Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 656: Bệnh Thần Kinh À

Liễu Tĩnh Ngưng cùng Husky ngạc nhiên, nhìn Từ Khuyết tỏ vẻ tức giận bất bình lao ra, còn há mồm tức giận mắng, không khỏi cả kinh.
- Tiểu tử, ngươi làm sao thế? Lấy chút dược tài mà lại chật vật như vậy?
Husky hoài nghi nói.
- Gặp phải kẻ hung hãn... quên đi, không nói nữa, lấy được Nhân Hình Quả rồi.
Từ Khuyết nói, đồng thời từ trong không gian trữ vật của hệ thống lấy ra một linh quả toàn thân màu đỏ, hình dáng rất giống hình người.
Nguyên bản hắn muốn nói ra chuyện nữ tử mặc đạo bào, nhưng lúc nghĩ kỹ lại, chuyện này hình như là hắn không đúng trước.
Nếu như không phải hắn múa mép khua môi chọc giận nữ tử mặc đạo bào kia, cũng sẽ không bị hung hăng xua đuổi, nhưng cũng là bởi vì tính cách không chịu thiệt của hắn, cho là có Thần Hành Độn Tẩu Phù có thể chạy trốn, mới đào đi hơn nửa vườn thuốc, còn thả ra lời hung ác, kết quả trang bức không được suýt chút nữa bị phang ngược lại.
Chuyện này nói ra không còn mặt mũi nào, tốt nhất vẫn không nên nói.
Liễu Tĩnh Ngưng tiếp nhận Nhân Hình Quả, sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn Từ Khuyết thân thiết hỏi:
- Tiểu tử, ngươi không có bị thương chứ?
- Bị thương? Nói đùa, ta bất tử bất diệt đấy!
Từ Khuyết nhướng mày nói, chỉ là trong lòng có chút chán nản, lần này cũng may mà hắn nhanh trí, bằng không đổi thành những người khác, phỏng chừng liền không về được.
Nhưng hắn vẫn rất chấn động, tuy nói số tuổi của tu tiên giả là không cách nào từ ngoài mặt mà nhìn ra, nhưng lão già Đoạn Cửu Đức kia ít nhất cũng phải mấy trăm tuổi, thậm chí hơn một nghìn tuổi, nữ tử mặc đạo bào kia thân là sư phụ y, chẳng phải là ít nhất cũng đã mấy ngàn tuổi?
Mấy ngàn tuổi còn có hình dáng yêu nghiệt đến như thế, vóc người còn đáng sợ như vậy, quả thực khó có thể tin.
- Các ngươi có biết gì nhiều về bí cảnh này không, đến cùng là có lai lịch gì? Làm sao cảm giác rất quỷ quái!
Từ Khuyết nhìn về phía Husky cùng Liễu Tĩnh Ngưng, muốn biết lai lịch của bí cảnh này một chút, khả năng việc này có quan hệ đến lai lịch của nữ tử mặc đạo bào kia.
Dù sao bây giờ cơ bản hắn có thể xác định, nữ tử mặc đạo bào này hẳn là đã ở trong Dược Viên rất nhiều năm, bằng không dựa vào thực lực của nàng, đã sớm để tất cả mọi người của Tu Tiên Giới chấn kinh rồi, huống chi nàng còn có dung nhan và khí chất kinh thiên như vậy.
- Lai lịch của bí cảnh này rất thần bí, từ thượng cổ truyền thừa đến nay, có người nói là bị một vị đại năng gọi là Thái Nguyên chân nhân phát hiện, hơn nữa tự mình viết một bản chép tay, chỉ rõ bí cảnh này có chín tầng, tầng cao nhất có thể đi về tiên giới, chỉ là xưa nay không ai có thể đi tới, hậu nhân đều gọi bí cảnh này là Thái Nguyên bí cảnh.
Liễu Tĩnh Ngưng mở miệng nói, chuyện nàng biết, cũng chỉ có như vậy.
Husky nhưng lại tỏ vẻ huênh hoang, hai cái chân trước khoanh ở trước ngực, cao ngạo nói:
- Các ngươi đều sai rồi, dựa theo hiểu biết của bản thần tôn, bí cảnh này chính là một mảnh vỡ của một tiểu thế giới, thời kỳ thượng cổ thần ma đánh trận, nổ nát một khối chiến trường nhỏ, liền rơi xuống tới đây.
- Mảnh vỡ của thế giới? Làm sao có khả năng?
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức ngạc nhiên.
Từ Khuyết cũng cau mày, chuyện Husky nói có chút mơ hồ.
- Tuyệt đối là thật, bởi vì bản thần tôn từng ở rìa đường mua một quyển sách cổ, bên trong chính là nói như vậy.
Husky nói như đinh đóng cột.
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức co giật:
- Sách cổ mua ở lề đường, ngươi làm sao biết là thật được?
- Nhưng bản thần tôn cảm thấy là sự thật, không được à?
Husky tỏ vẻ cao ngạo nói.
Ầm!
Từ Khuyết trực tiếp một chân đạp tới, con hàng này mấy ngày không đánh, lại bắt đầu trở nên kiêu ngạo.
Nhưng hắn cũng không truy cứu tiếp, mặc kệ bí cảnh này có lai lịch ra sao, hiểu biết của Husky cùng Liễu Tĩnh Ngưng đều có hạn, không nói ra rõ ràng được.
Hơn nữa mọi người đều không rõ ràng lai lịch của Đoạn Cửu Đức, lại càng không thể hi vọng nghe ra lai lịch của sư phụ ông ta.
Bọn họ hình như không phải người của thời đại này. Thậm chí không phải người của bốn khối đại lục này.
- Được rồi tiểu tử, nếu vật đã tới tay, chúng ta mau mau đi tầng thứ ba đi, đừng chậm trễ quá nhiều thời gian.
Lúc này, Husky lại bắt đầu giục, tỏ vẻ vẻ hưng phấn.
- Các ngươi muốn đi tầng thứ ba?
Liễu Tĩnh Ngưng ngẩn ra, rất là ngạc nhiên.
Từ Khuyết gật đầu:
- Đúng vậy, muốn đi cùng không?
Liễu Tĩnh Ngưng kinh ngạc một chút, chợt lắc đầu cười khổ nói:
- Chúng ta không tới tầng thứ ba được.
- Vì sao không đi được?
- Khu vực này quá to lớn, nếu cho chúng ta thời gian năm, sáu năm, có lẽ có thể đến được tầng thứ ba, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai năm rưỡi, chỉ sợ chúng ta dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng chỉ có thể đến trung tâm của tầng thứ hai.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc đầu nói.
Husky lại lộ vẻ đắc ý nhảy ra ngoài, cười híp mắt nói:
- Đó là bởi vì các ngươi quá yếu, bản thần tôn biết có một con đường tắt, có thể phóng qua tầng thứ hai, trực tiếp đi về tầng thứ ba.
- Đường tắt?
Từ Khuyết cùng Liễu Tĩnh Ngưng đồng thời lên tiếng.
Husky gật đầu nói:
- Không sai, đó là một con đường thủy, tất cả nước sông đều ngược hướng lưu động, chúng ta chỉ cần làm một chiếc thuyền là có thể đến được tầng thứ ba.
- Ngươi nói là Nghịch Lưu Hải trong khu vực trung tâm của tầng thứ nhất?
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức kinh ngạc nói.
Husky đang muốn gật đầu, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra chuyện không đúng, trợn mắt nói:
- Nghịch Lưu Hải cái gì, đó là một dòng sông nhỏ, gọi là Nghịch Lưu Hà!
Sắc mặt của Liễu Tĩnh Ngưng trở nên quái lạ, nghi ngờ nhìn Husky nói:
- Dựa theo ghi chép, chỗ kia rất nhiều năm trước xác thực gọi là Nghịch Lưu Hà, nhưng bây giờ đã hóa thành biển rộng, hơn nữa nước biển cũng không còn toàn bộ nghịch lưu, bây giờ đã trở thành nơi mà các thế lực lớn giao đấu thực lực rồi.
- Biến thành biển? Đậu phộng, sao có thể?
Husky lập tức cả kinh nói.
Từ Khuyết cũng ngạc nhiên:
- Trở thành địa phương để các thế lực lớn giao đấu thực lực, đây là có ý gì?
Liễu Tĩnh Ngưng suy nghĩ một chút, hơi mỉm cười nói:
- Các ngươi theo ta cùng đi xem liền biết, vừa đi vừa nói, thời gian giao đấu hình như cũng trong vòng mấy ngày nay.
- Được!
Từ Khuyết lúc này gật đầu.
Hắn thật tò mò, một dòng sông là làm sao biến thành biển, hơn nữa còn thần kỳ như vậy, nước biển lại còn ngược hướng chảy về thượng lưu, nói không chừng bên trong có báu vật gì đó.
Do Liễu Tĩnh Ngưng dẫn đường, đoàn người trực tiếp rời khỏi ngọn núi quỷ dị này, trực tiếp hướng tới khu vực trung tâm.
Từ Khuyết cũng lười đi tìm Đoạn Cửu Đức, chỉ lo sau khi ông ta phá giải cấm chế, nữ tử mặc đạo bào kia sẽ chạy ra tìm mình tính sổ.
Hơn nữa bây giờ năm cây linh thảo đã tới tay, chỉ còn kém Sinh Linh Chi Thủy, vì thế cũng không cần qua lại nhiều với Đoạn Cửu Đức, loại lão già đê tiện vô sỉ kia, phải tránh xa một chút, miễn cho gần mực thì đen, ô nhiễm tâm linh thuần khiết của mình.
Nhưng mà, lúc đoàn người Từ Khuyết vòng qua núi lớn, ngang trời lướt về khu vực trung tâm xa xa, vừa vặn đi qua chỗ bầu trời trên đầu bọn Đoạn Cửu Đức.
Rất nhiều Thánh Tử Thánh Nữ cũng đã rời đi, chỉ có lác đa lác đác mấy người còn ở lại tại chỗ, muốn nhìn Đoạn Cửu Đức phá giải cấm chế như thế nào.
Nhưng Đoạn Cửu Đức vừa mới phá giải được một nửa, đột nhiên tay run lên, trực tiếp sững sờ ở tại chỗ.
Ngay sau đó, cả gương mặt già nua của ông ta treo đầy sợ hãi, lên tiếng hô to:
- Sư tôn!
- CMN! Tiểu tỷ tỷ, nhanh tăng tốc độ, nơi đây không thể ở lâu!
Từ Khuyết vừa nghe thấy lời này, lập tức biến sắc mặt, lập tức bảo Liễu Tĩnh Ngưng tăng nhanh độ, cho rằng này nữ tử mặc đạo bào kia sắp đi ra.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang từ phía dưới truyền đến.
Cả người Đoạn Cửu Đức không hiểu ra sao bị đánh bay ra ngoài, tầng tầng té xuống đất, sau đó ông ta lại tỏ vẻ sợ hãi bò lên, vừa ôm đầu chạy tán loạn, vừa hô lớn:
- Sư tôn, hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm! Ta không biết lão nhân gia ngài ở chỗ này, hơn nữa ngài làm sao còn chưa chết thế? A...
Vừa mới dứt lời, Đoạn Cửu Đức lại kêu thảm một tiếng, lần nữa bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh bay.
- Chuyện này... chuyện gì thế này?
Liễu Tĩnh Ngưng trên không trung thấy cảnh này, lập tức trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.
Đoạn Cửu Đức còn có sư tôn?
Thực lực của lão già này cũng đã vượt qua Hợp Thể kỳ, nếu như còn có sư tôn, vậy thực lực người kia đã đạt đến trình độ khủng bố nào?
Độ Kiếp kỳ? Đại Thừa kỳ? Hoặc là... Tiên nhân?
Mà lúc này, Đoạn Cửu Đức còn đang chạy trối chết chịu đòn, mặc kệ làm sao trốn, không trung đều có sức mạnh vô hình nổ xuống ở trên người ông ta.
Ông ta vừa kêu thảm thiết, vừa ăn nói linh tinh hô to lên, giống như một người điên.
- Sư tôn, đừng như vậy a! Ta đã bị trục xuất khỏi sư môn, ngài dựa vào cái gì đánh ta? Ai nha...
- Sư tôn, chuyện này không liên quan đến ta! Là một tiểu tử tên là Từ Khuyết, ép buộc ta phá giải cấm chế của ngọn núi này, ngài muốn báo thù thì đến tìm hắn đi.
- Đúng đúng đúng, chính là Từ Khuyết, cái gì? Ngài cũng biết tiểu tử kia? Cái gì, còn muốn ta bắt hắn lại đây?
- Không đúng rồi sư tôn, ngài không phải từ trước đến giờ đều không gần nam sắc sao? Làm sao đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với một thanh niên? Chẳng lẽ ngài rốt cục động phàm tâm, muốn nói một hồi tình cảm oanh oanh liệt liệt sao? Không được không được, hôn sự này lão đầu ta tuyệt đối không đồng ý. Ta thề sống chết cũng sẽ không gọi tiểu tử kia là sư mẫu! A...
Đoạn Cửu Đức nói đến đây, lại bị mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, lần này trong miệng trực tiếp phun ra máu tươi, hiển nhiên lần này là triệt để chọc giận sư phụ y, bị đánh một chiêu tàn nhẫn.
Từ Khuyết trên không trung cũng nghe tới da đầu tê dại, đang giục Liễu Tĩnh Ngưng tăng nhanh tốc độ rời đi, nhưng vừa nghe Đoạn Cửu Đức nói gọi hắn là "sư mẫu", lập tức liền không vui, lúc này mở miệng nổi giận mắng:
- Đoạn Cửu Đức, ta kháo sư phụ ngươi! Ngươi bị bệnh thần kinh à, lão tử là đàn ông, ngươi gọi sư mẫu cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận