Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1593: Nhà Tiếp Theo

Từ Khuyết có hơi choáng váng.
Đây là vận khí quỷ quái gì?
Vốn tưởng đi tới Tiên Nguyên Châu, tối đa cũng chỉ tìm được đám người Khương Hồng Nhan.
Nào ngờ "đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu", không làm gì cũng tìm được tin tức Tiểu Nhu.
Lần này thú vị!
Vũ Nhu tiên tử?
Chỉ sợ các ngươi không biết, nàng nhìn thấy bản Bức Thánh, còn phải hô một tiếng Từ Khuyết ca ca.
Ồ, không đúng.
Lúc trước Tử Hà từng nói qua, Tiểu Nhu mất trí nhớ, bởi vì thần hồn thiếu khuyết, cho nên ký ức liên quan tới ta cùng Bàn Sơn Thôn, sau khi phục sinh liền không còn lại gì.
Vừa vặn, lần này để bản Bức Thánh cầm tay chuẩn mạch cho nàng.
Mọi người đều biết, Từ Khuyết ta chính là phụ khoa thánh thủ.
"Ha ha ha ha!"
Hơn nửa đêm, Từ Khuyết cứ như vậy đứng ở bên cạnh cửa sổ khách sạn, ngửa mặt lên trời cười to.
"Hoa huynh, ngươi cười ngây ngô như thế làm gì, đi mau." Quản Tranh thấy thế liền lo lắng thúc giục.
"Đi? Đi đâu, cứ để bọn họ đến, ta ngược lại muốn xem xem, Thiên Môn có gì đặc biệt hơn người." Lần này Từ Khuyết không có truyền âm, lên tiếng quát.
"Ai nha, ngươi. . ." Quản Tranh lập tức biến sắc, không thèm để ý tới chuyện khác, thân hình thoáng một cái, chớp mắt biến mất không thấy đâu.
Hiển nhiên, nàng cũng đang kiêng kị thứ gì, tựa hồ sợ bị người nhìn thấy đi mật báo.
Từ Khuyết cười tủm tỉm nhìn nàng rời đi, ánh mắt nhìn vào trong màn đêm đen kịt, ý cười trên mặt dần trở nên sâu sắc.
Tiểu Nhu, đã lâu không gặp. . .
. . .
Hôm sau.
Tin tức cơ hồ truyền khắp Định Hạc Thành.
Vô số tu sĩ đều biết, thế lực sau lưng tam tông, Thiên Môn trong truyền thuyết, tựa hồ sắp đến.
Hơn nữa người tới, còn là Tiên Vương cao giai.
Đối với chuyện này, mọi người cảm thấy chấn kinh không thôi, nghị luận ầm ĩ.
"Tiên Vương cao giai, đó không phải tồn tại tông chủ tam tông có thể đánh đồng."
"Nói nhảm, tông chủ tam tông chỉ mới Tiên Vương sơ giai, Hoa Vô Khuyết đoán chừng có được thực lực Tiên Vương trung giai."
"Nếu mấy người kia đến, chẳng phải Hoa Vô Khuyết chết chắc rồi sao?"
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết không có việc gì làm, đang rêu rao khắp nơi, dạo quanh Định Hạc Thành.
"Mau nhìn, vị kia chính là Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết." Có người nhận ra Từ Khuyết, nói với người xung quanh.
"Thảo, rất đẹp trai!"
"Đẹp trai cái rắm, đã sắp. . . khụ khụ, các ngươi hiểu."
Có người muốn nói gì, đột nhiên phát hiện Từ Khuyết nhìn tới, bị dọa đến ho khan vài tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Từ Khuyết cười lắc đầu, cũng không để ở trong lòng.
Liền tông chủ Thanh Hồng Tông cũng bị ta giết, hiện tại tới một tên Tiên Vương cao giai mà thôi, sao những người này cứ thích làm quá lên?
Xem ra, vẫn phải làm thêm một chút chuyện.
Dù sao lúc trước mình từng nói tiếp quản Định Hạc Thành, tiếp quản tam tông.
Đây cũng không phải nói đùa.
Cho nên, ta không động thủ, các ngươi thật cho rằng ta dễ khi dễ sao?
Từ Khuyết cất bước, đi tới chỗ một người ở trước mặt.
Người kia bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng, toàn thân phát run.
Thầm nghĩ vừa rồi mình không có nói xấu Hoa Vô Khuyết.
"Đạo hữu, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện." Từ Khuyết cười nói.
"Ơ? Hoa huynh tha mạng, ta không có nói gì a. . ." Người kia lập tức cầu xin tha thứ, suýt chút nữa quỳ xuống.
"Làm cái gì thế?" Từ Khuyết nhướng mày, lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, sản nghiệp tam tông ở trong Định Hạc Thành có bao nhiêu? Chỉ ra cho ta."
"Ồ?"
Người kia lập tức sững sờ.
Sản nghiệp tam tông?
Hoa Vô Khuyết nghe ngóng chuyện này làm gì?
Người xung quanh nghe Từ Khuyết hỏi, cũng nhao nhao kinh ngạc.
Không thể nào?
Chẳng lẽ thiếu niên miệng còn hôi sữa biết sợ?
Biết có Tiên Vương cao giai sắp tới giết hắn, chuẩn bị đi tìm tam tông nhận lỗi?
Cũng đúng, dù sao cũng là Tiên Vương cao giai, ai chọc nổi?
Kỳ thật vị Hoa thiếu hiệp này cũng chưa làm ra chuyện xấu gì, ngược lại còn thay đám người giải quyết ác bá Thanh Hồng Tông.
Hiện tại hắn muốn đi nhận lỗi, lấy thiên phú của hắn, nói không chừng sẽ khiến hai tông khác nổi lên lòng quý tài, mời chào hắn gia nhập thế lực mình.
Rất nhanh, đám người nhao nhao cung cấp tin tức cho Từ Khuyết, điểm danh toàn bộ sản nghiệp của tam tông, đồng thời còn chỉ rõ vị trí.
Từ Khuyết dựa vào đại não cường đại, cùng với hệ thống hỗ trợ ghi chép, trong nháy mắt nắm rõ tin tức như lòng bàn tay.
"Đa tạ các vị!"
Từ Khuyết chắp tay cảm tạ quần chúng nhiệt tâm, sau đó xoay người đi đến một cửa tiệm Pháp Bảo gần nhất.
Đây là cửa tiệm của Thanh Hồng Tông, nằm ở mặt tiền, sinh ý vô cùng náo nhiệt.
Thời điểm Từ Khuyết mới tới Định Hạc Thành, Quản Tranh đã từng giới thiệu cho hắn biết, bên trong Pháp Bảo Các có vô số pháp bảo.
Hiện tại biết được là sản nghiệp của Thanh Hồng Tông, sao có thể không dạo một vòng?
Đám người nhìn thấy Từ Khuyết thẳng đến Pháp Bảo Các, cũng không nhàn rỗi, lập tức kết bạn theo sau.
Bọn họ rất tò mò, không biết thiếu niên Hoa Vô Khuyết muốn xin lỗi như thế nào.
Nhưng mà. . .
"Ầm!"
Từ Khuyết đi đến trước đại môn Pháp Bảo Các, trực tiếp nâng chân lên đạp, trong nháy mắt đạp đại môn nặng nề thành từng mảnh vụn.
"Làm càn!"
Hộ vệ bên trong Pháp Bảo Các gầm thét, đang muốn lao ra.
Kết quả vừa nhìn người đến, liền lập tức biến sắc.
"Hoa. . . Hoa Vô Khuyết!"
Đám hộ vệ bị dọa đến mức hai chân run run.
Mẹ nó, tên gia hỏa này vừa mới giết tông chủ xong, hiện tại đi đến Pháp Bảo Các, là muốn trảm thảo trừ căn sao?
Đám quần chúng ăn dưa đi theo phía sau cũng trợn tròn mắt.
Hóa ra con hàng kia không phải đến xin lỗi, mà là đến phá quán!
Ngọa tào, đây đúng là trẻ con miệng còn hôi sữa, muốn chơi tới cùng sao?
"Đã chư vị nhận ra ta, vậy không còn gì tốt hơn, Hoa Vô Khuyết ta, đại biểu Tạc Thiên Bang tới tiếp quản Pháp Bảo Các, người không liên quan mời đi ra ngoài."
Khách hàng bên trong Pháp Bảo Các nghe xong lời này, nhao nhao đặt pháp bảo trong tay xuống, chen chúc chạy ra.
Hiển nhiên, hung danh Từ Khuyết trong vòng một đêm đã truyền khắp Định Hạc Thành.
Ai dám khiêu chiến với hắn?
"Không tệ, cảm tạ các vị đã phối hợp."
Từ Khuyết thấy hộ vệ cùng tiểu nhị trong tiệm cũng chạy ra, lập tức hài lòng cười nói.
Mọi người đều rất hiểu chuyện.
Vậy ta. . . liền không khách khí!
Nhiều pháp bảo như vậy. . . phi, sao chẳng có một món Tiên Khí nào?
Chỉ có thế?
Còn dám gọi là Pháp Bảo Các. . . được rồi, kỳ thật bên trong Pháp Bảo Các cũng chỉ có pháp bảo.
Vơ vét một hồi, toàn bộ Pháp Bảo Các liền bị Từ Khuyết bào trống rỗng.
Bao gồm mật thất có trận pháp dày đặt bảo vệ, Từ Khuyết cũng không tha.
Bởi vì pháp bảo được cất trong những chỗ kia, mới là trân quý nhất.
Lúc này đám người bên ngoài cửa hàng, đã một mặt ngốc trệ.
Trơ mắt nhìn Từ Khuyết khai mở từng cái mật thất, hờ hững lấy đi các loại pháp bảo người người ước ao, nội tâm không nhịn được sinh ra một chút hâm mộ.
Bang chúng Tạc Thiên Bang, đều thoải mái như vậy?
Bất quá. . . chẳng lẽ tên gia hỏa này thật không kiêng kị vị Tiên Vương cao giai sắp đến kia?
Mọi người đều không biết được.
Cùng lúc đó, sau khi dọn sạch Pháp Bảo Các, Từ Khuyết đã cất bước đi ra.
Trên mặt mỉm cười, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đóa hỏa diễm.
Không đúng, kia rõ ràng là một đóa Hỏa Liên, tản ra khí tức cuồng bạo kinh khủng.
Đây là muốn. . .
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, mơ hồ đoán được chuyện gì.
Sau một khắc, chỉ thấy Từ Khuyết hất tay lên, Hỏa Liên trong nháy mắt bay vào trong Pháp Bảo Các.
Oanh!
Tiếng nổ kinh người trong nháy mắt vang vọng khắp nơi.
Hỏa diễm thao thiên nhất thời thôn phệ toàn bộ Pháp Bảo Các, vô tình thiêu đốt hết thảy.
"Bang chúng Tạc Thiên Bang, sẽ không quay đầu nhìn bạo tạc."
Từ Khuyết nhàn nhạt nói, vung tay lên: "Đi, chư vị, theo ta tiếp quản nhà tiếp theo."
"? ? ?"
Toàn trường một mặt mờ mịt.
Tiếp quản?
Ngọa tào, ngươi gọi bạo tạc là tiếp quản?
Hơn nữa còn muốn đi nhà tiếp theo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận