Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 749: Vào Trận

- Vào trận? Không được!
Tử Hà tiên tử lúc này lắc đầu.
Uy lực của tòa trận pháp này nàng đã tận mắt nhìn thấy, so với bàn cờ hải trận lúc trước còn mạnh mẽ hơn vô số lần.
Hơn nữa lúc trước Từ Khuyết phá giải bàn cờ hải trận đã bị thương nặng, suýt chút nữa đã ngã xuống, bây giờ nàng không hi vọng thấy Từ Khuyết chết ở nơi như thế này.
- Chí Tôn Bảo, chúng ta ở lại chỗ này đi, tuy hơi nhỏ một chút nhưng cũng có thể tu luyện, nếu như tương lai có người đi vào phá tan trận này, chúng ta sẽ có thể rời đi.
Tử Hà tiên tử cắn cắn môi dưới, mở miệng nói.
Quyết định này đối với nàng mà nói rất gian nan.
Nhưng sau khi nhìn thấy Từ Khuyết liên tiếp mạo hiểm vì nàng, trong lúc vô hình, nàng đã quan tâm đến tính mạng Từ Khuyết hơn.
- A Tử cô nương, chuyện này không thể được. Chúng ta đều hiểu, trận pháp này sợ rằng không ai có thể phá được.
Từ Khuyết nghiêm túc nói.
- Nhưng mà.
- Không nhưng mà gì hết, Chí Tôn Bảo ta thẳng thắn cương nghị, lưu lại nơi này tu luyện chờ chết, còn không bằng oanh oanh liệt liệt đi xuống lang bạt một phen.
Từ Khuyết lúc này leng keng mạnh mẽ nói, thâm tình chân thành nhìn về phía Tử Hà tiên tử.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn nghẹ giọng hỏi:
- A Tử cô nương, ngươi đồng ý đi cùng ta chứ?
Tử Hà tiên tử đối mặt với lựa chọn gian nan, nhưng nhìn ánh mắt kiên định kia của Từ Khuyết, nội tâm nàng rốt cục có chút lay động, hàm răng khẽ cắn môi dưới.
- Được! Ta đi cùng ngươi!
- Được, bì bì tử, chúng ta đi thôi.
Lúc này Từ Khuyết dắt tay nhỏ của Tử Hà tiên tử, nắm chặt ở trong tay, cất bước đi xuống dưới mật thất.
Tay nhỏ của Tử Hà tiên tử bị hắn nắm như thế, nàng lập tức trợn to hai mắt, trong lòng có các loại tâm tình quái lạ phức tạp, nào còn nhớ được câu "bì bì tử" kia của Từ Khuyết là có ý gì, cứ như thế bị hắn dẫn đi xuống.
Cùng lúc đó, trên vô số thông đạo trên vách tường, đông đảo tu sĩ thấy hai người xuất hiện đều đưa mắt nhìn lại.
- Không thể nào, lại có người không sợ chết muốn đi xuống?
- Hai người này hình như vừa mới đến không lâu, lúc này đã muốn đi xuống, lá gan cũng không nhỏ a.
- Ha ha, không nhỏ thì sao chứ, có vết xe đổ phía trước, không ai có thể sống sót được, bọn họ như thế là đang đi chịu chết.
- Nhưng hai người này kỳ quái thật, nam thì tuấn lãng, nữ lại xấu xí, bọn họ sao ở cùng nhau được thế.
- Đoán chừng cũng không phải có quan hệ đạo lữ.
- Vậy thì có trò hay để xem rồi, e rằng ở bên trong ảo cảnh sẽ không sống được quá lâu.
Rất nhiều người thấp giọng bắt đầu nghị luận.
Nhưng mà Từ Khuyết không để ý tới bọn họ, nội tâm mừng thầm, mười ngón tay đan xen vào nhau, tỏ vẻ không sợ sinh tử, dứt khoát phi thân lướt xuống.
Ầm!
Mũi chân vừa bước vào phạm vi mật thất, Từ Khuyết lập tức cảm giác được một luồng lực lượng cấm chế to lớn từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng cầm cố chân nguyên trong cơ thể hắn.
- Ồ? Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết ngẩn ra, bừng tỉnh lại, cái mật thất này là một không gian có thể cầm cố tu vi, mặc kệ chân nguyên ngươi bàng bạc như thế nào đi nữa, đến nơi này đều sẽ bị cầm cố.
Chẳng trách người phía trước đều rơi xuống mặt đất, không có cách nào trực tiếp bay qua, bằng không cũng không bỏ mạng ở trong trận pháp thất tình lục dục này.
Hắn hơi nắm chặt tay nhỏ của Tử Hà tiên tử, tùy ý thân thể rơi xuống mặt đất.
Xung quanh một mảnh vắng lặng, đám tu sĩ đứng ở phía trước vẫn không nhúc nhích, ở dưới tia sáng mông lung, vừa nhìn tới, thật sự rất giống như những bức tượng binh mã.
Từ Khuyết tùy ý liếc mắt một cái, liền bắt đầu quan sát toàn bộ mật thất.
Quan sát trong khoảng cách gần quả nhiên phát hiện được nhiều thứ hơn lúc ở trong thông đạo.
Trên mặt đất trong mật thất khắc đầy trận văn lít nha lít nhít, toả ra từng sợi khí tức cổ lão, chân vừa bước đi tới, rõ ràng có thể cảm giác được có một tia hàn khí tràn vào thân thể.
- Có phát hiện gì không?
Tử Hà tiên tử nhìn về phía Từ Khuyết, nhẹ giọng hỏi.
Có thể là nàng cảm thấy Từ Khuyết sắp chết, hoặc là không muốn cự tuyệt tâm ý của hắn, cũng có thể là quên, lúc này tay của nàng vẫn tùy ý để Từ Khuyết nắm như trước, vẫn chưa chủ động rút ra.
Ánh mắt củaTừ Khuyết sau khi chăm chú đánh giá bốn phía, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái:
- Không phát hiện thứ gì, có lẽ phải thật sự vào trận mới biết được.
Sau khi hắn xuống tới đây đã nỗ lực muốn tìm ra vị trí Tiên Khí, nếu như có thể tìm được, dù cho tốn 100 ngàn điểm trang bức mở ô chứa Tiên Khí thứ hai hắn cũng cam tâm..
Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện này không thể rồi.
Trước đây hắn từ bên trong bàn cờ hải trận đạt được Sinh Tử Luân, cũng phải tự mình xuống biển, liều lĩnh nguy hiểm bị sinh khí bạo thể mới tìm được Tiên Khí.
Bây giờ tòa trận pháp này càng mạnh mẽ hơn, nếu như thật sự có Tiên Khí chống đỡ, sợ rằng sẽ khó thu hơn cả cái lúc trước
- Đi thôi, bất luận chúng ta sắp trải qua chuyện gì, ta đều sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi.
Từ Khuyết nhìn về phía Tử Hà tiên tử, dùng ánh mắt chân thành nhìn kỹ nàng.
- Không, ngươi phải sống sót, nỗ lực sống tiếp!
Tử Hà tiên tử nghiêm túc nói, pháp thân của nàng chết cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là thiếu niên này phải sống tiếp.
Từ Khuyết cười nhạt, vẫn chưa đáp lại.
Lập tức, hắn lặng lẽ gọi ra giao diện hệ thống, mở ra công năng bảo vệ ký ức.
Loại công năng này tiêu phí cực nhỏ, một ngày chỉ cần một điểm trang bức, nếu như ở bên ngoài thì công năng này chả có tác dụng gì, căn bản không hề có đất dụng võ, nhưng hiện tại đối mặt với trận pháp như thế, chức năng này trở nên vô cùng hữu dụng.
Mọi người ở phía trên vách tường nhìn xuống, Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử rốt cục cất bước tiến lên.
Hai người tay nắm tay, mười ngón liên kết, mỗi một bước đều đi tới vô cùng kiên định, giống như đôi uyên ương sắp đi chịu chết.
Loại khí thế này, đúng là làm cho các tu sĩ đang quan sát phía trên có chút ngạc nhiên.
- Quái lạ, hai người này lẽ nào thật sự là đạo lữ?
- Không có khả năng lắm, dung mạo của bọn họ chênh lệch quá xa, chẳng lẽ mắt của nam tử kia bị mù sao?
- Quản nhiều như vậy làm gì, cuối cùng đều sẽ chết.
- Cũng đúng, chúng ta vẫn nên mau mau nghĩ cách đi! Haizz!
Mọi người lắc đầu thở dài, mất đi hứng thú với người tiến vào trong trận pháp.
Dù sao khoảng thời gian này bọn họ đã nhìn đủ rồi, mỗi một người đi vào đều lục tục chết đi, dù cho là tổ hợp thanh mai trúc mã, hay là tách ra mà đi, cuối cùng đều chạy trời không khỏi nắng.
Bây giờ bọn họ đã không còn hi vọng có kỳ tích gì đó phát sinh nữa.
Mà lúc này, Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử đã tiếp cận khu vực trung tâm mật thất.
Trận văn trên mặt đất càng dày đặc, nhưng nhìn kỹ, cơ bản không khó phát hiện ra những trận văn này chia mặt đất thành mười mấy khu vực, mỗi một khu vực ắt hẳn đại biểu cho một loại bên trong thất tình lục dục.
- Đi bên nào?
Tử Hà tiên tử nhìn về phía Từ Khuyết, nghẹ giọng hỏi.
Tuy rằng đoán được những khu vực này đại biểu cho thất tình lục dục, nhưng bọn họ nhìn không hiểu những trận văn này, không nhìn ra được khu vực nào đại biểu cho thất tình hay lục dục nào.
Từ Khuyết cũng không biết nên lựa chọn thế nào, dù sao tính cách của mỗi người cũng không giống nhau, người như Tử Hà tiên tử ở nhiều phương diện đều rất hờ hững, nếu như chọn được loại hình phù hợp với tính cách của nàng nhất, có thể thử thách sẽ trở nên đơn giản hơn.
- Hai vị đạo hữu, các ngươi chọn một chỗ đi, dù sao cũng là chết.
Lúc này trên một thông đạo trên tường, có người mở miệng nói.
- Đúng thế. Bên dưới cơ hồ đều đã có người đi qua, căn bản không có sinh lộ.
- Mỗi một ảo cảnh đều là tử lộ, các ngươi chọn cái nào cũng thế, không có gì phải xoắn xuýt.
- Hơn nữa các ngươi đứng tại chỗ như vậy, sau một khoảng thời gian cũng bị kéo vào trong ảo cảnh, đến lúc đó kết cục có lẽ sẽ càng tàn khốc hơn.
Không ít người mở miệng nói.
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu đáp:
- Các vị đạo hữu, không thể nói như thế, làm người phải có chí khí, nếu tiến vào ảo cảnh thích hợp với mình, nói không chừng thật sự có thể sống sót đi tiếp.
- Ảo cảnh hích hợp với mình? Ha ha, vậy ngươi chọn đi.
Có người lập tức trêu tức nở nụ cười.
- Nơi này nhiều ảo cảnh như vậy, cho dù trong đó thật sự có cái thích hợp với các ngươi, các ngươi cũng không nhất định có thể chọn được.
- Tại hạ quả thật có tự tin có thể chọn ra ảo cảnh thích hợp.
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức giương lên, lộ ra nụ cười tự tin.
Tử Hà tiên tử lúc này ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Chí Tôn Bảo, lẽ nào ngươi có thể xem hiểu những trận văn này?
- Hả? Ta xem không hiểu.
Từ Khuyết lắc đầu.
- Vậy ngươi làm sao có thể tuyển chọn ảo cảnh thích hợp?
- Bởi vì, ta có một loại phương pháp tổ truyền!
- Phương pháp gì?
- Đó là ném giày hỏi đường!
Nói xong, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của Tử Hà tiên tử cùng với mọi người, Từ Khuyết nhấc cao chân, quăng chiếc giày của mình lên trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận