Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1216: Người Địa Châu Đến

Huyền Hoàng Châu, thủ đô Lý Quốc!
Bên trên không trung, một mảnh ánh sáng hừng hực tỏa ra, như một toà tế đài hình tròn to lớn treo ngang trên không trung, từng sợi phù văn óng ánh, lưu chuyển trên không trung, sau đó ở trung tâm chùm sáng mở ra một cái lỗ hổng hư không, bên trong là một mảnh bóng tối vô tận.
Bên trong thủ đô, Lý Quốc hoàng đế cùng bách quan chúng thần, thậm chí các đại danh vọng gia tộc cùng với một số đại nhân vật của thư viện hoặc tông môn, tất cả đều tập hợp ở đây.
- Đến rồi, rốt cục đến rồi!
Lý Quốc hoàng đế hai tay hơi run run, có chút kích động, đường đường là tồn tại Địa Tiên cảnh đỉnh phong, quân chủ của một quốc gia, bây giờ không hề có một chút khí thế Đế Hoàng nào.
- Nghe nói lần này mấy thế lực to lớn nhất ở Địa Châu, tất cả đều tới đây.
Một tên nam tử trên người mặc trang phục quan lại, sắc mặt ngưng trọng nói.
Những người còn lại cũng đều lộ vẻ nghi hoặc, nghị luận sôi nổi.
- Chẳng lẽ Huyền Hoàng Châu chúng ta sắp phát sinh đại sự gì? Lại dẫn tới mấy vị kia đều tự mình hạ xuống?
- Có chút quái lạ, hôm qua vừa lấy được tin tức về bọn họ, nói là đến thị sát, nhưng mọi chuyện hình như không đơn giản như vậy.
- Đúng rồi, thế lực lớn nhất bây giờ ở Trấn Nguyên Tiên Vực trên Địa Châu, Lập Thiên Thư Viện, còn có Vân Trần Thư Viện, Linh Lung Điện, Vũ Thương Các, Thiên Nguyệt Cung các loại, tất cả đều là thế lực phụ thuộc Tạc Thiên Bang, lại toàn bộ đi tới Huyền Hoàng Châu, chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
- Quan trọng là. . . Lý Quốc chúng ta ở Huyền Hoàng Châu, tuy rằng tổng thể thực lực có thể xếp vào mười vị trí đầu, nhưng nếu như mấy vị kia phải hạ xuống, lẽ ra nên đi tới nơi có thực lực mạnh mẽ nhất là Lỗ quốc mới đúng, vì sao lại đến Lý Quốc chúng ta đây?
Tất cả mọi người nhìn mảnh ánh sáng trên không trung này, nghi hoặc trong lòng càng thêm nồng nặc.
Cùng lúc đó, đoàn bóng tối ở trung tâm quầng sáng kia, từ từ hiển hóa ra một đám bóng người lớn.
Ở bên trong hào quang nhỏ yếu, mọi người giống như nhìn thấy một con chó cùng một ông lão dẫn đầu, phía sau là lít nha lít nhít bóng người, giống như trăm vạn ma binh buông xuống, khí thế như cầu vồng, kinh thiên động địa.
Ở đây bất kể là hoàng đế Lý Quốc, hoặc là bách quan chúng thần cùng với đông đảo cường giả của các thế lực, đều không nhịn được hai đầu gối run run.
- Lý Quốc hoàng đế Lý Bách Hợp, cung nghênh chư vị tiền bối Địa Châu buông xuống thị sát.
Lúc này, Lý Quốc hoàng đế cúi đầu, một tay che ngực, lấy một loại nghi thức trang trọng, mở miệng hô.
Sau đó, mọi người ở phía sau đều cùng kêu lên hò hét theo:
- Cung nghênh chư vị tiền bối Địa Châu buông xuống thị sát!
"Ầm!"
Ngay sau đó, trên bầu trời có rất nhiều bóng người cất bước bước ra.
Husky, Đoạn Cửu Đức dẫn đầu, sau đó là viện trưởng Tần Hướng Thiên của Lập Thiên Thư Viện, phó viện trưởng Tần Tam Lập cùng với đông đảo đệ tử tinh anh của Lập Thiên Thư Viện, tiếp theo là viện trưởng của Vân Trần Thư Viện, phó viện trưởng, rất nhiều đệ tử tinh anh, thêm Linh Lung Điện, Vũ Thương Các, Thiên Nguyệt Cung các loại, người của tất cả các thế lực đều hiện thân.
Tất cả mọi người đều chưa từng để ý tới mọi người của Lý Quốc, ánh mắt đều nhìn về phía Husky cùng Đoạn Cửu Đức.
Ánh mắt của Đoạn Cửu Đức nhìn quét tứ phương, trầm giọng nói:
- Lão đầu ta đã tính toán qua, tiểu tử kia ở trong khu vực gọi là Lý Quốc này, mọi người mau mau chia ra tìm kiếm đi.
Husky lúc này trợn mắt nói:
- Đoạn Cửu Đức, bản thần tôn thảo em gái ngươi, tính toán rõ ràng chút, Lý Quốc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu như tìm khắp toàn quốc chí ít cũng cần mười ngày, bản thần tôn không có phần kiên nhẫn này.
- Ta kháo, ngươi giỏi thì ngươi làm đi, không được cũng đừng giả bộ, lão đầu ta nhiều lắm cũng chỉ có thể tính tới tiểu tử kia ở phía nam Lý Quốc.
- Phía nam đúng không, được, mau chóng tới, thực sự là gặp quỷ, tiểu tử kia yêu nghiệt như thế, lại có lúc gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ là phát sinh chuyện gì bất ngờ, phải đi cứu hắn, bằng không nhục nhã chúng ta phải chịu ở Thiên Châu, liền không ai có thể giúp chúng ta báo thù.
- Chà chà, nếu như tiểu tử kia biết Khương nha đầu trải qua những gì ở Thiên Châu, e rằng. . .
- E rằng cái rắm, lần này bản thần tôn là phát hỏa thật sự, nếu như không cùng tiểu tử kia giết về báo thù, chữ Vương trong Uy Vũ Vương của bản thần tôn liền viết ngược lại!
Husky tỏ ra tức giận, trăm năm khó gặp một lần lộ ra vẻ hung hăng, còn có một loại muốn chơi liều của loài sói kia.
Sau đó, Husky vung tay lên, quát lên:
- Đi, toàn bộ đều cùng bản thần tôn đi tới phía nam!
- Rõ!
Tất cả mọi người của nhóm thế lực Lập Thiên Thư Viện phía sau đều cùng hô lên, khí thế như cầu vồng, âm thanh đinh tai nhức óc.
Đông đảo cường giả Lý Quốc ở phía dưới đều tỏ vẻ kinh hãi, khó có thể tin.
Đây là tình huống như thế nào?
Đường đường Lập Thiên Thư Viện cùng Vân Trần Thư Viện cùng với Linh Lung Điện các loại, lại nghe theo hiệu lệnh của một con chó như vậy?
Chẳng lẽ. . .
Lý Quốc hoàng đế cùng rất nhiều thần tử, còn có cường giả của các thế lực lớn nhìn lẫn nhau, trong lòng có một cái đáp án vô cùng sống động Tạc Thiên Bang!
- Các ngươi cũng cùng đi theo đi.
Lúc này, một đạo thanh âm lạnh như băng từ không trung truyền đến.
- Vâng.
Lý Quốc hoàng đế lập tức đáp.
Người nói chuyện chính là một tên trưởng lão của Thiên Nguyệt Cung, đảm nhiệm sứ giả lui tới giữa Địa Châu cùng Huyền Hoàng Châu, loại người khá có thân phận địa vị ở Huyền Hoàng Châu như Lý Quốc hoàng đế, đều biết vị trưởng lão kia, y nói, ai dám không nghe.
Lúc này, Lý Quốc hoàng đế kể cả bách quan chúng thần, còn có đại nhân vật của các thế lực lớn, đều lên đường, theo sát ở phía sau, đám người lít nha lít nhít, phô thiên cái địa, giống như một đám mây đen to lớn, từ không trung xuyên qua, chạy tới phía nam Lý Quốc.
Nơi đó có một cái thư viện rất nổi danh, tên là Thất Tinh Thư Viện.
. . .
Cùng lúc đó, dưới chân núi của Thất Tinh Thư Viện.
Từ Khuyết vẫn ngồi xếp bằng trên không trung như trước, tiên nguyên cả người từ từ nội liễm, trạng thái trong cơ thể còn chưa triệt để ổn định lại.
Hắn vận dụng mười mấy vạn điểm trang bức cuối cùng, mua ra mấy vạn viên đan dược, điên cuồng nuốt chửng, bù đắp tiên nguyên.
Như hệ thống từng nói, Thanh Liên thế giới bị phá tan một lỗ hổng, phải dùng lượng lớn tiên nguyên mới có thể bù đắp, hơn nữa sau đó còn cần càng nhiều tiên nguyên để Hỗn Độn Thanh Liên hoàn thành lần sinh trưởng thứ ba.
Rất khó tưởng tượng, đây sẽ là một quá trình khó khăn đến mức nào, đặc biệt tình cảnh bây giờ còn rất không ổn.
Nhưng cũng may, mấy vạn viên đan dược này vào trong cơ thể, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng có thể thu nhỏ chỗ hổng lại.
Mà lúc này Kiếm Linh hóa thân làm một đoàn khói đen, tay cầm thanh lợi kiếm Tiên Khí kia, còn đang cùng hơn mười cường giả Nhân Tiên cảnh du đấu, hai bên có thế lực ngang nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Lâm Ngữ Hi ngơ ngác đứng ở một bên, mắt nhìn Từ Khuyết, đột nhiên trong lòng có chút lạnh lẽo, thậm chí còn có nhói đau.
Sau khi Từ Khuyết tỉnh lại, từ trong ánh mắt phức tạp kia, lại còn nửa chữ không nói lùi lại rời đi, quá trình này liền dường như một ca khúc đã viết vậy.
- Ngươi thối lui nửa bước, nghiêm túc đấy sao? Động tác nho nhỏ nhưng tổn thương lại lớn như thế. . .
Đúng đấy, hành động nho nhỏ này, dường như một tầng ngăn cách, hại người vô cùng.
Nhưng Lâm Ngữ Hi không trách Từ Khuyết, trái lại trong lòng có vô tận hối hận.
Nếu như năm đó không gọi cú điện thoại kia, không nói lời chia tay với hắn. . .
Nếu như lúc trước hắn trở về, mình không chủ động nói với hắn bỏ xuống chuyện đã qua, như vậy tất cả những thứ này, có thể sẽ khác hay không?
Chỉ tiếc, thế gian này. . . không có nếu như.
- Có lẽ, ta thật sự nên bỏ xuống, lúc trước không nên theo sư phụ tới đây, sư phụ cũng sẽ không bởi vì ta mà chết. . .
Lâm Ngữ Hi thấp giọng lẩm bẩm, nước mắt từ trên khóe mắt lướt xuống.
"Vèo!"
Lúc này, một tiếng xé gió vang lên.
Lâm Ngữ Hi đột nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Minh công tử đang điều động một mảnh hỏa diễm, đến từ trên trời, trong tay lấy ra pháp bảo, là một thanh trường kích đỏ tươi giống như máu tươi, hướng Từ Khuyết đang ngồi xếp bằng giết tới.
- Không ổn!
Lúc này Lâm Ngữ Hi kêu lên sợ hãi, thân hình trong nháy mắt nhằm phía trước tiến lên.
Ầm!
Cùng với một mảnh ánh sáng hừng hực nổ tung, hình ảnh trên không trung đó giống như bị ngắt quãng.
Lâm Ngữ Hi xuất hiện ở trước mặt Từ Khuyết, dáng người uyển chuyển dong dỏng cao bị trường kích xuyên qua, máu tươi theo mũi kích, chậm rãi nhỏ xuống.
Nàng gian nan quay đầu, nhìn về phía Từ Khuyết vẫn đang đóng chặt hai mắt, trên dung nhan trắng xám hiện lên một nụ cười, nước mắt cùng máu tươi ở khóe miệng hòa vào nhau, chậm rãi chảy xuống.
- Xin lỗi.
Nàng dùng hết chút khí lực cuối cùng, nhẹ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận