm sao lại khó như thế?
- Khặc khặc, Địa Cầu chính là... Một ngôi sao, nơi này phỏng chừng cũng không nhìn thấy được.
Từ Khuyết bất đắc dĩ nói.
- Ngươi muốn nhấc lên một ngôi sao? Lấy cái gì nhấc?
Nữ Đế cũng có chút ngơ ngác, thầm nói tên tiểu tử này cũng thật là khác với tất cả mọi người, lại sẽ nghĩ tới việc lấy đi một ngôi sao.
Hơn nữa ngôi sao nhìn như nhỏ bé, thực tế lại cực kỳ to lớn, thế gian còn có món đồ gì, có thể làm động đậy một ngôi sao được?
- Nha, đây chỉ là một cái ví dụ mà thôi, đừng coi là thật mà, còn lấy cái gì nhấc, vậy khẳng định là dùng... Tthân thể ta.
Từ Khuyết kích động, suýt chút nữa liền một tay đánh về dưới khố của mình.
Nói gà không nói rõ, đây là quy củ của giang hồ, không thể phá. Chỉ có thể dùng thân thể mới có thể thay thế được.
Nữ Đế thì lại rất mơ hồ, hoàn toàn không có cách nào lĩnh ngộ tư tưởng ô yêu vương đến từ Địa Cầu của Từ Khuyết này, nhưng cũng vẫn bình tĩnh như trước, cười nhạt nhìn Từ Khuyết, tựa hồ cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Từ Khuyết bị nhìn thế cảm thấy có chút chột dạ, vội giả vờ chính đáng nói:
- Được rồi được rồi, ngược lại ta coi như ngươi đã đáp ứng rồi, ta sắp bắt đầu thi pháp, ngươi tránh ra một chút, đừng để thương tổn tới ngươi.
Nói xong, hắn đứng trung bình tấn, loạn bấm ra một loại Pháp Ấn, dùng chân giẫm, có vẻ giống như là giang hồ thần côn đang xin mời thần.
Nữ Đế hơi kinh ngạc, đang muốn mở miệng nói cái gì.
- Quá!
Từ Khuyết đột nhiên mở lớn con ngươi, vận khí hét lớn.
- Lấy tinh huyết của ta, tuần hoàn cổ lão minh ước, lắng nghe ta thì thầm, đánh vỡ giới hạn thời không.
Từ Khuyết trong miệng nói lẩm bẩm, hô lên ngôn ngữ quái lạ.
Nữ Đế mới đầu cảm thấy Từ Khuyết là đang nói đùa, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của hắn thành thật, còn đọc lên cái gì tinh huyết cái gì cổ lão minh ước, cũng không khỏi hơi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ, hắn thật biết một loại pháp thuật nào đó có thể tùy tâm suy nghĩ?
- Ta lấy khế ước hô hoán, lấy huyết thống thỉnh cầu, lấy ta thân là khí, lấy linh hồn ta là cống hiến, nghe lệnh của ta, vì ta mà chiến!
Lúc này, Từ Khuyết lại tiếp tục thì thầm, tiếp đó, hai tay đột nhiên hợp lại, hô lớn:
- Đi ra đi, Nhất Khí Hóa Tam Thanh thiên thứ ba!
"Vèo!"
Trong nháy mắt, một khối thẻ ngọc từ trong tay hắn lướt ra, trôi nổi ở trước người, tán ra vầng sáng màu xanh lục nhàn nhạt.
- Chuyện này...
Nữ Đế lập tức yên lặng, thật sự cho rằng Từ Khuyết đang triển khai pháp thuật đáng sợ nào đó, trực tiếp lấy ra thiên thứ ba của Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Nhưng là chuyện này quá mức hoang đường, thế gian xưa nay liền chưa từng nghe nói lại có pháp quyết thần kỳ như thế.
- Híc, không được, ta bị nội thương rồi.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên ôm ngực, tỏ vẻ thống khổ ngã ngồi trên đất, kỹ thuật diễn xuất quá đạt!
Nữ Đế cũng không rảnh mà hoài nghi, lúc này đỡ lấy Từ Khuyết, nhíu mày nói:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì, đừng động vào ta, ngươi mau nhìn xem có phải là Nhất Khí Hóa Tam Thanh thiên thứ ba không.
Từ Khuyết tỏ vẻ không biết sợ nói.
Nữ Đế lại lắc đầu, ngón tay ngọc bấm ra một viên đan dược, đưa đến trước mặt Từ Khuyết:
- Ngươi quá kích động, nếu như lời ngươi nói, có thể muốn thứ gì thì có thứ đó, đánh đổi nhất định sẽ rất lớn, ta không cách nào cảm ứng được thương thế bên trong cơ thể ngươi, ngươi nhanh ăn vào viên sinh cơ đan này, nhìn xem có tác dụng hay không.
Đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, tỏ vẻ nghiêm nghị, thật sự cho rằng Từ Khuyết trả giá rất lớn đánh đổi mới lấy ra pháp quyết Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
- Ta thật sự không có chuyện gì, ngươi xem trước ngọc giản kia một chút, không phải vậy ta không ăn đan dược.
Từ Khuyết một bộ ngoài ta còn có ai, kiên định đẩy ra tay nhỏ của Nữ Đế ra.
Nữ Đế không ép được hắn, không thể làm gì khác hơn là hút thẻ ngọc vào trong tay, thần hồn thăm dò kiểm tra, sau đó sửng sốt tại chỗ.
Dĩ nhiên đúng là thiên thứ ba của Nhất Khí Hóa Tam Thanh!
Tìm kiếm nhiều năm như vậy, vẫn không tìm ra manh mối thiên thứ ba, hiện tại liền xuất hiện như thế.
- Sao lại thế...
Nữ Đế rất là ngạc nhiên, lúc này quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết, kết quả nhìn thấy Từ Khuyết khắp khuôn mặt đều là ý cười.
Con hàng này vừa lúc đang mừng thầm trộm vui, vì kỹ xảo của chính mình mà tự hào, nụ cười không tự chủ được nổi lên trên mặt, kết quả Nữ Đế không hề phòng bị quay đầu nhìn sang, hắn không kịp phản ứng, trực tiếp liền bại lộ.
- Khặc khặc, xem ra thực sự là thiên thứ ba, như vậy ta chết cũng không tiếc a!
Từ Khuyết vội thu lại ý cười, làm bộ rất vui mừng bỏ ra nụ cười.
Nhưng Nữ Đế thông tuệ biết bao, rồi lại hiểu rất rõ tên Từ Khuyết này, biết tính cách của hắn, lúc này liền kịp phản ứng lại.
- Hay cho tên tiểu tử ngươi, pháp quyết này vốn là ở trên người ngươi chứ gì?
Nữ Đế có nhiều thâm ý nở nụ cười, bình tĩnh nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết thấy sự tình bại lộ, mặt già lập tức đỏ lên.
Vốn là một tên bức vương, đối mặt với tình huống như thế, quyết không thể lùi bước.
- Cái gì ở trên người ta, ta không biết! Ai nha, không xong rồi, ta sắp chết rồi, loại pháp thuật này thật đáng sợ, ta cần một thân một mình chữa thương.
Từ Khuyết giả vờ giả vịt nói, làm ra một bộ dáng vẻ thoi thóp.
Nữ Đế đã biết thủ đoạn của hắn, nhưng cũng không hề tức giận, trái lại nhìn cái tên này ở trước mặt biểu diễn, cảm thấy dở khóc dở cười.
- Được rồi, đừng nghịch nữa, mau dậy đi. Không nghĩ tới thiên thứ ba mà ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, lại ở trên thân thể ngươi, đây chính là tạo hóa.
Nàng lắc đầu cười khổ, hơi xúc động, lần thứ hai đánh giá khối thẻ ngọc trong tay này.
"..." Từ Khuyết không trả lời, tiếp tục nằm trên đất, còn trực tiếp nhắm hai mắt lại giả chết.
Làm một tên diễn viên, quan trọng nhất chính là cái gì? Không sai, là chuyên nghiệp, đạo diễn không gọi ca, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện đứng lên đây?
Nếu như đứng lên, có bao nhiêu lúng túng, bao nhiêu mất mặt!
- Ồ, khối ngọc này giản, tựa hồ không giống vật cũ, tiểu tử, ngươi là từ đâu lấy được khối ngọc giản này?
Lúc này, Nữ Đế đột nhiên phát giác ra khối ngọc giản này quá mức mới, không giống như là vật cũ truyền thừa nhiều năm, không khỏi hỏi.
Kết quả vừa nhìn thấy Từ Khuyết còn nhắm mắt nằm trên mặt đất, nàng không khỏi cười khổ:
- Tiểu tử, đừng nghịch nữa, mau đứng lên.
- Không được! Bảo Bảo bị thương, phải hôn một cái mới có thể đứng lên.
Từ Khuyết nhắm mắt lại, tỏ vẻ thống khổ nói.
Nữ Đế sửng sốt tại chỗ, con ngươi hơi trừng lớn, rất là kinh ngạc.
Hôn... Hôn một cái?
Tình cảnh trong nháy mắt cứng lại, bầu không khí trở nên hơi quái lạ...
Lúc này, Husky đi dạo ở trong cung, vừa vặn đi qua cửa tẩm cung, nhìn thấy Từ Khuyết nằm trên mặt đất, lúc này con mắt phóng ra ánh sáng, mừng lớn nói:
- CMN, ông trời có mắt, tiểu tử này rốt cục ngã xuống, để bản thần tôn đến làm một Hoa Đà cứu vớt hắn.
"Gào gừ..."
Husky tỏ vẻ hưng phấn lao vào, chân bay lên một cái, vọt thẳng hướng về Từ Khuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận