Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1051: Khẩu Vị Của Husky Nặng Như Vậy?

Nam Châu Bí Cảnh, lối vào sơn cốc.
Bang chúng Tạc Thiên Bang phân công hợp tác, triển khai các loại pháp quyết, một toà kiến trúc khí thế đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mọc lên.
Từ Khuyết cũng lười giám sát, toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh nhìn, hắn chỉ cần một căn cứ địa, còn kiến trúc được làm như thế nào cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ là một điểm dừng chân tạm thời.
- Tiểu tử.
Lúc này, âm thanh của Khương Hồng Nhan truyền đến.
Từ Khuyết xoay người, lập tức tỏ ra ý cười, đắc ý nói:
- Tiểu cô nương, như thế nào, ta có lợi hại không?
- Ngươi đó, vẫn lộ liễu như trước.
Khương Hồng Nhan tức giận cười nói, lập tức ý cười mới hơi thu lại, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Nhưng dựa theo những người này từng nói, bọn họ còn có cường giả Nhân Tiên cảnh ở đây, ngươi cần phải cẩn thận một chút.
Nàng có thể thấy, vừa nãy mặc dù Từ Khuyết có thể chiến thắng những Bán Tiên cảnh kia, ngoại trừ dựa vào Phong Hỏa Luân, phần lớn vẫn là công lao của Kiếm Linh.
Nhưng cho dù là nắm giữ hai cái Tiên Khí, lúc Từ Khuyết đối mặt với bảy tên cường giả Bán Tiên cảnh kia, vẫn là chiếm một cái tiên cơ, ở trước lúc đối phương kịp phản ứng, trước tiên giết người mạnh nhất kia, sau đó thừa dịp bọn họ bị loạn trận cước lại giết thêm một người.
Nếu như từ lúc vừa mới bắt đầu, bảy người này liền nghiêm túc cẩn thận đề phòng Từ Khuyết, rất có thể Từ Khuyết sẽ bị vây công, đối mặt với sự công kích của bảy cường giả Bán Tiên cảnh, cho dù tốc độ của hắn nhanh hơn nữa, phạm vi có thể chạy cũng rất có hạn, chỉ sợ cũng sẽ không nhẹ nhõm như vậy nữa.
Dù sao cuối cùng Từ Khuyết vẫn chỉ là Độ Kiếp kỳ, cảnh giới chênh lệch vẫn đặt ở đó, khó có thể dùng Tiên Khí tùy tiện bù đắp cái khoảng cách này.
Cho nên nàng rất lo lắng, nếu như gặp phải Nhân Tiên cảnh, dù cho Từ Khuyết có thực lực chiến một trận, nhưng nguy hiểm cũng sẽ vô cùng lớn.
Uy lực công kích của Nhân Tiên cảnh, e rằng không phải những Bán Tiên cảnh này có thể so sánh được.
- Ta biết, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, chủ yếu là làm nóng người, thuận tiện tìm hiểu thực lực của bọn họ và của mình một chút, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.
Từ Khuyết gật đầu cười nói.
Trải qua trận chiến này, xác thực là hắn cũng đã hiểu rõ thực lực chân chính của những cường giả Bán Tiên cảnh kia, quả nhiên không phải những cường giả bị áp chế trong Luyện Nguyệt Cung kia có thể sánh được.
Hơn nữa ý nghĩ của Từ Khuyết cũng giống như Khương Hồng Nhan, nếu như bảy tên cường giả Bán Tiên cảnh kia không phải là xem thường hắn, bây giờ đừng nói là giết sạch bảy người, có thể có khả năng là cuối cùng hắn còn phải mang theo mọi người chạy trốn.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, Từ Khuyết cũng không có ý định buông tha đám "Tiên Nhân" ở trên tứ đại châu kia một chút nào.
Cảnh giới chênh lệch lớn, thực lực chênh lệch lớn, vậy thì như thế nào?
Cũng không phải chưa từng đánh qua trận đánh ở thế yếu, chỉ cần có thể lật kèo, có thể cười đến cuối cùng mới là lão âm bức.
- Ừm, ngươi nói không sai, trận chiến này của ngươi cũng làm cho ta cảm ngộ được một vài thứ, nếu như có thể bế quan một thời gian, sau khi đột phá, ta chắc hẳn sẽ có thể đối phó với Bán Tiên cảnh.
Khương Hồng Nhan suy nghĩ, gật đầu đáp.
Nàng biết thực lực bây giờ của mình không có cách nào giúp đỡ Từ Khuyết, cần phải tăng cao thực lực, giảm thiểu nguy hiểm của Từ Khuyết.
- Đối phó Bán Tiên cảnh?
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra.
Cảnh giới bây giờ của Khương Hồng Nhan, so với lúc trước đã tăng tiến lên rất nhiều, đã đạt đến Đại Thừa kỳ tầng ba, khoảng cách đỉnh phong đã không xa.
Dù sao bản thân nàng đã có tư chất kinh người, thêm vào Khí Vận Thể, hơn nữa còn chăm chỉ tu luyện, ở phương diện cảnh giới trước sau vẫn luôn dẫn trước Từ Khuyết.
Mà bây giờ nàng nói bế quan một quãng thời gian, liền có thể đối phó được với Bán Tiên cảnh, điều này cũng làm cho Từ Khuyết hơi kinh ngạc.
Khương Hồng Nhan bế quan đột phá, rõ ràng là chỉ tăng cao một cái cảnh giới nhỏ nữa, tức là tương đương với là Đại Thừa kỳ tầng bốn.
Đại Thừa kỳ tầng bốn liền có thể đối phó với Bán Tiên cảnh?
Hồng Nhan của ta thực sự là lợi hại!
- Tiểu cô nương, vậy ngươi an tâm bế quan đi, Phỉ Phỉ để cho ta chăm sóc.
Lúc này Từ Khuyết cười nói.
Hắn vẫn luôn rất rõ ràng, Khương Hồng Nhan từ sau khi đạt tới Luyện Hư kỳ, thực lực cũng đã không kém gì hắn, có thể nói chắc chắn ở Đại Thừa kỳ tầng bốn đối phó được với với Bán Tiên cảnh, Từ Khuyết liền hoàn toàn tin tưởng nàng,
- Để Phỉ Phỉ theo ta đồng thời tu luyện đi, Tạo Hóa Ngọc Điệp của ta có thể giúp nàng rèn luyện thể chất, tăng cao tư chất linh căn.
Khương Hồng Nhan cười nhạt nói.
Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy mới kịp phản ứng lại, nếu như đã đến tứ đại châu rồi, vậy Từ Phỉ Phỉ xác thực cũng nên chân chính bắt đầu tu luyện.
Tuy rằng tình huống hiện tại ở tứ đại châu không yên ổn, nhưng chỉ cần để cho nàng theo Khương Hồng Nhan, vậy cũng chẳng có gì nguy hiểm.
Nhưng mà. . .
Từ Khuyết chần chờ một chút, mở miệng nói:
- Nếu muốn bế quan, các ngươi cần chọn một địa phương an toàn, bằng không đến lúc Nhân Tiên cảnh thật sự đến. . .
- Yên tâm, ở trên đường trở về tứ đại châu, ta đã phát hiện ra một chỗ rất an toàn.
Khương Hồng Nhan đột nhiên nở nụ cười, vung tay nhỏ lên, lấy ra khối Tạo Hóa Ngọc Điệp này, tiếp tục nói:
- Trên đường trở về, ta phát hiện ra thần hồn của ta có thể thăm dò vào bên trong ngọc, bên trong tựa hồ đã trở thành một cái tiểu thế giới, linh khí nồng đậm, đạo hồn phách ở Côn Luân Sơn tu luyện bên trong đó, hình như được lợi ích rất lớn.
- Tiểu thế giới bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp?
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra.
Khương Hồng Nhan nói hồn phách ở Côn Luân Sơn, Từ Khuyết đương nhiên là nhớ tới, lúc trước ở Côn Luân Sơn gặp phải cô gái kia, tự xưng là một tia tàn hồn của Côn Luân chi chủ, sau đó quyết định đi theo Khương Hồng Nhan, tiến vào bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp của nàng tu luyện.
- Không sai.
Khương Hồng Nhan khẽ gật đầu.
-"hắc là sau khi đạo hồn phách kia tiến vào bên trong, cùng Tạo Hóa Ngọc Điệp sản sinh ra phản ứng, phá tan đi một số cấm chế, mở ra tiểu thế giới kia, hoặc là do nàng cùng Tạo Hóa Ngọc Điệp thật sự có chút ngọn nguồn.
- Cái gì? Chuyện này. . . ngươi xác định là có thể khống chế nàng sao?
Từ Khuyết vội hỏi.
Vạn nhất Côn Luân chi chủ gì đó thực sự là Tây Vương Mẫu, thậm chí là người luyện hóa Tạo Hóa Ngọc Điệp, vậy Khương Hồng Nhan có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Khương Hồng Nhan lại nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Yên tâm, tất cả mọi thứ bên trong tiểu thế giới đều nằm trong sự khống chế của ta.
Lúc này Từ Khuyết mới gật gật đầu, nếu Khương Hồng Nhan đã nói như vậy, khẳng định là đã nắm chắc mười phần.
Hơn nữa luận phương diện tri thức tu luyện, Khương Hồng Nhan càng hiểu nhiều hơn hắn, giao Từ Phỉ Phỉ cho nàng, khẳng định là tốt hơn để mình dạy rất nhiều.
Cuối cùng Khương Hồng Nhan mang theo Từ Phỉ Phỉ, trực tiếp tiến vào tiểu thế giới bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp, cả khối Tạo Hóa Ngọc Điệp thì lại rơi vào trong tay Từ Khuyết.
Khối Tiên Khí này đã nhận Khương Hồng Nhan làm chủ, Từ Khuyết không có cách nào thu nó vào trong không gian trữ vật của hệ thống, cũng không cách nào thu vào nhẫn chứa đồ, chỉ có thể giấu kỹ trên người, cũng ở phía bên ngoài bày xuống một ít cấm chế loại nhỏ, tránh cho lúc chiến đấu bị người ngộ thương.
Nhưng sau đó Từ Khuyết lại cảm thấy bố trí cấm chế là hơi dư thừa, khối Tạo Hóa Ngọc Điệp này ngay cả hắn đều đánh không nát, làm sao có khả năng bị người ngộ thương đây.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết cười nhẹ, ánh mắt quét về phía phương xa, há mồm tự nói:
- Các ngươi an tâm tu luyện đi, chờ các ngươi đi ra, ta nhất định cho các ngươi một cái tứ đại châu ôn hòa.
Nói xong, Từ Khuyết sải bước, đi đến toà căn cứ đã được xây dựng xong kia.
Cả tòa kiến trúc mọc lên từ trên mặt đất, không tính là có khí thế mạnh mẽ, nhưng cũng rộng lớn hơn so với rất nhiều khách sạn ở cổ thành, cửa lớn còn treo một khối bảng hiệu, hơn mười bang chúng Tạc Thiên Bang đứng ở phía dưới, giống như đang lẳng lặng chờ Từ Khuyết đến đây đề chữ.
Từ Khuyết không nói hai lời, song chỉ ngưng lại, đạo vận gia thân, quét ngang mà ra.
Xèo! Xèo! Xèo!
Trong nháy mắt, vài sợi lưu quang xẹt qua, trên tấm bảng trực tiếp có thêm mấy chữ lớn "Tạc Thiên Bang Nam Châu phân đà".
. . .
Cùng ngày, không ít người của Tạc Thiên Bang lục tục đến, đội ngũ từ mười mấy người, từ từ biến thành ba mươi, bốn mươi người.
Từ Khuyết thẳng thắn lấy ra một cái xích đu, ngồi ở cửa lớn của phân đà, nhàn nhã hưởng thụ ánh mặt trời.
Husky vẫn không trở lại, giống như là thật sự sợ bị Kiếm Linh dạy dỗ.
Nhưng Từ Khuyết lại cảm thấy không đúng lắm, Husky cho dù có nhát gan, cũng không nhát gan đến mức độ này mới đúng, lấy hiểu biết của hắn đối với Husky, con hàng này tám phần mười là lại lén lút chạy đi nơi nào đó mò tiện nghi.
- Bang chủ!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên mừng rỡ của vài tên bang chúng.
Từ Khuyết nghe tiếng ngẩng đầu lên, lại có hơn mười người chạy tới hội hợp, nhưng so với những người trước kia, đám người này hiển nhiên càng thêm chật vật, trong đó còn có người bị trọng thương.
- Dưỡng thương trước đi.
Từ Khuyết trực tiếp lấy ra mấy bình đan dược trị thương, vung tay vứt cho bọn họ.
- Đa tạ bang chủ.
Mấy người lập tức vui vẻ, vội vàng tiếp nhận đan dược ăn vào, ngồi xếp bằng trên mặt đất tiến hành luyện hóa chữa thương.
Mấy người còn lại cung kính đi đến trước mặt Từ Khuyết, chắp tay nói:
- Bang chủ, chúng ta từ biên giới Đông Hoang tới đây, trên đường nghe được không ít tin tức, Đông Hoang Bạch gia cùng mấy tên Tiên Nhân đang chạy tới bên này.
- Không sao cả, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Từ Khuyết hờ hững khoát tay áo một cái, bây giờ hắn không có tâm tình đi quan tâm tới những người chạy đi tìm cái chết kia, trái lại bắt đầu tính toán, nên làm ra kế hoạch lớn như thế nào, bảo đảm không có sơ hở đùa chết đám cường giả Nhân Tiên cảnh kia.
Dù sao liền theo thực lực trước mắt của hắn mà nói, dùng chiêu thức giả heo ăn thịt hổ đối đầu với Bán Tiên cảnh, phần thắng vẫn rất lớn, nhưng nếu như số lượng của cường giả Bán Tiên cảnh quá nhiều, chính hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn nữa nếu như đụng với Nhân Tiên cảnh, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào cục diện cửu tử nhất sinh.
Trong tay hắn có hai lá vương bài là Phong Hỏa Luân cùng đoạn kiếm, làm sao để dựa vào hai lá vương bài này để đánh ván cờ ở thế yếu này, xác thực là nên cẩn thận lập kế hoạch một phen.
- Đúng rồi bang chủ, trên đường chúng ta đến nhìn thấy phó bang chủ Husky, hình như nó rất hưng phấn, một đường lao nhanh.
Lúc này, một tên bang chúng mở miệng nói.
Từ Khuyết nghe vậy, lông mày nhíu lại:
- Nó có nói đi đâu hay không?
- À, chúng ta chào hỏi nó, nó nói muốn đi tới Táng Tiên Cốc tìm một người, đắc đạo thành tiên, trở về lại. . . ạch. . . trở về lại mưu quyền soán vị.
Một tên bang chúng nói đến đây, sắc mặt có chút lúng túng.
Đoàn người cơ bản đều biết Husky có tính cách gì, rất thích khoác lác, vì thế dù cho nói ra loại lời nói mưu quyền soán vị này, mọi người cũng chỉ cho rằng đây là chuyện cười mà thôi.
- Ồ, con hàng này còn chạy đi tới Táng Tiên Cốc, xem ra là có đại tạo hóa.
Từ Khuyết lập tức cảm thấy hứng thú, lúc trước Husky chính là từ trong Táng Tiên Cốc chạy đến Đăng Tiên Lộ, bây giờ mới về lại chạy tới chỗ này, nói không chừng bên trong thật sự có bảo vật gì đó.
Vài tên bang chúng vừa nghe thấy vậy, lại sửng sốt một chút, đáp:
- Bang chủ, ngài còn không biết sao? Trong Táng Tiên Cốc xuất hiện một ngôi mộ lớn, bên trong mộ có một bộ nữ thi, nghe nói chính là chủ nhân của Táng Tiên Cốc. Hơn nữa những Tiên Nhân kia tuy rằng phân tán ở chín đại tuyệt địa, nhưng phần lớn đều tụ tập ở Táng Tiên Cốc, giống như là muốn mở ra toà mộ lớn kia.
- Hả?
Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy, bỗng nhiên từ trên xích đu ngồi dậy.
Mộ lớn trong Táng Tiên Cốc? Nữ thi? Chủ nhân Táng Tiên Cốc?
Chuyện này làm sao nghe tới có chút mơ hồ?
Mộ mà Nhân Tiên cảnh đều thấy cảm hứng, Táng Tiên Cốc này e rằng rất không đơn giản đây.
- Ồ, không đúng, chờ chút, các ngươi vừa mới nói là Husky đi tới Táng Tiên Cốc tìm người, đắc đạo thành tiên?
Từ Khuyết đột nhiên nhớ tới cái gì, trong nháy mắt hai mắt trợn to, hít vào một hơi khí lạnh.
Khẩu vị của Husky bây giờ đã nặng như vậy sao? Ngục trưởng có giọng nói loli cũng thôi đi, giờ thậm chí ngay cả nữ thi đều không buông tha?
Bạn cần đăng nhập để bình luận