Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1078: Ngươi Nghe Ta Giải Thích

Vèo!
Từ Khuyết xoay tay từ kho hàng hệ thống lấy ra một khối la bàn, sắc mặt ngưng lại, chân đạp vũ bộ, nhanh chóng lao về phía cung điện.
- Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan. Quan môn như hữu bát trọng hiểm, bất xuất âm dương bát quái hình.
Hắn vừa tiến lên, trong miệng vừa lẩm bẩm, không ngừng quan sát hang động bốn phía, cùng với một ít trang sức bố trí.
Cuối cùng đưa ra một kết luận, cung điện này quả nhiên là trung tâm bảo địa, chẳng trách linh khí lại đầy đủ như vậy.
- Rất tốt, xem ra không uổng phí thời gian, đây là một địa phương phong thuỷ hội tụ.
- Ồ, phía trước còn có âm dương hà, xem bản bức thánh phá bỏ như thế nào.
Từ Khuyết đi đến một con sông đào bảo vệ thành ở ngoài cung điện, khóe miệng giương lên, phân biệt từ giữa sông lấy một thùng nước, sau đó lướt về bên cạnh miệng giếng, từ bên trong múc nước giếng ra.
"Vèo!"
Sau một khắc, hắn đi đến cầu treo ở ngoài lối vào cung điện, đổ nước giếng vào bên cầu treo trái, còn bên phải thì đổ nước sông.
- Trái giếng phải sông, vì cục "mước giếng không phạm nước sông", mở đường ra cho ta!
Từ Khuyết thông thạo làm xong tất cả những chuyện này, nhanh chóng bước lên cầu treo, bình yên vô sự đi qua.
- Hừ, kẻ điên kia, ngươi chỉ có chút năng lực này sao? Bản bức thánh sắp giết vào rồi!
Từ Khuyết đi qua cầu treo, lướt về phía cửa lớn cung điện, lớn tiếng nở nụ cười.
Lúc này Từ Khuyết vô cùng tự tin, với tri thức về phong thuỷ, đủ để ứng phó với mộ thất này.
Hắn chạy về phía trước, vừa mở miệng khiêu khích.
- Kẻ điên kia, còn không mau giao Thái Ất Thiên Thư ra đây? Bản bức thánh đã đến bên ngoài, đừng tưởng rằng ta chỉ ở ngoài không tiến vào, ta nhất định sẽ đi vào!
- Nhanh lên một chút, giao Thái Ất Thiên Thư ra đây, sau đó an an ổn ổn đưa bản bức thánh trở về!
- Hừ, lại dám không đáp lời? Có tin hiện tại ta đánh nổ cung điện của ngươi hay không?
- Ồ, còn không nói lời nào? Xem ra là muốn buộc ta hủy quan tài của ngươi rồi.
- A ha ha ha, ta đi vào đây!
- Ta sắp bắt đầu động! A. . .
- A, chờ chút, chuyện gì thế này? Tại sao không động đậy được? Kẹt sao. . .
Từ Khuyết vừa bước vào cung điện, còn chưa kịp đắc ý, cả người đột nhiên bị kẹt cứng tại cửa cung điện, không thể nhúc nhích.
Ding, kiểm tra thấy kí chủ rơi vào trận pháp giam cầm ẩn giấu, dựa vào thực lực của kí chủ hiện nay không thể phá tan. Hệ thống kiến nghị kí chủ xin tha với đối thủ, để nàng tha cho ngươi một mạng. Hoặc là tiêu hao 50 vạn điểm trang bức để bản hệ thống phá giải trận pháp giam cầm này.
Gợi ý của hệ thống âm vang lên.
Từ Khuyết trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, suýt chút nữa đã mắng ra miệng.
Ẩn giấu trận pháp giam cầm?
Mẹ nó, lại tốn đến 50 vạn điểm điểm trang bức mới phá được?
Từ Khuyết gọi ra hệ thống, xem thông tin cá nhân của mình, vốn lúc đầu hắn chỉ còn sót lại chừng mười vạn điểm trang bức, nhưng từ khi bắt đầu giết chết cường giả Bán Tiên cảnh, mãi đến khi chạy tới Táng Tiên Cốc này một chuyến, tổng cộng kiếm được hơn 40 vạn điểm điểm trang bức.
Vì thế hiện tại tổng cộng lại, toàn thân hắn chỉ có hơn 50 vạn điểm điểm trang bức, nhưng muốn phá giải một trận pháp giam cầm lại tốn đến 50 vạn?
Từ Khuyết trực tiếp lắc đầu, hắn không thể lãng phí như thế, dù sao ở chỗ này rất khó trang bức, nếu dùng như thế, sau này có thể rời đi hay không đều là vấn đề.
Cho dù hắn còn có hạn mức vay hệ thống là 50 vạn điểm điểm trang bức, nhưng Từ Khuyết vẫn cảm thấy như vậy quá thiệt thòi, thực sự không nỡ lòng tốn nhiều như vậy.
Vô duyên vô cớ giẫm phải trận pháp gia cầm, vô duyên vô cớ mất 50 vạn điểm trang bức để phá giải? Ai mà vui nổi chứ!
- Điểm trang bức thì ngươi đừng nghĩ đến, mau mau nghĩ biện pháp khác cho ta.
Từ Khuyết nói với hệ thống.
Hệ thống trực tiếp đáp lại:
- Kiến nghị kí chủ xin đối phương tha mạng, lấy năng lực kí chủ, tin tưởng có thể. . .
- Không thể!
Từ Khuyết trực tiếp cắt ngang hệ thống, tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói:
- Nam nhi Tạc Thiên Bang thẳng thắn cương nghị, chưa từng phải cúi đầu trước người khác! Ha ha, xin tha, đời này không thể nào, điểm trang bức cũng không thể tốn, hôm nay ta sẽ bất động chờ ở nơi này! Đến, cho ta đổi lấy một máy tình bàn full HD, ta muốn xem phim, ta không tin nàng có thể làm gì được ta!
"Ầm!"
Đột nhiên, phía trên cung điện truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Từng vết rách dày đặc trên trần nhà sụp xuống, trong vết nứt bắn ra từng con côn trùng màu đỏ, mềm yếu như tơ, số lượng nhiều vô cùng, quấn quít với nhau, điên cuồng vọt tới Từ Khuyết!
Bạch!
Từ Khuyết nhìn thấy mà tê cả da đầu, cả người nổi đầy da gà, nếu như là người mắc chứng sợ hãi côn trùng mà nhìn thấy, có lẽ sẽ chết tại chỗ.
- Móa, lại chơi ám chiêu này? Có ghê tởm hay không?
Từ Khuyết há mồm tức giận mắng, cả người căng thẳng, muốn chạy trốn khỏi trận pháp.
Nhưng trận pháp này quá mạnh mẽ, dù hắn dùng toàn lực,triển khai ra thần hồn và đạo vận đến cực hạn, cũng vẫn không thể động đậy.
- Hừ!
Lúc này, Từ Khuyết lừ lạnh một tiếng, ánh mắt bén nhọn đột nhiên nhìn về phía quan tài băng kia, la lớn:
- Cô nương!
Bạch! Bạch! Bạch!
Côn trùng màu đỏ nhỏ giống như một biển máu, điên cuồng bò tới gần.
Từ Khuyết trợn to mắt, tiếp tục hô lớn:
- Tỷ tỷ!
- Tiểu Tiên Nữ!
- Sư phụ!
- Ta sai rồi!
- Ta có tội!
- Ta không phải là người!
- Nhanh cứu ta a!
. . .
Ầm!
Trong nháy mắt, quan tài băng bên kia bùng ra một huy mang hừng hực.
Sau đó, một luồng thần hồn mạnh mẽ từ bên trong tràn ra, đột nhiên lan rộng ra tứ phương, Thiên Địa linh khí hóa thành một cơn sóng biển lớn, phô thiên cái địa đập xuống người Từ Khuyết.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm thấp, cơn sóng biển trực tiếp cuốn lấy vô số côn trùng màu đỏ kia, cuốn ra ngoài cung điện.
Tất cả diễn ra chỉ trong mấy hơi thở, sau đó cung điện đã khôi phục lại yên tĩnh, tất cả côn trùng màu đỏ đều biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại toà quan tài băng kia và Từ Khuyết vẫn như trước đứng tại chỗ.
- Làm sao? Vừa nãy ngươi không phải đã nói không thể xin tha sao? Sao lại chịu thua với sư phụ?
Lúc này, giọng nữ từ lạnh lẽo kia từ trong quan tài băng truyền đến.
Từ Khuyết ưỡng ngực, lạnh nhạt nói:
- Sư phụ, ngươi trách oan ta, ta chỉ là không muốn chuyện gì cũng phiền phức lão nhân gia ngươi, nhưng đáng tiếc thực lực của ta quá yếu, nên chỉ có thể ngờ ngươi hỗ trợ thôi.
- Hừ! Miệng lưỡi trơn tru!
Trong quan tài băng truyền đến tiếng nữ tử hừ lạnh, hiển nhiên nàng hiểu rất rõ tính cách vô sỉ của Từ Khuyết, không muốn tin tưởng lời nói hoang đường của hắn.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, mở miệng nói:
- Sư phụ, tiễn Phật tiễn đến tây thiên, nếu không ngươi giúp ta mở ra trận pháp này đi đi, ta còn có việc gấp!
- Việc gấp? Làm sao, chẳng lẽ sư phụ còn phải giúp ngươi mở ra trận pháp giam cầm này, để ngươi đến hủy diệt Cửu Thiên Băng Phách thần quan của sư phụ sao?
Tiếng nữ tử cười lạnh vang vọng khắp cung điện.
Rõ ràng, tất cả những lời nói hung ác khi nãy của Từ Khuyết đều rơi vào tai nàng.
- Không phải đâu! Sư phụ, Từ Khuyết ta làm sao có thể là loại người như vậy? Hơn nữa lấy thực lực của ta, cũng không thể động đến Cửu Thiên Băng. . . ngạch, quan tài băng gì đó. Ta thật sự có việc gấp, ngươi nhanh giúp ta mở trận pháp ra đi.
Từ Khuyết tỏ vẻ cấp bách nói.
- Việc gấp? Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu đã tiến vào nơi này, thì ngoan ngoãn an tâm tu luyện đi, một ngày sư phụ chưa niết bàn thành công, thì ngày đó ngươi cũng không thể rời đi, bất kỳ việc gấp gì, cũng không liên can tới ngươi!
Nữ tử lạnh giọng đáp.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, hô lớn:
- Sư phụ, ta nói việc gấp không phải việc gấp bên ngoài, là ta buồn tè, muốn đi tiểu, ngươi không giúp ta mở ra cầm cố trận, ta phải tiểu trên đất rồi!
- Làm càn, ngươi dám to gan làm bẩn Thánh Tâm Điện của sư phụ?
Nữ tử nổi giận nói.
Từ Khuyết vừa nghe, lập tức mắt sáng lên, cười hắc hắc nói:
- Sư phụ, chuyện này không phải ta có thể khống chế được, nói thật cho ngươi biết, thận ta không tốt lắm, thật muốn tè ra quần cũng không khống chế được, ai nha nha không tốt, sư phụ, ngươi mau nhìn ta, đã bắt đầu chảy nước rồi!
- Vô sỉ!
Nữ tử kia gầm lên lên tiếng, đồng thời từ trong quan tài băng cũng tuôn ra một luồng sóng khí mạnh mẽ, mạnh mẽ nện trên ngực Từ Khuyết, khiến cả người hắn bay ra ngoài, trực tiếp bắn ra ngoài cung điện, "Ầm" một tiếng, ngã xuống cửa điện.
"Phốc!"
Từ Khuyết vừa rơi xuống, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong cơ thể đã bị thương.
Nhưng thời khắc này, khóe miệng hắn lại xuất hiện ý cười.
Trận pháp giam cầm đã biến mất rồi.
Hiện tại đến phiên bản bức thánh ra tay rồi.
"Vèo!"
Từ Khuyết vung tay lên, lấy ra đoạn kiếm, thần hồn trực tiếp thăm dò vào trong đó, hô lớn:
- Đi ra đi, Kiếm Linh!
Ầm!
Trong nháy mắt, đoạn kiếm bỗng nhiên run lên, một luồng khói đen từ bên trong vọt ra, ở giữa không trung cấp tốc ngưng tụ thành hình, hóa thân thành một nam tử tóc dài phiêu phiêu, cả người đen như mực, không thấy rõ ngũ quan.
Gần như cùng lúc đó, cánh tay Từ Khuyết nhấc lên, nhắm thẳng vào quan tài băng bên trong cung điện, há mồm hét lớn, thanh âm mạnh mẽ:
- Kiếm Linh, chém chết nàng cho ta!
- Hả? Đây là. . .
Kiếm Linh đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt quét về phía quan tài băng.
Vèo!
Sau một khắc, nó không nói hai lời, hóa thành một làn khói đen, vọt thẳng vào trong đoạn kiếm.
- . . .
Trong phút chốc, không khí bốn phía giống như đọng lại, ở ngoài đại điện yên lặng một cách chết chóc.
Từ Khuyết ngơ ngác, nhìn một chút đoạn kiếm, lại nhìn quan tài băng kia một chút, trên mặt đột nhiên nộ ra nụ cười:
- Ngạch, sư. . . sư phụ, A ha ha ha, ngươi. . . ngươi nghe ta giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận