Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 209: Tự Đánh Mặt Mình

Phù phù!
Toàn trường hoàn toàn rơi vào trong yên tĩnh.
Chẳng ai nghĩ tới, Hỏa Hoàng tràn đầy phấn khởi lôi ra Thần Uy Pháo để tăng thể diện Trang Bức lập uy, kết quả lại có cảnh tượng như vậy.
Nguyên bản hẳn là khí thôn thiên hạ, ở bên trong muôn người chờ mong, Thần Uy Sung Năng Pháo sắp đánh ra một đòn có thể so với Anh Biến kỳ, vào đúng lúc này lại suy yếu, liền bắn ra một sợi lưu quang mềm nhũn như vậy.
Càng làm người tức giận hơn chính là Từ Khuyết tựa hồ như chờ đợi đã lâu, dùng sợi lưu quang này để đốt điếu thuốc, cũng tán thưởng một câu "Đến hay lắm", trong chớp nhoáng này cũng làm người ta cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng mà, người của các đại tông phái đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lần nữa hiện lên nụ cười.
Thần Uy Sung Năng Pháo? Có thể so với một đòn của Anh Biến Kỳ tầng hai?
Chó má chứ mà uy lực vô cùng, uy hiếp ngũ quốc!
Đừng nói đùa nữa, liền một đòn mềm nhũn này, ngay cả phàm nhân đều đánh không chết nữa là.
Vẻ mặt của trưởng lão cùng đệ tử của mấy đại tông phái hoàn toàn rơi vào trong mắt Hỏa Hoàng.
Ông ta tức giận cực kỳ.
Nhưng trong lòng lại ngơ ngác không thôi.
Tại sao lại như vậy?
Uy lực của Thần Uy Pháo này, rõ ràng cường thịnh đến cực điểm, không gì không xuyên thủng, lực phá hoại khủng bố tới cực điểm, tại sao lại ở thời điểm này tịt ngòi?
Mấy người Viêm Dương công chúa cũng biến sắc, ánh mắt đột nhiên quét về phía Từ Khuyết đang nuốt mây nhả khói trên không trung.
- Khẳng định là hắn động chân động tay.
Viêm Dương công chúa vô cùng khẳng định, ở trong mắt nàng, người đã từng là phò mã gia trên danh nghĩa của mình lại khủng bố như vậy, hơn nữa liền phụ hoàng thật vất vả làm ra Thần Uy Pháo đều vô hiệu đối với hắn?
Loại biểu hiện này của Từ Khuyết, hoàn toàn là vẻ không có gì phải sợ, giống như sớm biết sẽ như vậy, một chút đều không kinh ngạc, còn có thể nước chảy mây trôi châm điếu thuốc, trong đây khẳng định là có vấn đề.
Tử Huyên cũng tiếp xúc qua Từ Khuyết, nàng cũng có cùng ý nghĩ với Viêm Dương công chúa, việc này, có khả năng chính là tên trên không trung kia làm ra.
Nhưng mà, hắn làm như thế nào?
Thần Uy Pháo từ khi được đem vào bên trong cung, liền vẫn cất giấu ở bảo các, người ngoài căn bản không vào được, hắn ra tay vào lúc nào? Chẳng lẽ, hắn sớm đã phát hiện Hỏa Hoàng tư tàng cái lợi khí này sao?
Trong lòng Viêm Dương công chúa và Tử Huyên đều tràn ngập nghi hoặc.
Đồng thời, nhìn về phía Từ Khuyết trên mặt tràn ngập nụ cười trêu tức giữa không trung, trong lòng nhị nữ ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị gì.
- Cẩu Hoàng Đế, cái bật lửa này của ngươi không tệ lắm, còn rất có tác dụng. Chuyên môn dùng một khối cực phẩm linh thạch, đốt điếu thuốc cho ta, có phải là muốn lấy lòng ta không? Ta đã nói với ngươi, vô dụng thôi, coi như ngươi quỳ xuống để van cầu ta đều vô dụng.
Lúc này, Từ Khuyết vẫn đang lơ lửng trên không trung, vừa hút thuốc, vừa tự cho mình siêu phàm, tiện hề hề cười nói.
Nhìn dáng vẻ thịnh nộ lại uất ức lại không nghĩ ra của Hỏa Hoàng, trong lòng Từ Khuyết liền sảng khoái, ta rất thích xem cái loại biểu cảm này của ngươi.
Mọi người ở đây lập tức xạm mặt lại.
Đại ca, ngươi đừng tự luyến như thế chứ?
Hỏa Hoàng lấy lòng ngươi?
Hỏa Hoàng hiện tại ước gì rút gân lột da ngươi phơi bảy ngày đấy.
Trừ phi Hỏa Hoàng bị teo não mới lấy lòng ngươi.
Mí mắt của đám mgười Thiên Hương Cốc liên tục nhíu, tỏ vẻ ngờ vực.
- Từ thiếu hiệp này, sao tác phong làm việc lại giống Hoa thiếu hiệp như vậy?
- Ngoại trừ thực lực cùng với hình dạng không giống nhau, cái khác hình như đều không khác mấy.
- Chẳng lẽ người của Tạc Thiên Bang đều có dáng vẻ như thế?
- CMN, vậy Tạc Thiên Bang này không được rồi, tất cả đều là loại yêu nghiệt này, sau này ai dám chọc vào nữa.
...
Sắc mặt của vài tên đệ tử trắng bệch, trong lòng cũng vui mừng, Thiên Hương Cốc cũng không cùng trở mặt với Tạc Thiên Bang.
Bởi vì mặc kệ như thế nào, ngày hôm nay mặt của Hỏa Hoàng khẳng định đã mất sạch rồi.
Coi như kết quả là Từ Khuyết bị giết, cũng không thay đổi được chuyện Hỏa Hoàng bị mất mặt hôm nay.
Đầu tiên là mười mấy tên cấm vệ liên thủ, kết quả bị người ta một chiêu đánh chết.
Tiếp theo bốn tên tướng quân Anh Biến kỳ dẫn dắt bách quân, tiến lên vây giết, kết quả tử thương vô số, liền một vị tướng quân trong đó đều bị đánh thành trọng thương, bây giờ còn nằm tại chỗ chữa thương đây.
Mà bây giờ, Hỏa Hoàng lại tràn đầy tự tin lôi ra một khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo, tên thô bạo cực kỳ, khí thế lúc mở ra cũng rất cường đại, kết quả thì sao, liền bão tố ra một sợi tia sáng nhỏ như sợi tóc vậy.
Vừa nhìn, vẫn đúng là chuyên môn cho châm thuốc cho Từ Khuyết.
Hỏa Hoàng đương nhiên vô cùng tức giận, tức giận đến mức thân thể lung lay.
Hơn trăm năm đến nay, ông ta chưa từng nổi giận như thế này, sát ý trong lòng thêm vào Hỏa nguyên trong cơ thể từ lâu không nhịn được tràn ra, hai con mắt gần như phun lửa.
- Đến cùng ngươi đã làm gì Thần Uy Pháo của ta?
Hỏa Hoàng nghiến răng nghiến lợi, gắt gao trừng mắt nhìn Từ Khuyết hỏi.
- Hya cho một tên cẩu Hoàng Đế, làm sao trong chớp mắt liền bị mù rồi? Ta làm cái gì ngươi không nhìn thấy sao? Ta chính là đường hoàng đứng ở chỗ này, chờ ngươi dùng thần uy đại pháo châm thuốc cho ta! Chuyện khác... Ah! Hình như là cũng không làm gì? Không đúng... Mới vừa rồi còn lén lút thả cái rắm! Làm sao? ngươi muốn tới đây ngửi à?
Lời nói này của Từ Khuyết càng làm cho cả khuôn mặt Hỏa Hoàng tức đỏ, mà tỳ nữ thái giám đứng bên cạnh Hỏa Hoàng lại không nhịn được bị lời nói này của Từ Khuyết chọc cười nở nụ cười, nhưng mà lại biết chừng mực không thể cười được, những người ở đây cũng giống như vậy, muốn cười mà không dám cười, kìm nén thực sự là quá khó chịu.
- Ngươi... Thần Uy Pháo của trẫm uy lực vô cùng! Nhất định là ngươi động tay.
Bao nhiêu năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám ở trước mặt Hỏa Hoàng làm càn như vậy, ông ta tức giận chỉ vào Từ Khuyết, giống như một toà núi lửa sắp bộc phát.
- Nói như vậy, là đang trách ta à? Là ngươi ngu ngốc thôi, lại kéo Thần Uy Pháo do Tạc Thiên Bang chúng ta chế tạo đến đánh ta, ngươi nói ngươi có phải rất ngu ngốc hay không?
Từ Khuyết tỏ vẻ bất đắc dĩ nói ra, kỳ thực hắn cũng hoàn toàn không ngờ tới, Hỏa Hoàng ngu ngốc này lại lôi Thần Uy Pháo do tự tay mình chế tạo ra.
Mọi người ở đây vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt khiếp sợ tại chỗ, mặt trắng bệch.
Trời ơi, Thần Uy Pháo là do Tạc Thiên Bang các ngươi chế tạo?
CMN, như thế xem ra Hỏa Hoàng là không phải nói láo, mà là Thần Uy Pháo này gặp phải chủ nhân, đánh không ra uy lực.
Lần này xong thật rồi, ở đây nhiều người như vậy, ở ngoài cung điện còn nhiều bách tính nhìn như vậy, mặt của Hỏa Hoàng ngày hôm nay... E rằng đã mất hết rồi.
Đám Viêm Dương công chúa cũng trợn mắt ngoác mồm, đầu óc trống rỗng.
Các nàng tự nhiên không tin có Tạc Thiên Bang gì đó, cho rằng hết thảy đều là Từ Khuyết này đang giả mạo.
Nhưng mà Thần Uy Sung Năng Pháo này, là do Từ Khuyết chế tạo?
Chuyện này... Sao có thể? Pháp khí đáng sợ như vậy, lại xuất ra từ tay hắn?
Hỏa Hoàng cũng há hốc mồm, vạn vạn không nghĩ tới kết quả lại sẽ như vậy.
Ông ta đoán đúng đoạn đầu, nhưng không đoán đúng kết quả. Cho rằng là Từ Khuyết giở trò gì ở trên Thần Uy Pháo, nhưng căn bản không tưởng tượng nổi, Thần Uy Pháo uy lực vô cùng như thế lại xuất ra từ tay Từ Khuyết?
Còn có càng thêm đáng sợ chính là thế lực Tạc Thiên Bang sau lưng Từ Khuyết, vốn ông ta cũng không coi đó là chuyện đáng kể gì, cho rằng chỉ là một cái tiểu bang phái vô danh mà thôi.
Nhưng mà, thứ bây giờ ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, thậm chí dự định nghiên cứu chế tạo ra nhiều, dùng để tăng cường thực lực Hỏa Nguyên Quốc Thần Uy Sung Năng Pháo lại là do Tạc Thiên Bang phát minh chế tạo.
Hơn nữa càng thêm làm mất mặt chính là, ông ta ngày hôm nay tràn đầy tự tin đem khẩu Thần Uy Pháo này lôi ra muốn Trang Bức, còn trào phúng Từ Khuyết không biết hàng, vô tri...
Trước đây uy phong hiển hách nói những lời nói kia, dường như vào lúc này bị phản ngược về, mạnh mẽ vả ở trên mặt ông ta, đau rát vô cùng.
- Chư vị, ngày hôm nay liền để chúng ta đi gần tới khoa học... Không! Là đi vào hoàng cung Hỏa Quốc, để ta vạch trần sắc mặt xấu xí của cẩu Hoàng Đế này cho các ngươi xem.
Từ Khuyết đột nhiên nhìn phía mọi người ở đây, la lớn.
Hai cánh hắc hỏa bàng bạc phía sau hắn, hăng hái, hạo nhiên chính khí tập trung vào một thân, mạnh mẽ nói ra:
- Lão thái bà chín mươi tuổi vì sao chết thảm đầu đường? Mấy trăm con lừa cái vì sao nửa đêm kêu thảm thiết? Cái yếm của nữ tử Thiên Hương Cốc vì sao liên tiếp bị mất trộm? Liên hoàn án cưỡng gian lợn nái đến tột cùng là người phương nào gây nên? Ni cô già nữa đêm bị gõ cửa, đến tột cùng là người hay quỷ? Mấy trăm con chó mẹ bất ngờ bỏ mình sau lưng lại ẩn giấu đi cái gì? Tất cả những thứ này là nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức? Ngày hôm nay, ta liền cẩn thận nói cho các ngươi một chút chuyện của cẩu Hoàng Đế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận