Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 915: Truy Tìm Tin Tức

Lâm Ngữ Hi lúc này vừa rời khỏi cổng trường học, chuẩn bị đón xe đi tìm người bạn kia.
Nhưng mà xe còn chưa đón được, trước mắt lại đột nhiên lóe lên một cái, chỉ thấy một tia chớp xẹt qua, lập tức Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đã xuất hiện ở trước mặt cô.
- Ah!
Lâm Ngữ Hi lập tức bị hoảng sợ, vô ý thức lui về phía sau, suýt chút nữa ngã quỵ.
Cũng may một luồng lực lượng nhu hòa đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đỡ lấy cô.
Khương Hồng Nhan thu hồi tay ngọc, ánh mắt nhìn sang Từ Khuyết, cười nhạt nói:
- Ngươi hù nàng sợ.
- Khụ... ta có chút quá gấp rồi.
Từ Khuyết lập tức ngượng ngùng sờ lên chóp mũi, nhìn về phía Lâm Ngữ Hi nói:
- Thật ngại quá Lâm đồng học.
- Không sao, tôi không có chuyện gì.
Lâm Ngữ Hi vội lắc đầu đáp, trong nội tâm có cảm giác ảm đạm không hiểu, Từ Khuyết xin lỗi, cũng không mang đến cho cô cảm giác an ủi, trái lại làm cho cô cảm thấy khoảng cách giữa mình cùng Từ Khuyết càng thêm xa xôi.
- Lâm đồng học, đến cùng là cậu từ chỗ nào biết được tin tức của Phỉ Phỉ?
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng dò hỏi.
Hắn đã thử dùng thần hồn quét qua cả khu vực trường đại học, thậm chí một đường tới đây, cũng đem thần hồn khuếch tán đến tất cả các khu vực lớn nhỏ xung quanh, nhưng mà đều không phát giác được bất kỳ khí tức của ai có khả năng là Từ Phỉ Phỉ.
Chuyện này chỉ có thể nói rõ, Từ Phỉ Phỉ không ở trong trường học, thậm chí không ở trong Kinh Thành.
Nhưng Từ Khuyết cũng thật sự không dám vững tin kết quả này là hoàn toàn chính xác, bởi vì bây giờ đã quá lâu không gặp Từ Phỉ Phỉ, hắn cho rằng có khả năng không cảm ứng ra được khí tức, là do bản thân mình không để ý đến.
- Người bạn kia cậu cũng biết, không biết cậu còn nhớ hay không, chính là Lưu Lam, bạn cùng phòng của tôi lúc trước.
Lâm Ngữ Hi mở miệng nói.
- Lưu Lam?
Từ Khuyết suy nghĩ một chút, trong đầu chậm rãi hiển hiện hình ảnh một nữ sinh có chút mập mạp đáng yêu, lập tức gật đầu nói:
- Tôi nhớ ra rồi, thịt bò nạm.
Bởi vì cái tên Lưu Lam này rất dễ dàng bị khẩu âm của một số địa phương nói thành thịt bò nạm, cộng thêm khi đó cô nàng còn có chút mập mạp, cho nên bị đặt cho cái biệt danh "Thịt bò nạm"!
Năm đó lúc Từ Khuyết yêu Lâm Ngữ Hi, vừa thấy được Lưu Lam, đều thân thiết gọi một câu "Thịt bò nạm", chọc tới đối phương tức giận chạy tới đánh hắn.
- Bây giờ cô nàng kia đã tiến vào ngành giải trí, đã tính là có chút danh tiếng. Ta vốn cũng định tới tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên tối hôm qua liên hệ với cô ấy, mới biết cô ấy nhận được thư mời tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, trong lúc lơ đãng liền trò chuyện nhắc tới em gái của cậu, kết quả cô ấy nói nàng từng gặp được em gái của cậu ở nước Mỹ.
Lâm Ngữ Hi nói ra.
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên, Từ Phỉ Phỉ lại du học ở Mỹ?
Nước Mỹ cũng coi như không nhỏ, nếu như trước đây dùng thần hồn tìm kiếm một phen, có lẽ cũng có thể dễ dàng tìm được Từ Phỉ Phỉ, nhưng bây giờ hắn không dám xác định còn có thể phân biệt ra được khí tức của Từ Phỉ Phỉ nữa hay không.
- Lưu Lam nói là lúc nhìn thấy Phỉ Phỉ, đại khái là khoảng một tháng trước, hơn nữa còn biết là Phỉ Phỉ đã lấy được học vị tiến sĩ, công tác ở một viện nghiên cứu sinh học nổi danh ở nước Mỹ, thành công nghiên cứu chế tạo ra một loại dược vật có thể kéo dài tuổi thọ, đạt được quốc tế chứng thực. Về sau cô ấy nói ở trên danh sách khách mời về tham dự kỷ niệm ngày thành lập trường, cũng nhìn thấy tên ở nước ngoài của Phỉ Phỉ, hơn nữa còn gọi điện thoại liên hệ qua với Phỉ Phỉ, xác định là Phỉ Phỉ sẽ đến.
Nói đến đây, Lâm Ngữ Hi có chút dừng lại, lắc đầu nói:
- Nhưng mà bây giờ xem ra, chuyện này quả thực có điểm rất đáng nghi, Phỉ Phỉ đã biến mất lâu như vậy, trường học không thể có phương thức liên lạc với cô ấy mới đúng, hơn nữa vừa rồi tôi đã thử liên hệ với Lưu Lam, điện thoại di động của cô ấy lại ở trạng thái tắt máy.
- Cậu biết Lưu Lam ở đâu không?
Từ Khuyết lập tức hỏi.
Trong ấn tượng, Lưu Lam mà hắn nhận thức không giống như người biết nói dối, nhưng chỗ cổ quái của chuyện này quá nhiều, hơn nữa đã cách nhiều năm không gặp như vậy, lòng người cũng sẽ thay đổi.
Nếu như Lưu Lam nói sự thật, vậy có thể từ chỗ cô ta hỏi ra phương thức liên lạc hoặc là địa chỉ của Từ Phỉ Phỉ.
Nếu như nàng nói dối, vậy thì đã nói rõ cô ta có quan hệ với việc Từ Phỉ Phỉ mất tích.
Cho nên việc mấu chốt bây giờ, chính là tìm được Lưu Lam trước, hỏi rõ tất cả mọi chuyện.
- Tối hôm qua lúc tôi liên hệ với cô ấy, cô ấy nói cô ấy muốn tham gia một cuộc gặp gỡ của ngành giải trí, không có thời gian tới đây, bây giờ tôi đang chuẩn bị đi tới đó tìm.
Lâm Ngữ Hi mở miệng đáp.
- Cuộc gặp gỡ kia được tổ chức ở nơi nào?
Từ Khuyết hỏi.
Lâm Ngữ Hi mở miệng, báo ra tên của một khách sạn cỡ lớn, chỉ ra vị trí.
Từ Khuyết cũng không nói nhảm, lập tức vung cổ tay lên, đánh ra một đám chân nguyên, cuốn Lâm Ngữ Hi lên, bay thẳng đến phương hướng khách sạn kia.
Không bao lâu sau, ba người liền hạ xuống trên mái khách sạn.
Mặt mũi Lâm Ngữ Hi tràn đầy tái nhợt, mặt không còn chút máu, hiển nhiên đối với thể nghiệm lần thứ nhất "phi hành" rất không quen.
Khương Hồng Nhan thì đã yên lặng cải biến dung mạo.
Nàng biết rõ thân phận bây giờ mặc kệ đi đến nơi đâu, đều sẽ gây xôn xao cùng oanh động, thậm chí sẽ đưa tới không ít phiền toái, cho nên vì để không ảnh hưởng tới Từ Khuyết làm việc, nàng lựa chọn dùng dung mạo bình thường để gặp người.
Từ Khuyết thấy thế, lại mở miệng nói:
- Hồng Nhan, không cần phải như thế, nếu như có ai dám đến làm phiền ngươi, ta giết là được!
Trước đây ở trong trường đại học, cho rằng rất nhanh có thể nhìn thấy Từ Phỉ Phỉ, cho nên hắn mới có tâm tình thoải mái, thả Hạ Vân Hải trở về cảnh cáo Hạ gia, cho Hạ gia một cái cơ hội.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy có khả năng Từ Phỉ Phỉ đã xảy ra chuyện, trong lòng đã khó chịu tới cực điểm.
Nếu như lúc này Hạ Vân Hải ở trước mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ đấm một phát giết chết tên kia, thậm chí nếu toàn bộ Hạ gia đến, hắn cũng giết sạch, một cái cơ hội cũng sẽ không cho.
Cho nên nếu như có người không có mắt, còn đi quấy nhiễu Khương Hồng Nhan, hắn cũng sẽ tiện tay giết luôn.
Tất cả đều chỉ thuận theo tâm ý, đây chính là đạo uẩn của hắn.
Nói đơn giản, chính là lúc tâm tình ta tốt, muốn không giết ngươi liền không giết ngươi, nếu tâm tình của ta không tốt, dù là ngươi chỉ trêu chọc đến ta một chút, ta cũng muốn giết ngươi!
Lâm Ngữ Hi nghe thấy lời nói của Từ Khuyết, lập tức bị dọa cho hoảng sợ.
Dưới con mắt của người hiện đại như cô, lời này của Từ Khuyết có chút vô cùng bá đạo, có chút ngang ngược không nói đạo lý.
Nếu quả thật có người đến quấy rầy Khương Hồng Nhan, sẽ trực tiếp giết đi, lời này không khỏi cũng quá độc ác đi?
Nhưng sau khi cô nhớ tới nguyên nhân cái chết năm đó của Từ Khuyết, liền lập tức im lặng.
- Không sao, ta dùng cái dung mạo này gặp người, nhất định sẽ thanh tịnh hơn chút ít.
Lúc này, Khương Hồng Nhan khẽ lắc đầu, hơi cười nhạt nói, nàng cũng không hy vọng khiến cho quá nhiều người vây xem.
- Ừm.
Lúc này Từ Khuyết mới khẽ gật đầu.
Lập tức, ba người liền cất bước đi xuống sân thượng, đi vào bên trong khách sạn.
...
Lúc này cả tầng cao nhất của khách sạn đều bị người bao hết.
Vô số minh tinh lớn nhỏ của ngành giải trí, cùng với những ông chủ trong giới kinh doanh khắp nơi, người có thân phận phi phàm đều tề tụ ở đây.
Mục đích của trận gặp gỡ này, kỳ thật chính là mấy nhà đầu tư lớn mới làm được một bộ phim điện ảnh bán chạy, vì vậy làm một bữa tiệc ăn mừng.
Người bên trong ngành giải trí đến hơn phân nửa, một vài người là xuất phát từ tình nghĩa, đến đây cổ động, một vài người là xuất phát từ mở rộng quan hệ, tới đây giao tiếp.
Lưu Lam đã ra đời vài năm, mặc dù có chút danh tiếng, nhưng ở trong hội cũng không tính là có tiếng tăm gì lớn, cuối cùng chỉ có thể là tiểu minh tinh cấp ba cấp bốn, tới tham gia tụ hội, đương nhiên là muốn kết giao thêm vài bằng hữu, thuận tiện kết bạn với một vài đạo diễn lớn, đóng thêm vài bộ phim.
Nhưng giờ phút này, cô đã chọc phải phiền toái.
Sau khi người đại diện mang cô tới đây, liền sắp xếp cô cùng vài tên nhà đầu tư là tổng giám đốc ngồi cùng một cái bàn, sau đó bản thân y đi ra.
Một mình Lưu Lam căn bản khó có thể ứng phó với những tổng giám đốc này, mấy người trước sau đều đang rót rượu cho cô, hơn nữa theo rượu càng uống càng nhiều, cũng bắt đầu động tay đông chân.
Lưu Lam vẫn bảo trì trạng thái nửa phần thanh tỉnh, mặc dù có năng lực phản kháng, nhưng đúng là vẫn cắn răng cứng rắn nhịn xuống.
Bởi vì cô rất rõ ràng, nếu như đắc tội với những nhà đầu tư đại nhân vật này, cơ bản sau này không cần lăn lộn ở trong ngành giải trí này nữa.
- Lưu tiểu thư, đến, chúng ta tiếp tục uống, bộ phim cô diễn lúc trước kia tôi đã xem nhiều lần, thật sự rất thích cô.
Lúc này, một vị tổng giám đốc họ Ngô giơ chén rượu nhích lại gần, cánh tay trực tiếp đặt lên trên vai Lưu Lam, vô tình hữu ý cọ xuống.
Sắc mặt của Lưu Lam khẽ biến thành trắng bệch, ma trảo kia lập tức càng ngày càng làm càn, trong nội tâm cô lại càng cảm thấy bất lực.
Nên phản kháng không?
Phản kháng liền mang ý nghĩa sau này rất có thể sẽ không có cách nào tiến thêm một bước nữa, thậm chí từ nay về sau không có tiếng tăm gì.
Nhưng nếu như không phản kháng, lại tiếp tục nữa, những người này sẽ càng ngày càng quá phận.
Làm sao bây giờ?
Ta nên làm cái gì bây giờ?
"BA~!"
Đột nhiên, ngay lúc trong lòng Lưu Lam đang gian nan giãy dụa, một âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận