Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1525: Ai Dám Động Đến Điện Thoại Của Tôi

- . . .
Biểu cảm trên mặt cô gái mang kính râm trong nháy mắt cứng đờ, đôi mắt đẹp dưới kính râm cũng tràn ngập kinh ngạc và mộng bức.
Chuyện gì thế này?
Người trẻ tuổi này có bệnh à?
Mình cho hắn mặt mũi như thế, hắn không thấy được sao, lại còn nói gọi người?
- Ha ha ha. . .
Lúc này, Hạ Lạc Kình lên tiếng bắt đầu cười lớn, nhìn về phía Từ Khuyết như nhìn thằng ngu, lắc đầu liên tục nói:
- Từ Khuyết, xem ra cậu đúng là chán sống, Lâm lão bản muốn nể mặt cậu, cậu lại dám bất kính với cô ấy như thế.
Y vừa nhìn về phía cô gái mang kính râm, nói ra:
- Lâm lão bản, việc này cô không cần ra tay, tôi đến giải quyết thay cô, thế nào?
Lời nói này, chính là muốn để cô gái mang kính râm mở một con mắt nhắm một con mắt, Hạ Lạc Kình y muốn tiếp tục mượn dùng nơi này giải quyết Từ Khuyết.
Bởi vì cũng chỉ có nơi này, mới có thể dễ dàng xử lý hậu quả sau khi thanh lý Từ Khuyết, sẽ không lưu lại mối họa nào.
- Chuyện này không cần làm phiền Hạ thiếu gia.
Cô gái mang kính râm lạnh giọng đáp.
Nhưng lần này cũng không phải cho Từ Khuyết mặt mũi, cô tỏ vẻ tái nhợt nhìn về phía Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Nếu như cậu muốn dùng phương thức này để giải quyết vấn đề, vậy tôi có thể tác thành cho cậu.
Nói xong, cô nhẹ nhàng vung tay lên, một tên vệ sĩ mặc âu phục giày da liền lập tức xoay người rời đi.
Cô gái mang kính râm thì lại trực tiếp kéo một cái ghế, ngồi xuống, nhếch chân lên, một người vệ sĩ khác lập tức bước qua, đưa một cái hộp thuốc lá đến, giúp cô châm lửa
Hô ~
Cô gái mang kính râm phun ra một làn khói thuốc, ánh mắt không nhìn bất kỳ người nào, cứ lẳng lặng ngồi ở đó.
Hạ Lạc Kình cùng người đàn ông tuổi trung niên trên đất, vào lúc này đã thông báo cho nhân mã của mình biết.
Gian phòng lập tức yên tĩnh lại.
Từ Khuyết cũng rất yên tĩnh, bởi vì hắn đang nhìn chằm chằm đoạn chat trên màn hình di động.
Sau khi cô gái mang kính râm xuất hiện, số lượng người xem đã bắt đầu tăng lên.
Dù sao nữ nhân này bất kể là khí tràng hay là khí chất, đối với rất nhiều nam nhân mà nói, đều có sức mê hoặc, dễ sản sinh khát vọng chinh phục hoặc là bị khát vọng bị chinh phục.
- Ôi mẹ ơi, nữ cô gái này quá có khí chất!
- Mau mau, chủ thớt mau "đâm" cô ấy đi!
- Đậu, tại sao lại không đâm?
- Ta chính là muốn nói "đâm" đấy, các ngươi có tức hay không?
- Tạc Thiên Bang Lý Bạch từng du lịch qua đây ~
- Ta kháo, người ở trên có thể nói chuyện cẩn thận một chút hay không, nữ nhân này không phải các ngươi có thể chọc được đâu.
- Cái gì, lời ấy là thế?
- Hừ, chỗ chúng ta có ai không biết Lâm lão bản? Nói ra bối cảnh của cô gái này, sợ là sẽ hù chết các ngươi!
- Yêu, lại là một nữ nhân phía trên có người? Ta không giống thế, bình thường ta đều ở phía dưới, không cần tự mình động.
- Tạc Thiên Bang Lý Tiêu Dao từng du lịch qua đây ~
- 666666
. . .
Phần chat hỗn loạn tưng bừng, phần lớn đều thảo luận cô gái mang kính râm.
Nhưng cũng có một vài người bình tĩnh, đã cảm thấy lo lắng cho Từ Khuyết.
- Chủ thớt lần nãy sắp xong rồi, một người một ngựa, để cho người ta đi gọi người..
- Lạnh cái rắm, chuyện vừa nhìn liền biết là kịch bản!
- Đúng vậy, tất cả đều là giả, còn có đặc hiệu.
- Thì sao, không thể đến coi đặc hiệu sao, tình tiết máu chó trong phim không đáng kể!
- Tạc Thiên Bang Gia Đằng Điểu từng du lịch qua đây!
. . .
- Chậc chậc chậc. . .
Nhìn đến chỗ này này, Từ Khuyết không nhịn được lắc lắc đầu.
Đám quần chúng cắn hạt dưa này vẫn chưa tin Hàng Long Thập Bát Chưởng là thật.
Bất quá đây cũng là chuyện bình thường, đổi thành trước đây mình, phỏng chừng vào lúc này cũng đã hùa theo.
Thế nhưng chuyện này cũng không sao cả, ảnh hưởng không lớn, chỉ cần có nhiều khán giả, có thể phóng to sự ảnh hưởng này, vậy thì được rồi.
Quan trọng nhất chính là sắp có rất nhiều người tự đưa tới cửa làm mất mặt, điểm trang bức tuyệt đối sẽ không ít.
A, sảng khoái!
"Thùng thùng!"
Lúc này, người vệ sĩ mặc âu phục lúc trước rời đi đã trở về, gõ nhẹ cửa hai lần, gật đầu với cô gái mang kính râm.
Khóe miệng cô gái mang kính râm hơi giương lên, cũng nhẹ gật đầu.
Sau một khắc, một nhóm người cường tráng mặc âu phục đột nhiên chen chúc đi vào.
Những người này, mỗi người đều mang khẩu trang, vóc người cực kỳ cường tráng, thêm vào mặc bộ đồ tây, vừa nhìn liền biết là vệ sĩ.
Nhưng Hạ Lạc Kình rất rõ ràng, nhóm người này không phải là vệ sĩ bình thường.
Tuy rằng Từ Khuyết đánh ra kim long rất lợi hại, còn có thể đánh bay cả đối thủ, nhưng đám vệ sĩ này đều nhận được huấn luyện đặc thù, không nói đến kỹ năng chuyên nghiệp, mà quan trọng mà mấy người này còn mang theo. . . súng!
Đúng, súng thật, còn quang minh chính đại cầm ở trong tay, không hề che giấu.
Y bị sự tàn nhẫn của Lâm lão bản thuyết phục, ở nơi như thế này, lại quang minh chính đại gọi ra nhóm người này, chỉ vì đối phó với một tên Từ Khuyết, cần động can qua lớn như vậy sao?
- Lâm lão bản quả nhiên. . . lợi hại, không cần Hạ gia tôi ra tay nữa rồi.
Hạ Lạc Kình không khỏi nở nụ cười.
- Hạ thiếu gia đang nói mê sảng gì đấy? Những này người cầm súng đến cướp nhà hàng của tôi, hiện tại tôi cần phải báo cảnh sát.
Cô gái mang kính râm hờ hững, đúng là lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Hạ Lạc Kình cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra được cô gái mang kính râm lấy cớ, đơn giản làm theo quy trình, trước tiên tránh thoát hiềm nghi, hoàn toàn rủ bỏ quan hệ giữa nhà hàng và những người này.
Còn về chuyện phát sinh tiếp theo, vậy thì hoàn toàn không có liên quan gì tới bọn họ.
Điểm này y hiểu rất rõ, Từ Khuyết chẳng mấy chốc sẽ "bất hạnh" chết ở trong lần "đánh cướp" này, hung thủ sẽ bị truy nã, nhưng nhà hàng không có chuyện gì, Lâm lão bản cũng không có chuyện gì, Hạ Lạc Kình y lại càng không chuyện gì.
Nhưng vấn đề là, hình như Từ Khuyết vẫn còn đang phát trực tiếp, không biết có bao nhiêu người đang tận mắt chứng kiến tình cảnh này.
Hạ Lạc Kình biết, Lâm lão bản cũng biết, nhưng bọn họ hoàn toàn không lo lắng gì.
Từ Khuyết lại càng không xem chuyện này là chuyện to tát.
Hắn nở nụ cười đứng lên, còn không quên mang theo điện thoại di động, nói ra:
- Căn phòng này hình như hơi nhỏ rồi, nếu không chúng ta đi ra bên ngoài đi?
- Người trẻ tuổi, cậu không thấy ta phòng ăn đã bị những này người bao vây sao? Cậu tốt nhất đừng lộn xộn, miễn cho chọc giận những tên cướp này, tổn thương đến tính mạng.
Lúc này, cô gái mang kính râm cũng mở miệng lần nữa, lạnh giọng nhắc nhở.
Hơn nữa lời này vừa nói ra, súng trong tay đám vệ sĩ đồng loạt giơ lên, dồn dập nhắm ngay Từ Khuyết.
- Ạch, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động như thế, cướp mà thôi, không cần phải giết người.
Từ Khuyết nhất thời giơ hai tay lên, ngồi trở lại trên ghế.
Nói thật, sự tình diễn biến đến một bước này, hắn cũng không nghĩ tới.
Nguyên bản muốn làm bộ trang bức mà thôi, không nghĩ tới chọc phải một mụ điên, bệnh thần kinh à!
Không phải chỉ nói câu "Cô cũng gọi là người" thôi sao?
Ngươi liền gọi nhiều người tới cầm súng như vậy dọa ta?
Ta luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng, không phải Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam.
Cùng lúc đó, mục chat bên trong điện thoại cũng ào ào cả lên.
- Đậu Đậu, chủ thớt đầu từ lớn thật đấy, nhiều người ra trận như vậy?
- CMN, còn dùng nhiều súng giả như vậy, nhìn qua rất thật đấy.
- Bất quá đám người kia hình như rất có khí thế, không biết tại sao, nhìn qua không giống diễn viên chút nào.
- Phi, đó là vì trình độ thưởng thức của ngươi quá thấp, mới có thế mà đã tưởng là thật.
. . .
- Người trẻ tuổi, cậu còn có tâm tư chơi điện thoại di động ư?
Lúc này, Lâm lão bản nhìn Từ Khuyết, bất thình lình nói một câu.
Lời nói này là đang cảnh cáo Từ Khuyết tắt điện thoại di động.
Mà Hạ Lạc Kình nhưng đột nhiên phản ứng lại, sự tình hình như có chút không đúng.
Nữ nhân này tuy rằng chuyện gì cũng làm được, nhưng không có lý do gì bởi vì Từ Khuyết nói một câu, liền phái nhiều người như vậy chỉa súng vào hắn, hơn nữa còn kéo dài thời gian, chậm chạp không hề động thủ, chuyện này tựa hồ không phù hợp với tác phong của nữ nhân này.
Trừ phi. . .
Mẹ kiếp, nữ nhân này là nhìn trúng Từ Khuyết, muốn từ trong tay Từ Khuyết tìm hiểu bí mật võ học kia, nhóm người này là tới bắt hắn.
Hạ Lạc Kình rốt cục phục hồi lại tinh thần, lập tức đứng ngồi không yên.
Theo lý mà nói, y cũng có thể trước tiên nghĩ đến điểm này, nhưng bởi vì nữ nhân kia đã từng làm rất nhiều chuyện điên cuồng, dẫn đến việc nàng vào trước là chủ.
Nhưng mặc kệ là thế nào, hiện tại mới phản ứng lại, hình như cũng không khác gì nhau cả, bởi vì tất cả đều vô dụng.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của cô gái mang kính râm, nếu nàng phát hiện bí mật của Từ Khuyết, còn sản sinh hứng thú, vậy Hạ Lạc Kình y chỉ sợ khó có thể giết chết hắn.
- Ta có tâm tư chơi điện thoại di động hay không, mắc mớ gì tới cô? Chẳng lẽ bọn họ cầm súng, là vì muốn cướp điện thoại di động của tôi sao?
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng trả lời cô gái mang kính râm, đột nhiên không còn dáng vẻ lúng túng nữa, hoàn toàn không nể mặt mũi.
Cô gái mang kính râm rõ ràng sửng sốt một chút, nguyên bản Từ Khuyết vừa nãy lúng túng, khiến cho cô tự tin mình đã ăn chắc Từ Khuyết, nào ngờ mới qua mấy giây, con hàng này lại cứng lên?
- Cậu chắc chắn chứ?
Cô gái mang kính râm hỏi ngược lại Từ Khuyết một câu.
Tiếp theo, vài tên đại hán mặc âu phục cầm súng cất bước về phía trước, nòng súng vừa hướng chuẩn vị trí Từ Khuyết, vừa đưa tay muốn lấy điện thoại di động của hắn.
Con ngươi Từ Khuyết nhắm lại, "Đùng" một thoáng, trực tiếp vứt đưa điện thoại di động lên trên bàn.
Mấy đại hán nhất thời ngẩn ra.
Sau một khắc, Từ Khuyết đột nhiên duỗi tay chỉ vào điện thoại di động trên bàn, lớn tiếng quát:
- Đến đây, điện thoại di động để ở chỗ này, ngày hôm nay tôi muốn nhìn xem, CMN ai dám động đến điện thoại di động của tôi, tôi liền cắt tiểu kê của người đó!
m thanh của Từ Khuyết sức lực mười phần, khí thế phi phàm.
Vài tên đại hán mặc âu phục có chút bối rối.
Chuyện gì thế này?
Rõ ràng là chúng ta cầm súng, tại sao tên này còn hung hăn hơn cả chúng ta?
Mấy người đầu óc mơ hồ, không hẹn cùng đưa mắt nhìn về phía cô gái mang kình râm, tựa hồ muốn chờ chỉ thị.
Cô gái mang kính râm trực tiếp duỗi ra ngón tay tinh tế, ngay ở trước mặt Từ Khuyết, ở trước mặt mọi người, đưa ngón tay đưa về phía điện thoại di động, nhẹ nhàng đụng vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận