Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1410: Không Phải Lúc

Rì rào. . .
Một trận gió nhẹ thổi qua, nhưng không hề tiêu tan, trái lại từ từ ngưng tụ ở bên trong cung điện, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Một cái chớp mắt, trong cung điện càng cuốn lên một cơn lốc cuồng bạo, quay xung quanh bóng người kia, gào thét lên.
- Đậu phộng, tiểu tử này kết thúc lúc nào thế? Nhiều tiên nguyên linh khí như vậy, lập tức đều bị hút sạch?
Trong nháy mắt Husky kêu lên sợ hãi.
Nó rất chấn động, ngơ ngác nhìn bóng người bên trong cung điện đi ra kia, khó có thể tin.
Nguyên bản vừa nãy nó cũng chỉ là tùy ý kêu to lên mấy lần, căn bản liền không nghĩ tới Từ Khuyết có thể ra giúp đỡ được, nhưng bây giờ Từ Khuyết lại đã đi ra, đi ra đột nhiên như vậy.
Trọng điểm là lúc giải quyết hồn phách con hải quy vừa nãy kia, bên cạnh Từ Khuyết còn có một nửa tiên nguyên linh khí, nhưng bây giờ tất cả Tiên nguyên linh khí đều bị rút đến không còn một mống, một chút hình bóng đều không thấy được.
Chuyện này thật sự có chút khủng bố.
Chưa tới một canh giờ, lại hút đi nhiều tiên nguyên linh khí như vậy đều, cho dù là Tiên Đế đến đây cũng không thể làm được.
- Sao lại có sát khí nồng nặc như thế?
Hiên Viên Uyển Dung hơi nhíu mày, biểu hiện trở nên nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Hiển nhiên, nàng rất rõ ràng sát khí là như thế nào, chỉ có nhiễm đủ nhiều tính mạng sinh linh, mới sẽ sản sinh ra sát khí.
Trước đây khi mà Thiên Địa Dung Lô bị khởi động, nàng liền phát hiện bên ngoài đột nhiên đi vào trăm vạn sinh linh, bị Thiên Địa Dung Lô hoàn toàn huyết tế.
Lúc đó nàng muốn ngăn cản Từ Khuyết tiếp tục, nhưng mà vẫn chậm một bước, hơn nữa Từ Khuyết ở trong quá trình tu luyện, vẫn chưa từng xuất hiện dị dạng, cũng không có bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng nào, cho nên nàng chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ ngăn cản Từ Khuyết.
Nhưng bây giờ, cả người Từ Khuyết lại phóng thích ra sát khí bàng bạc như vậy, khiến cho nàng không thể không sốt sắng.
Làm một tu sĩ, bị sát khí phụ thể vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân, chắc chắn sẽ sản sinh tâm ma, tâm trí lạc lối, dẫn đến rơi vào điên cuồng, hóa thân thành ma đầu giết người điên cuồng không chút lý trí nào.
Mà bây giờ, Hiên Viên Uyển Dung thấy rất rõ ràng, sát khí tản mát ra trên người Từ Khuyết, tuyệt đối không phải là cấp độ cảnh giới này của hắn có thể chịu đựng.
Cho nên nàng đang lo lắng, nếu thật sự là Từ Khuyết đã bị sát khí khống chế, vậy thật sự là phiền phức lớn rồi.
- Husky, ngươi đang kêu linh tinh cái gì đấy? Ai bắt nạt ngươi?
Nhưng mà đúng vào lúc này, âm thanh lười biếng mà lại mang theo bĩ khí của Từ Khuyết truyền ra.
Tiếp đó, tất cả động tĩnh trong cung điện đều ngừng lại, gió êm sóng lặng, bóng người Từ Khuyết cũng trở nên rõ ràng.
Cơ thể hắn đã khôi phục như lúc ban đầu, càng cứng cáp hơn so với lúc trước, hai con mắt đen kịt như mực, càng thêm thâm thúy cùng mênh mông, thần thái sáng láng.
Sắc mặt của Hiên Viên Uyển Dung lập tức hơi thay đổi, tràn đầy kinh ngạc.
Làm sao có khả năng?
Hắn không hề bị ảnh hưởng?
Sát khí to lớn nồng nặc như vậy, hắn còn có thể duy trì lý trí?
- CMN, tiểu tử, ngươi cũng quá mạnh đi? Thật sự một hơi tăng đến Đại La Tán Tiên?
Lúc này, Husky cũng từ bên trong vách núi nhảy ra ngoài, xông đến trước mặt Từ Khuyết, lộ ra vẻ khiếp sợ đánh giá hắn.
- Không có gì, Đại La Tán Tiên mà thôi, không có gì đáng phải khoe khoang.
Từ Khuyết khiêm tốn cười nhẹ, hướng về Husky nhún vai.
Giờ phút này hắn rất hài lòng với trạng thái của bản thân, bảy bảy bốn mươi chín ngày bế quan tu luyện, thu hoạch to lớn.
Không chỉ là thực lực cảnh giới ở thời khắc cuối cùng đã đột phá đến Đại La Tán Tiên, liền ngay cả thân thể sau khi tái tạo, Thánh Thể tiểu thành lại tiến thêm một bước lột xác, so với trước đây còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lấy thực lực trước mắt như vậy, hắn cảm giác quét ngang Thiên Châu cũng không có vấn đề gì nữa rồi.
Đại La Chân Tiên, Đại La Kim Tiên gì đó, tới một người giết một người, đến một đám giết một đám.
Đương nhiên, làm cho hắn kinh ngạc nhất là Hỗn Độn Thanh Liê trong đan điền.
Sau khi hấp thụ tất cả tiên nguyên linh khí, năm cái lá cây của Hỗn Độn Thanh Liên triệt để dài ra, màu xanh như ngọc, tinh xảo đặc sắc, thậm chí ở bên trong năm cái lá cây, đỉnh chóp của Thanh Liên còn kết ra một cái bọc nhỏ màu lục.
Đó là nụ hoa của Hỗn Độn Thanh Liên, tuy rằng bé nhỏ đến mức có thể bỏ qua, nhưng ít ra thì nó đã xuất hiện.
Đồng thời theo đóa Hỗn Độn Thanh Liên này hoàn thành lần sinh trưởng thứ tư, Từ Khuyết phát hiện bên trong không ngừng tràn ra sát khí bàng bạc, giống như bên trong Thanh Liên tiểu thế giới, đều đã bị sát khí tràn ngập.
Đáng ăn mừng chính là luồng sát khí kia đã hoàn toàn bị Thanh Liên quản lý, dù cho tràn ra ngoài thân thể, cũng sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn hoặc ảnh hưởng gì với hắn.
Trọng điểm là Từ Khuyết phát hiện chỉ cần thần niệm của mình hơi động, liền có thể tự do khống chế luồng sát khí kia, thu thả như thường, tương lai phối hợp với Tử Kim Bức Vương Côn, tuyệt đối sẽ trở thành một đại sát khí.
- Tiểu tử lợi hại, lần này vô địch rồi, hai ta có thể xưng bá Thiên Châu rồi!
Husky đã tỏ vẻ mừng rỡ, cực kỳ chờ đợi nhìn Từ Khuyết, giống như đã thấy cảnh nó ở Thiên Châu muốn làm gì thì làm.
Từ Khuyết cũng cười nhạt một tiếng, lần này trở lại Thiên Châu, hắn sẽ không lại biết điều nữa.
Nếu lần này trở lại, nhất định phải để toàn bộ Thiên Châu biết, hắn là Từ Khuyết, hắn đến rồi!
- Ồ, Hiên Viên Uyển Dung, làm sao ngươi còn ở chỗ này? Đều đã kết thúc rồi, ngươi có thể rời đi, cũng hi vọng sau này ngươi cẩn thận một chút, đừng tiếp tục liên lụy đến bản bức thánh.
Từ Khuyết đưa mắt rơi lên trên người Hiên Viên Uyển Dung, trâu bò hò hét nói.
Sau khi cảnh giới tăng lên, cả người không chỉ có tinh thần sảng khoái, còn tự tin hơn rất nhiều, khi nói chuyện đều có niềm tin rồi.
Hiên Viên Uyển Dung thì lại nhíu mày nhìn chằm chằm đánh giá Từ Khuyết, vẫn duy trì im lặng như trước, trong tròng mắt có thêm một ít hiếu kỳ.
Không hiếu kỳ cũng không được, bởi vì bây giờ sát khí trên người Từ Khuyết đều đã biến mất không còn tăm hơi.
Điều này làm cho nội tâm của Hiên Viên Uyển Dung cảm thấy kinh hãi, nàng tin chắc cỗ sát khí bàng bạc cảm ứng được vừa nãy kia tuyệt không phải là ảo giác.
Nhưng bây giờ, một cái chớp mắt sát khí đều đã biến mất.
Đây chỉ có thể nói rõ một chuyện, Từ Khuyết có thể làm được chuyện thu thả cỗ sát khí này như thường.
Nhưng đây lại là chuyện mà chính Hiên Viên Uyển Dung cũng không có cách nào bảo đảm có thể làm được, dù sao cỗ sát khí này, thực sự là quá nồng nặc.
- Sát khí bên trong cơ thể ngươi, là chuyện thế nào?
Rốt cục, Hiên Viên Uyển Dung mở miệng hỏi dò.
Từ Khuyết cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi Hiên Viên Uyển Dung hỏi, dù sao động tĩnh vừa nãy lớn như vậy, nếu như Hiên Viên Uyển Dung không hỏi mới là kỳ quái.
- Khà khà, sát khí tính là gì, ta cảm thấy ngươi nên chú ý đến vẻ đẹp trai của ta thì hơn.
Từ Khuyết bỉ ổi cười nói, căn bản không có ý định cùng Hiên Viên Uyển Dung tán gẫu tới bí mật của mình.
Hiên Viên Uyển Dung nghe thấy vậy, một lần nữa nhíu mày:
- Ngươi không cần che giấu với ta, nếu trên người ngươi đã có khí tức huyết mạch của Hiên Viên Thị tộc ta, ta sẽ không làm hại ngươi.
- Khụ, nói đến chuyện này, ta mới nhớ tới đến một chuyện, liên quan với khí tức huyết thống, đại khái là ngươi hiểu lầm rồi.
Nụ cười trên mặt Từ Khuyết hơi thu lại, trịnh trọng nói.
Hiên Viên Uyển Dung ngẩn ra, trầm mặc nhìn Từ Khuyết, đây là ra hiệu hắn tiếp tục nói.
Từ Khuyết nhưng lại cười nhẹ một lần nữa:
- Đi ra ngoài trước đi, sau khi rời khỏi nơi đây ta nói yêu cầu thứ hai, rồi sẽ nói cho ngươi biết là xảy ra chuyện gì.
- Yêu cầu thứ hai. . .
Hiên Viên Uyển Dung trầm ngâm một lúc, lập tức gật đầu:
- Được, nhưng mà. . . ngươi nhất định phải đi ra ngoài bây giờ?
- Đương nhiên rồi, chuyện này có gì mà phải do dự, đi.
Từ Khuyết nói xong, vung tay lên, chuẩn bị thuận thế lấy tòa cung điện này đi.
Tuy rằng lúc trước hắn đã nói cung điện này dùng xong thì sẽ trả lại Hiên Viên Uyển Dung, dù sao bên trong cũng có một đạo phân thân của Hiên Viên Uyển Dung.
Nhưng bên trong quý giá hơn rõ ràng là Kim Chi Ngọc Dịch Trì kia, trước khi tìm được lọ chứa thích hợp, Từ Khuyết cũng không muốn trả cung điện lại cho Hiên Viên Uyển Dung.
Nhưng mà Hiên Viên Uyển Dung không để ý đến chút mờ ám ấy của Từ Khuyết, trên mặt có thêm một vệt nụ cười cân nhắc, cười không nói nhìn kỹ Từ Khuyết.
Từ Khuyết bị nụ cười này làm cho có chút hoảng hốt, lúc này nói:
- Yên tâm, lời ta nói khẳng định là giữ lời, nhưng cung điện này ta mượn thêm mấy ngày, tuyệt đối sẽ trả lại cho ngươi. Nhân phẩm của Từ Khuyết ta, còn không tin được hay sao?
Hiên Viên Uyển Dung nhàn nhạt lắc lắc đầu:
- Ngươi vẫn là tự lo cho mình trước đi, bây giờ ngươi đi ra ngoài, cũng không phải là thời cơ tốt.
- Cái quỷ gì? Đi ra ngoài thì đi ra ngoài chứ, còn muốn chờ thời cơ? Từ Khuyết ta một đời hành sự, không có gì phải sợ! Husky, chúng ta đi thôi!
Từ Khuyết ngạo nghễ nói, tự tin trăm phần trăm, một tay vung lên trên không.
Ầm!
Đỉnh vách đá dơn động, trong nháy mắt bị nổ ra một lỗ hổng lớn, tiếp đó cả tòa sơn động kịch liệt chấn động, bắt đầu nứt toác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận