Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 952: Ngưỡng Mộ Ta Đi

Giờ phút này, Từ Khuyết chắp hai tay sau lưng, đoàn người đứng lơ lửng giữa trời, tay áo bay bay.
Husky vẫn còn đang duy trì tư thế chuẩn bị chạy trốn, chó Poodle vẫn tiếp tục co rúm thân thể.
Từ Phỉ Phỉ đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, đã bắt đầu có chút bất an cùng lo lắng.
Nàng chỉ là phàm nhân, nhìn ra được đám người trước mắt kia có ý đồ không tốt, nhưng cũng không phán đoán được đến cùng bọn họ so với Từ Khuyết, ai mạnh ai yếu.
Chỉ có Khương Hồng Nhan vẫn bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, đoan trang nhàn nhã đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, cười không nói, khí chất xuất trần giống như tiên tử.
Người thanh niên trẻ trong đám kia lưu lại, vừa mới nổi lên tâm tư giết người đoạt bảo, vào lúc này lại trợn to hai mắt.
Bọn họ chưa từng gặp quan nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, hoàn mỹ tao nhã như vậy, không tìm được bất kỳ chút tỳ vết nào.
- Ha ha!
Đột nhiên, Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo thon của Khương Hồng Nhan, ánh mắt sắc bén quét về phía mấy người:
- Thu hồi mắt chó của các ngươi, bằng không ta không ngại chọc mù các ngươi.
- Làm càn!
Vài tên thanh niên trẻ lập tức tức giận.
- Chỉ bằng ngươi, cũng dám ở đây nói năng ngông cuồng?
- Chúng ta ở đệ nhất lĩnh vực nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy qua các ngươi, trước khi ta phát ra tín hiệu gọi chấp pháp giả đến, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.
- Trong lòng các ngươi đều đã rất rõ ràng, tự ý vượt vực, chính là tội chết! Một khi chấp pháp giả đến, kết cục của các ngươi sẽ rất khốc liệt!
- Ngoan ngoãn giao ra đấu bảo trên người ngươi, lưu lại nữ nhân bên cạnh ngươi, chúng ta có thể chờ cho ngươi rời đi rồi mới thông báo chấp pháp giả.
Mấy người lần lượt nói, không hề sợ hãi, lại cho rằng Từ Khuyết là một kẻ chắc chắn phải chết.
Vào lúc này bức bách Từ Khuyết tự giao ra đồ vật, thuần túy chính là do mấy người lười ra tay, thậm chí là có ý nghĩ bảo tồn thực lực.
Từ Khuyết lập tức liền vui vẻ, khóe miệng hơi giương lên, lắc đầu nói:
- Thật biết điều. Vừa mới tới nơi này liền gặp phải ăn cướp rồi. Các vị, kỳ thực chúng ta cũng là rất có duyên, mọi người đều là đồng đạo, không cần thiết phải sốt ruột như thế.
Một người trong đó, lúc này cười lạnh nói:
- A, ai là đồng đạo của ngươi? Chúng ta chính là người của đệ nhất lĩnh vực, ngươi là một người ở lĩnh vực ngoại lai, sao có tư cách là đồng đạo của chúng ta sao?
- Các ngươi lý giải sai rồi. Ta nói tới đồng đạo, chính là muốn nói cho các ngươi biết, kỳ thực ta cũng là ăn cướp!
Từ Khuyết cười nhẹ, trong tay đột nhiên lấy ra một thanh Huyền Trọng Xích màu đen gác lên trên bả vai, lạnh lùng nói:
- Bây giờ là thời điểm Tạc Thiên Bang đánh cướp, CMN toàn bộ ôm đầu ngồi xổm xuống cho ta!
Ầm!
Vừa dứt lời, một luồng uy thế bàng bạc trong nháy mắt từ trên người Từ Khuyết tuôn ra, bỗng nhiên bao phủ, tại chỗ nghiền ép vài tên thanh niên trẻ này.
- Cái gì?
Vài tên thanh niên trẻ kia biến sắc mặt tại chỗ, tràn ngập kinh hãi.
- Làm sao có khả năng?
- Đây là loại đấu kỹ gì?
- Chẳng lẽ thanh vũ khí kỳ quái này cũng là đấu bảo?
Mấy người kinh hãi nghị luận, cảm thấy kinh sợ đối với uy thế này, tựa hồ cảm thấy rất xa lạ, tỏ vẻ chấn động nhìn về phía thanh Huyền Trọng Xích trong tay Từ Khuyết, cho rằng đây là tác dụng do trang bị mang đến.
Nhưng cơ thể của bọn họ lại rất mạnh mẽ, tuy rằng cảm nhận được lực chấn nhiếp của Từ Khuyết, nhưng không hề bị thương, càng không có ý tứ muốn ôm đầu ngồi xổm xuống.
- Ồ?
Từ Khuyết cũng không khỏi kinh dị kêu lên một tiếng.
Dưới cái nhìn của hắn, pháp quyết của đám người kia tuy rằng rất kỳ quái, phương thức tu luyện khẳng định cũng sẽ không giống với Tu Tiên Giới.
Thế nhưng từ trên khí tức mà phán đoán, những này người nhiều lắm cũng chỉ có thể so với cảnh giới Hợp Thể Kỳ tầng bốn, năm mà thôi, theo lý mà nói, không đủ để miễn dịch đối với uy thế thần hồn của hắn.
Khả năng duy nhất, chính là cường độ thân thể của đám người kia đã cứng cỏi đến mức đủ để đối kháng với uy thế thần hồn của hắn.
- Đậu phộng, tiểu tử, trên thân thể của những người này có kim nguyên khí tức rất mạnh, hơn nữa còn vượt qua tồn tại ngũ hành kim nguyên!
Lúc này, Husky tựa hồ ngửi ra được điều gì, kinh hãi hô lên, trong tròng mắt tràn đầy vẻ mừng như điên.
- Kim nguyên khí tức vượt qua ngũ hành kim nguyên?
Từ Khuyết không khỏi ngẩn ra.
Tuy Husky nói tới rất không thuận miệng, nhưng hắn vẫn lý giải được ý trong lời nói đó, tất cả mọi người ở nơi này cùnng với cỗ năng lượng thần bí trong không khí kia, chính là loại kim nguyên đã vượt qua ngũ hành kim nguyên.
Nhưng mà vấn đề lại tới nữa, vượt qua Ngũ Hành, vậy chẳng phải là giống như là Tiên Khí à?
- Husky, ngươi nói lẽ nào là kim nguyên Tiên Khí?
Từ Khuyết lúc này nhìn về phía Husky hỏi.
Husky lắc lắc đầu, tỏ vẻ cao thâm khó lường nói:
- Không không không, đây là một loại tồn tại thấp hơn Tiên Khí, cao hơn Ngũ Hành linh khí, tục xưng là đồ chơi thần kỳ!
- Cái quái gì?
Từ Khuyết ngẩn ra.
Husky gật gật đầu:
- Đúng, chính là đồ chơi thần kỳ, bản thần tôn vừa mới tự mình đặt tên, như thế nào, cái tên này đủ thời thượng chứ?
Nó khoe khoang mình ở trên địa cầu học được nhiều thứ, tỏ vẻ ngạo nhiên.
- Cút!
Từ Khuyết suýt chút nữa tức giận đến mức muốn đi thu thập Husky một trận, nhưng Husky vừa thấy tình huống không ổn, đã sớm chạy ra chỗ khác rồi.
- Đợi lát nữa lại trừng trị ngươi!
Từ Khuyết cảnh cáo một câu, ánh mắt lập tức rơi lên trên người vài tên thanh niên trẻ trước mặt, con ngươi híp lại quan sát.
- Ngươi nhìn cái gì vậy? Giun dế ở lĩnh vực cấp thấp, không có tư cách nhìn thẳng vào chúng ta.
Một tên thanh niên trẻ trong đó lúc này lớn tiếng quát lên.
- Chớ phí lời với hắn, cấp tốc giải quyết hắn, sau đó đi tranh cướp huyết quan!
Mấy người còn lại cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Tuy uy thế vừa nãy của Từ Khuyết làm cho bọn họ rất kinh ngạc, nhưng cuối cũng vẫn không có cách nào khiến cho bọn họ kiêng kỵ.
Từ Khuyết đột nhiên lắc lắc đầu, giễu giễu nói:
- Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta không phải là đang nhìn thẳng vào các ngươi, con mẹ nó ta là đang nhìn xuống các ngươi!
Ầm!
Vừa dứt lời, dưới chân Từ Khuyết trong nháy mắt bước ra lôi điện bàng bạc, gợi ra tiếng vang cuồng bạo.
- CMN ai để cho các ngươi nhìn thẳng, ngẩng đầu cho ta, hãy tôn kính ngưỡng mộ ta!
Từ Khuyết lớn tiếng quát, ngang trời bay lên.
Huyền Trọng Xích màu mực trong tay giơ lên cao, trong nháy mắt phủ kín lửa đen nóng rực, giữa trời đánh xuống.
- Cái gì?
- Đây là loại đấu kỹ gì, chuyện này...
- Không được, mau lui lại!
Sắc mặt của vài tên thanh niên trẻ trong nháy mắt kịch biến, lần này là thật sự sợ rồi, tỏ vẻ sợ hãi, điên cuồng lùi lại.
Bọn họ chưa từng gặp qua hỏa diễm đáng sợ như vậy, càng chưa từng thấy một chiêu lại sẽ có khí thế lớn như thế.
"Ầm ầm!"
Nhưng mà, mấy người vừa mới điều động gậy chạy ra được mấy mét, lửa đen trên Huyền Trọng Xích đột nhiên cùng với sóng khí vô hình, trực tiếp bao phủ bọn họ.
Trong phút chốc, lửa đen bao trùm vòm trời, che kín bầu trời, giống như ngày tận thế, trực tiếp nuốt sạch đám người kia.
- Aaaa! ! !
Một chuỗi dài tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong biển lửa màu đen truyền ra, vang vọng tứ phương.
...
Núi rừng phía dưới, bọn Mạc Minh Uyên vừa mới rơi vào phụ cận huyết quan, nghe trên bầu trời truyền đến tiếng kêu thảm thiết liền không khỏi ngẩn ra.
Mấy chục người lúc này ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, sắc mặt lập tức đột nhiên trở nên trắng bệch, trố mắt ngoác mồm.
- Làm sao có khả năng?
- Xảy ra chuyện gì? Bọn họ làm sao...
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trong biển lửa màu đen bàng bạc, một đạo tia chớp hừng hực chi chít ngang trời xẹt qua, hình thành một đường tàn ảnh dài dằng dặc, đạp không mà đến.
Trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, lộ ra nụ cười xán lạn, ngoại trừ Từ Khuyết thì còn có thể là ai.
- Các vị!
Từ Khuyết mở miệng, ở bên trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, hắn giơ Huyền Trọng Xích trong tay lên, nhắm thẳng vào mấy chục người trước mặt, trêu tức cười nói:
- Bây giờ là thời điểm Tạc Thiên Bang đánh cướp, toàn bộ ôm đầu ngồi xổm xuống cho ta, cái huyết quan kia, ta muốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận