Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 868: Cấm Chế

Lúc này, trên vùng bình nguyên nham thạch cực kỳ rộng lớn.
Vài tên cường giả Đế Cung cùng đông đảo nữ đệ tử của Linh Tú Các đã thuận lợi đi vào.
Cảm nhận được gió lạnh đang ăn mòn chân nguyên trong cơ thể, bọn họ cũng không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản, cảm thấy rất đau đầu.
Hơn nữa ý nghĩ cũng giống như Husky, vài tên cường giả Đế Cung thậm chí tế ra pháp khí của mình, chuẩn bị đào một cái động trên mặt đất, khôi phục một chút chân nguyên rồi lại tiến lên.
Nhưng vào lúc này, thân thể của một người trong đó bỗng cứng đờ, đột nhiên nhìn về phía trước kinh hãi kêu thành tiếng:
- Mau nhìn, đó... đó là Đế Cung?
Những người còn lại đều ngẩn ra, đều ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, sau đó lập tức há hốc mồm tại chỗ.
Đối với những cường giả Đế Cung, toà Đế Cung kia quả thực quá quen thuộc.
Thậm chí đông đảo nữ đệ tử của Linh Tú Các cũng nhận ra được, toà cung điện nổi bồng bềnh giữa không trung kia chính là Đế Cung của Huyền Chân đại lục.
- Chuyện này... đây là tình huống như thế nào?
- Lẽ nào là thánh thượng lão nhân gia đến rồi?
- Không đúng, thánh thượng không thể di chuyển Đế Cung, đó chính là căn cơ của chúng ta.
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Vài tên cường giả Đế Cung đều lộ ra vẻ mơ hồ.
Bọn họ đi vào Đăng Thiên Lộ mấy tháng trời, căn bản không biết chuyện Đế Cung đã bị Từ Khuyết cướp đi, giờ phút này tưởng rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Đột nhiên, trên nóc nhà của một toà kiến trúc trong đó nhô ra một cái đầu chó, trong chân còn nâng một miếng thịt đưa lên miệng gặm.
- Hả?
Mọi người lúc này cả kinh, không hẹn mà cùng kêu lên:
- Husky!
- CMN!
Husky xa xa nghe thấy thanh âm này liền giật nảy mình, sửng sốt ném thịt trong tay đi mất, sau đó nổi trận lôi đình:
- Các ngươi bị bệnh thần kinh à! Kêu kêu cái gì đấy, có tin bản thần tôn tát một cái đập chết các ngươi hay không!
- Quá tốt rồi, đây không phải là ảo giác!
Mọi người lập tức mừng lớn, đều tăng nhanh tốc độ lướt về phía cửa vào.
Nhưng vài tên cường giả Đế Cung lại tỏ vẻ ngơ ngác, trước sau đều không hiểu, Đế Cung làm sao có thể chạy đến nơi này cơ chứ.
Nhưng mà trước mắt cũng không nhàn rỗi để đi suy đoán nhiều như vậy, chỉ có thể theo mọingười cùng đi tới, tránh né gió lạnh ăn mòn.
Ầm ầm!
Lúc này, Đế Cung lại đột nhiên chấn động, tiếp đó trực tiếp phi hành về phía trước.
- Gào! Thịt của bản thần tôn!
Husky vừa mới bò ra khỏi nóc nhà, muốn đi kiếm khối thịt kia về, kết quả Đế Cung vừa bay đi, nó lập tức kêu lên thảm thiết, trơ mắt nhìn khối thịt kia càng ngày càng xa.
- Đạo hữu, chờ chúng ta một chút!
Vài tên cường giả Đế Cung cũng gấp lên, la lớn, tốc độ tiến lên không khỏi tăng nhanh hơn.
Đông đảo nữ đệ tử của Linh Tú Các cũng đều gia tốc.
Nhưng mà Đế Cung không có ý dừng lại một chút nào, vẫn nhanh chóng ổn định bay nhanh về phía trước.
Duy nhất để cho mọi người thở phào một hơi chính là bọn họ miễn cưỡng đuổi kịp phía sau Đế Cung, gió lạnh bị cả tòa Đế Cung khổng lồ chặn lại, không tiếp tục ăn mòn chân nguyên của bọn họ nữa.
Một đường tiếp theo bọn họ ung dung thoải mái hơn rất nhiều.
Mà lúc này, bên trong đại điện Đế Cung.
Từ Khuyết luyện hóa tòa cung điện này dễ như ăn cháo, thích làm gì thì làm đó, cùng Khương Hồng Nhan ngồi ở trên long ỷ, trong một ý nghĩ liền có thể lên trời xuống đất, ngao du bát phương.
- Thật không hổ là Tiên Khí! Thứ tốt!
Từ Khuyết tỏ vẻ thỏa mãn nói.
Đối với hắn mà nói, vật này tuy rằng không có sức chiến đấu gì, nhưng so với Thượng cổ Sinh Tử Luân còn thực dụng hơn nhiều, ra ngoài trực tiếp dùng toà Đế Cung này bay đi, so với lái chiến đấu cơ xe thể thao gì đó còn mạnh hơn gấp trăm lần.
- Dựa theo tốc độ này tiến lên, rất nhanh sẽ có thể vượt qua khu vực này.
Khương Hồng Nhan mở miệng nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Xa xa đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng, giống như là cửa ra của hang động.
Từ Khuyết gật gật đầu:
- Chỉ lát nữa là sẽ đến, nhưng mãi vẫn không tìm được Trương Thiên Đạo, cũng không biết đến cùng y chết ở nơi nào... Ồ?
Nói còn chưa dứt lời, tinh thần Từ Khuyết đột nhiên chấn động, đứng bật dậy.
Hắn đứng bên trong cung điện, tầm nhìn đủ để nhìn ra tận nơi xa, trong nháy mắt liền phát hiện lối ra ở phía trước có một hầm ngầm do người đào móc ra.
Tuy nói chỗ này có vô số hầm ngầm, cũng không phải là chỉ có một cái, nhưng cái hầm ngầm này rất không giống, là dùng một tấm da thú trải ngoài cửa động, mà chất liệu da thú giống y như đúc với tấm bản đồ kia của Vệ Tử Tuân.
- Xem ra đã tìm được rồi.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, tăng nhanh tốc độ phi hành của Đế Cung, bay thẳng đến lối vào.
Không lâu lắm, vách đá bốn phía dần dần hẹp lại, Từ Khuyết cũng chỉ đành thu hồi Đế Cung, cùng Khương Hồng Nhan và với Husky từ bên trong bước ra.
Mọi người chạy tới phía sau tỏ vẻ kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn có thể xác định, cái Đế Cung này là do Từ Khuyết khống chế.
- Đạo hữu, Đế Cung sao... sao lại ở trên tay ngươi?
Một tên cường giả Đế Cung không nhịn được mở miệng hỏi dò.
- Cướp đến.
Từ Khuyết đơn giản đáp lại, cũng không quay đầu lại mà trcu75 tiếp bay thẳng đến cái hầm kia.
Cướp?
Mọi người vừa nghe thấy vậy, lập tức trợn to hai mắt, lộ ra vẻ sợ hãi.
Má ơi! Cái tên này bị điên rồi sao?
Cướp cái gì không được, lại chạy đi cướp Đế Cung của thánh thượng?
- Tên này bắt đi Thánh Tôn, còn đoạt lấy Đế Cung, thánh thượng bây giờ chẳng phải đã tức điên rồi sao?
- Chờ đã, không phải hắn bị thánh thượng truy sát mới trốn đến Đăng Tiên Lộ đấy chứ?
- CMN, khả năng này vô cùng cao.
Vài tên cường giả Đế Cung mắt to trừng mắt nhỏ, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Đắc tội thánh thượng đến mức này còn có thể sống sót chạy đến Đăng Tiên Lộ, hơn nữa còn tùy tiện như thế, thế gian này chỉ sợ không tìm ra được người thứ hai.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đã chạy tới không trung trên miệng cái hầm ngầm kia, lập tức đáp xuống mặt đất.
Ầm!
Hơi suy nghĩ, thần hồn bàng bạc lập tức mở rộng, giống như sóng to gió lớn, trực tiếp tràn vào bên trong.
- Hả?
Đột nhiên, Từ Khuyết khẽ cau mày.
Thần hồn mới tiến lên được một nửa, đột nhiên bị một tầng sức mạnh vô hình cản trở, bất kể dùng sức như thế nào đều không thể tiến thêm nửa phân một hào.
- Có cấm chế.
Từ Khuyết đã phán đoán ra được, hầm ngầm này được bố trí cấm chế, hơn nữa cấm chế này còn không tầm thường.
Vèo một tiếng, hắn lướt về phía miệng hầm ngầm, ánh mắt ngưng lại, nhìn thẳng vào trong đó.
Đúng như dự đoán, bên trong lấp lóe một đạo ánh sáng óng ánh, toả ra đạo uẩn cổ lão, vô số sợi phù văn liên tục di chuyển.
Đây là một đạo cấm chế rất cường đại, vô cùng phi phàm.
Chỉ có điều xuyên thấu qua màn ánh sáng của cấm chế, Từ Khuyết nhìn thấy nơi sâu bên trong hầm ngầm có một bộ di cốt đang nằm, trên vách đá bên cạnh di cốt có khắc mấy dòng chữ.
- Người mang tiện nhân họ Nhất kia tới, liền có thể xuyên qua cấm chế, lấy được tất cả đồ vật của ta.
Họ Nhất, đây là một cái dòng họ kỳ hoa rất cổ lão, cũng là nữ tử năm đó bán đi Trương Thiên Đạo, một mình đào tẩu.
Trương Thiên Đạo ở trên da thú cũng đã lưu chữ, nói nhất định phải mang đầu lâu của tiện nhân kia trở về, mới có thể lấy được tất cả đồ vật của y, kể cả Phá Không Phù.
Chỉ tiếc bây giờ thời gian đã qua đi hơn vạn năm, người phụ nữ kia nói không chừng cũng đã chết rồi, thậm chí là phi thăng mà đi rồi, bằng không bọn Vệ Tử Tuân cũng sẽ không tay không lại đây.
- Xem ra cần phải mạnh mẽ tấn công rồi, nhưng mà không biết triển khai Bức Vương Quyền ở chỗ này, có thể sẽ phá huỷ cả toàn sơn động này đi hay không...
Từ Khuyết sờ sờ cằm, hơi chần chờ.
...
Cùng lúc đó, ở trên một chỗ núi đá bên ngoài lối ra.
Một đôi nam nữ vóc người mạnh mẽ, sau lưng mọc ra đôi cánh màu trắng giống như thiên sứ, đang nhìn kỹ vách đá.
Hình ảnh biểu hiện trên vách đá chính là bọn Từ Khuyết ở bên trong sơn động.
Nhìn Từ Khuyết đứng ở miệng hầm ngầm bồi hồi, trên mặt hai tên nam nữ Thiên Nhân tộc lập tức lộ ra ý cười xem thường.
- Nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn có người muốn đi tìm chết.
- Những Nhân tộc cấp thấp bọn họ thật sự quá ngu xuẩn.
- Cũng không suy nghĩ một chút, nếu đồ vật bên trong thật dễ lấy như vậy, Thiên Nhân tộc ta đã sớm lấy, há có thể đến phiên bọn họ?
- Haizz, lớp cấm chế này mạnh mẽ vô cùng, nhưng Tộc trưởng cũng đã nhắc qua, lại chờ thêm mười ngàn năm, cấm chế sẽ suy yếu đi, đến lúc đó chúng ta liền có thể lấy được Phá Không Phù, từ nơi này rời đi, mở ra một vùng trời mới.
- Đáng tiếc, sớm biết người kia mang theo nhiều như vậy bảo bối, liền không cần thử thách y, trực tiếp bắt y đi là được.
- Bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, khi đó chúng ta còn chưa xuất thế. Nhưng bây giờ thứ làm ta cảm thấy hứng thú chính là phải đùa bỡn những Nhân tộc cấp thấp này như thế nào, nếu không phải là tộc quy hạn chế, bây giờ ta liền muốn ra ngoài tìm bọn họ rồi.
- Ha ha, không cần sốt ruột, Thiên Nhân thí luyện đã nhiều năm chưa được mở ra, chờ bọn họ đi vào, ở bên trong thí luyện chúng ta sẽ tùy ý trêu đùa bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận