Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1667: Tư Kim Tới Tay

Sau khi bãi triều.
Hiên Viên Uyển Dung lưu mấy vị trọng thần lại, tiến hành gặp mặt ở trong ngự thư phòng.
Mấy vị lão thần câu nệ đứng trong ngự thư phòng, nháy mắt ra hiệu lẫn nhau.
Xảy ra chuyện gì, sao Hoàng hậu nương nương lại gọi chúng ta đến đây?
Không biết a, gần đây chúng ta cũng không làm sai chuyện gì. . .
Nhất định là ngươi đắc tội Hoàng hậu nương nương!
Mấy vị lão thần hai mặt nhìn nhau, căn bản không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Qua một hồi, Hiên Viên Uyển Dung nhàn nhạt mở miệng nói: "Mấy vị đều là cánh tay đắc lực của Đông Đường ta, nhiều năm như vậy, vất vả các vị."
Ngọa tào!
Mấy vị lão thần nghe vậy, trong lòng lập tức phát run, sợ hãi không thôi.
Bình thường loại cảm tạ này vừa ra, sau một khắc, chính là quẳng chén ra hiệu, đao phủ xông tới!
"Chuyện này. . . Hoàng hậu nương nương quá khen, là lão thần nên làm." Hộ bộ thượng thư ổn trọng nhất mở miệng trước tiên, chắp tay đáp, "Lão thần còn có thể kính dâng càng nhiều lực lượng hơn cho Đông Đường, nguyện Đông Đường thịnh thế bất hủ!"
Cái khác thần tử khác cũng nhao nhao phản ứng, liên thanh phụ họa.
"Đúng vậy, lão thần còn có rất nhiều ý nghĩ chưa thực hiện."
"Lão thần còn có thể làm thêm mười năm!"
Sợ Hiên Viên Uyển Dung không minh bạch giá trị của bọn họ, từng tên tranh nhau biểu hiện mình.
Hiên Viên Uyển Dung nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm, nhàn nhạt mở miệng nói: "Tâm tư chư vị, bản cung minh bạch, bất quá chiến sự biên cương không thể sơ sài, chư vị minh bạch?"
Lời này như một đạo thiểm điện xẹt qua não hải thần tử.
Các thần tử nhìn nhau, lập tức minh bạch.
Đã hiểu, thì ra là muốn bọn họ không trợ giúp Hoàng thượng.
Ngân lượng binh lính, đều không thể cho.
Trong lòng đám người hơi ưu tư.
Mặc dù biết Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng đối chọi gay gắt, thế nhưng không ngờ đã đối lập đến mức này.
Bất quá lúc trước Đông Đường là do Hoàng hậu nương nương cầm quyền, nếu thật bảo bọn họ nghe theo Hoàng thượng an bài, bọn họ cũng cảm thấy không yên lòng.
"Hai vị đại nhân công binh bộ, nghe nói gần đây Hoàng thượng thường lui đến chỗ các ngươi?" Hiên Viên Uyển Dung bỗng nhiên mở miệng nói.
Binh bộ thượng thư cùng công bộ thượng thư liếc nhau một cái, nhìn ra sợ hãi trong mắt đối phương.
Mặc dù Từ Khuyết tìm bọn họ đúng là có chính sự, nhưng lúc này hai người vẫn như không nhịn được chột dạ.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương có tranh đấu thế nào, suy cho cùng cũng là việc nhà thiên gia.
Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, bọn họ dính vào, nếu ngày nào hai người hoà giải, xui xẻo vẫn là bọn họ.
Cho nên hai người không chút do dự, trở tay bán đứng Từ Khuyết, nói hết những chuyện Từ Khuyết muốn làm ra.
Sau khi nghe xong, Hiên Viên Uyển Dung không nói thêm gì, cho đám người lui.
Các lão thần nghe vậy, như được đại xá, nhao nhao rời khỏi ngự thư phòng.
"Lương thực một mẫu sinh bốn mươi thạch, tinh binh lấy một địch trăm. . . hừ, mơ mộng hão huyền!"
Hiên Viên Uyển Dung nhớ lại lời các thần tử nói, hừ lạnh.
Chuyện Từ Khuyết làm, nếu còn là tu tiên giả, căn bản không tính là gì.
Nhưng linh khí nơi đây thiếu thốn, không cách nào tu tiên, muốn làm được hai chuyện này, căn bản khó như lên trời.
Mặc dù công bộ thượng thư cùng binh bộ thượng thư nói rõ Từ Khuyết quả thật đã thành công.
Nhưng Hiên Viên Uyển Dung căn bản không tin, chỉ cho rằng bọn họ bị Từ Khuyết lừa bịp.
Buồn cười, gia hỏa kia am hiểu hãm hại lừa gạt, lừa dối hai tên phàm nhân, còn không phải dễ như trở bàn tay?
. . .
Lúc này, "Gia hỏa am hiểu hãm hại lừa gạt" trong miệng Hiên Viên Uyển, đang ở gánh hát uống rượu với một đám hoàn khố.
Tuy hai bên kém nhau một cái bối phận, nhưng tên tuổi phế vật của Từ Khuyết đã sớm truyền ra, cộng thêm mấy ngày nay lúc rảnh rỗi đều đến tìm bọn họ lăn lộn, đối phương cũng đã xem hắn thành đồng đạo.
Ngẫm lại xem, ngay cả bệ hạ cũng theo bọn họ dạo chơi thanh lâu, nói ra có mặt mũi đến cỡ nào.
Lúc này, qua ba lần rượu, mỹ cơ ca múa trước mắt, đám người đã sớm say khướt, ôm nhau thành một đoàn.
"Khuyết ca, ta cảm thấy ngươi nên trực tiếp chuyển khỏi hoàng cung!" Một tên hoàn khố mắt say lờ đờ, mông lung nói, "Ngươi ở trong cung, bị nữ nhân tính toán, sao có thể nhịn?"
Cũng may nơi này kín đáo, cộng thêm mọi người đều là đồng đạo, hiểu rõ, lúc này mới dám nói thế.
Nếu đặt ở bên ngoài, đã sớm bị phán tội ngỗ nghịch phạm thượng, kéo hết vào thiên lao.
Từ Khuyết ngược lại không để ý, ôm bình rượu, thần sắc mông lung nói: "Ta cũng không vui, thế nhưng ta không có tiền! Tiền đều ở chỗ nữ nhân kia, nếu như ta ra, e rằng phải đến phủ các vị ăn nhờ ở đậu. . ."
Tên hoàn khố kia lập tức giật mình, tỉnh rượu hơn nửa, buồn cười nói: "Khuyết ca, ngươi đừng nói đùa, chúng ta nào dám thu lưu ngươi."
Có thể trở thành hoàn khố, chứng minh quyền thế ở nhà không đủ, thế nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.
Hoàn khố không có đầu óc, đã sớm chết cả rồi.
Nếu bọn họ thật chứa Từ Khuyết, đợi đến lúc Hoàng hậu nương nương truy cứu, cho dù bọn họ mọc thêm mấy cái đầu cũng không đủ chặt.
Từ Khuyết cũng không trông cậy đám phế vật này thật thu lưu hắn, ngược lại ngồi thẳng người, dùng ngữ khí phấn chấn nói ra: "Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn trọng chấn phu cương! Không biết các vị huynh đệ có thể giúp ta một chút sức lực hay không!"
Đám hoàn khố nghe vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Hoàng thượng muốn đỗi Hoàng hậu, tuyệt thế bát quái như vậy, sao có thể thiếu phần bọn họ được.
"Khuyết ca, chỉ cần ngươi mở miệng, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ đến cùng!"
"Đúng vậy! Nào có đạo lý để nữ nhân làm hoàng đế, ủng hộ Khuyết ca!"
"Trọng chấn phu cương, nghĩa bất dung từ!"
"Khuyết ca, ngươi nói xem ngươi muốn làm gì?"
Từ Khuyết nhếch miệng bày ra nụ cười như ý, cất cao giọng nói: "Có câu nam nhân không tiền, eo không thẳng, cho nên ta quyết định, phải kiếm tiền! Ta muốn mở quán rượu!"
Đám hoàn khố nghe xong, nhao nhao không hiểu gì, chỉ cảm thấy rất lợi hại.
Có mấy tên u u mê mê, bỗng nhiên nghĩ đến phụ thân trong nhà ra ngoài đi dạo thanh lâu, đều phải lén lút, góp nhặt tiền của, lập tức liền nghĩ thông.
Không sai, nam nhân có tiền, lưng mới thẳng!
Hoàng thượng không hổ là Hoàng thượng, một câu nói toạc ra ảo diệu trọng chấn phu cương!
"Cho nên, ta quyết định kinh doanh ở trong hoàng thành, đến lúc đó hy vọng các vị huynh đệ ủng hộ nhiều hơn." Từ Khuyết bày ra bộ dáng lão đại ca, hào khí nói, "Đợi trẫm đoạt lại quyền hành, trọng chấn phu cương, các vị liền không thiếu chỗ tốt!"
Đám hoàn khố nghe thế liền cao hứng, ngày sau chờ Từ Khuyết lần nữa quật khởi, chẳng phải bọn họ liền có phù long chi công?
(Editor: phù = đỡ)
"Ủng hộ Khuyết ca!"
"Sinh ý của Khuyết ca, chính là sinh ý tất cả chúng ta!"
"Ta nguyện ý tài trợ Khuyết ca ba trăm lượng!"
"Ta tài trợ một ngàn lượng!"
Mượn tửu kình, đám hoàn khố nhao nhao móc ra ngân phiếu, muốn ủng hộ Từ Khuyết.
Rất nhanh, trên bàn liền chất lên mấy vạn ngân phiếu.
Mặc dù số ngân phiều này đối với đám hoàn khố mà nói, không phải con số nhỏ.
Thế nhưng có thể nhìn thấy Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu đánh nhau, chút tiền ấy đáng là gì?
Thấy cảnh này, Từ Khuyết nhếch miệng lên, thần sắc hài lòng.
Hừ hừ, đám ngu ngốc, lão tử ủy khúc cầu toàn nhiều ngày như vậy, mỗi ngày theo các ngươi nghe hát, lăn lộn lâu như vậy, chính là vì giờ khắc này!
Bị lão tử thuận miệng lừa dối hai câu, không phải đều ngoan ngoãn móc tiền ra?
Tư kim khởi động, chính thức tới tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận