Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1002: Tàn Hồn Cấm Chế

Bên trong Luyện Nguyệt Cung đến cùng là lớn bao nhiêu, Từ Khuyết không biết.
Nhưng qua mấy ngày nay, hắn xem như là đã triệt để làm rõ.
Toà Luyện Nguyệt Cung này đúng là không đơn giản giống như nhìn từ bề ngoài, tối thiểu ý định dùng Ngũ Hành Sơn nổ nát nó trước đó là chuyện không thể.
Ròng rã mấy ngày, đoàn người bọn họ đều đang đi về phía trước, tốc độ cũng vô cùng nhanh, dựa theo lộ trình đi được, đã vượt xa vẻ ngoài của Luyện Nguyệt Cung vô số lần.
Hiển nhiên là phạm vi to nhỏ bên trong Luyện Nguyệt Cung khó có thể dự đoán được.
Dọc theo đường đi Từ Khuyết vượt quan trảm tướng, một ít cơ quan bẫy rập to to nhỏ nhỏ, thậm chí trận pháp cấm chế gì đó, đều phá đi dễ như ăn cháo.
Nhưng đến lộ trình phía sau, độ khó liền bắt đầu tăng lên.
Như Vu trưởng lão đã từng nói trước đây, cảnh giới của mỗi người không giống, sau khi tiến vào Luyện Nguyệt Cung, sẽ gặp phải cửa ải có độ khó không giống nhau.
Chuyến này bên trong đám Từ Khuyết thì thực lực của Bạch Thải Linh là mạnh mẽ nhất, tồn tại Nhân Tiên cảnh, dẫn đến bọn họ gặp phải trận pháp cơ quan có cường độ cao nhất.
Mỗi khi đến một nơi, luôn có trận pháp mạnh mẽ tiến hành ngăn cản.
Cũng may thực lực bản thân Bạch Thải Linh vững vàng, đồng thời cũng đã từng đi qua những con đường này, tất cả trận pháp đều bị thuận lợi phá giải.
Cuối cùng ở ngày thứ mười sau khi tiến vào Luyện Nguyệt Cung, đoàn người rốt cục đi đến mục tiêu, chính một toà điện bày ra vô số bia mộ to lớn.
- Nơi này chính là địa phương cất giấu Tam Văn Linh Đạo Thạch?
Từ Khuyết mở miệng hỏi dò, tò mò đánh giá bốn phía.
Trong toà điện này xếp đầy bia mộ, nhìn qua giống như bên trong một ngôi mộ, trên tất cả mộ bia đều ghi chép tin tức về người chết, nhưng bởi vì đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, phần lớn chữ viết bên trên đã mơ hồ từ lâu, hoàn toàn không nhìn ra là viết nội dung cụ thể gì.
Làm Từ Khuyết cảm thấy không thoải mái chính là trong điện này còn tràn ngập một loại khí tức rất quái dị, vừa đi vào trong, liền cảm giác như có người trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bọn họ, hơn nữa không phải là một người, mà là một đám người.
- Gào, không đúng rồi, làm sao luôn có cảm giác có người đang nhòm ngó anh tư của bản thần tôn? Là ai, đến cùng là ai?
Husky trực tiếp kêu ra thành tiếng, dùng một đôi mắt ác liệt cảnh giác nhìn loạn chung quanh.
Hiển nhiên nó cũng cảm giác được loại cảm giác bị quan sát này, vô cùng khó chịu.
- Ta cũng có cái cảm giác này.
Vu trưởng lão cũng gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị đánh giá xung quanh.
Đám đệ tử Ly Diệp Tông còn lại đều cẩn thận dựa vào nhau, phòng ngừa bị đánh lén hoặc bị mai phục.
- Cảm giác của các ngươi không sai, quả thật là có người đang quan sát chúng ta, nhưng bọn họ không phải là người, mà là hồn.
Lúc này, Bạch Thải Linh mở miệng đáp, vô cùng hờ hững.
100 năm trước, nàng đã tới nơi đây, đã sớm biết là chỗ này quỷ dị, bây giờ trở về chốn cũ, đối với tình huống này không cảm thấy kỳ quái một chút nào.
- Hồn? Ngươi nói là những hồn phách dưới bia mộ này?
Từ Khuyết lập tức kịp phản ứng lại, yên lặng nhìn về phía bia mộ lít nha lít nhít ở bốn phía kia.
- Không sai!
Bạch Thải Linh gật gật đầu.
Sắc mặt của Từ Khuyết lúc này ngưng lại, chấp tay hành lễ, quát to:
- Được, ngày hôm nay để lão nạp đến siêu độ bọn họ!
Nói xong, hắn làm bộ chuẩn bị ra tay, muốn giết một nhóm hồn phách, nhìn xem có thể thu được kinh nghiệm hay không.
- Dừng tay.
Bạch Thải Linh lập tức gọi Từ Khuyết lại, trịnh trọng nói:
- Chớ làm tổn thương bọn họ, ý thức của những hồn phách này đã sớm bị tan rã, bây giờ chỉ còn là một tia tàn hồn không hề có ý thức, sẽ không có uy hiếp gì đối với chúng ta. Huống hồ có thể lấy được Tam Văn Linh Đạo Thạch hay không, còn phải dựa vào bọn họ.
- Ồ?
Từ Khuyết không khỏi ngạc nhiên.
Một đám tàn hồn đã mất đi ý thức, còn có thể chưởng quản Tam Văn Linh Đạo Thạch hay sao?
- Cho nên ta cần ngươi hỗ trợ, chính là bởi vì địa phương này tồn tại một loại cấm chế, hòa làm một thể với tất cả tàn hồn, nếu như tàn hồn bị diệt vong, cấm chế cũng sẽ biến mất, đồng thời kể cả Tam Văn Linh Đạo Thạch bên trong cấm chế kia cũng sẽ cùng biến mất. Vì thế ta cần ngươi đánh thức đám tàn hồn này, mở ra cấm chế, lấy đồ vật bên trong cấm chế ra.
Bạch Thải Linh nhìn Từ Khuyết nói.
Từ Khuyết lập tức kịp phản ứng lại:
- Ngươi muốn ta dùng nhạc khúc đánh thức bọn họ, thậm chí là khống chế bọn họ sao?
Trước đây lúc hắn ở Đổng gia, Bạch Thải Linh đã nói là bởi vì nhìn thấy thiên phú nhạc khúc của hắn mới tuyển chọn hắn, sau đó mới phát hiện ra hắn cũng là tu tiên giả.
Bây giờ kết hợp với những tình huống này, trong nháy mắt Từ Khuyết liền đoán được nguyên do, hơn nữa kỹ năng Nhạc Sư của hắn còn mang theo hiệu quả ảnh hưởng rất lớn đối với thần hồn, muốn đánh thức đám tàn hồn này cũng không phải là chuyện gì khó.
- Không sai, nhạc khúc của ngươi rất kỳ lạ, có lẽ là có thể đánh thức bọn họ. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể diễn tấu ra khúc nhạc mà ngươi am hiểu và thâm ảo nhất, như vậy tỷ lệ thành công mới cao hơn một chút.
Bạch Thải Linh gật đầu nói.
Trên thực tế, nàng kỳ vọng Từ Khuyết rất lớn, nhưng Từ Khuyết có thể thành công hay không nàng cũng không nắm chắc, có lẽ hi vọng rất nhỏ.
Trăm năm trước nàng cùng với những người khác đi vào, bên trong bọn họ có người có trình độ cực cao ở phương diện nhạc khúc, thậm chí còn mạnh mẽ hơn Từ Khuyết rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chỉ làm được một nửa tàn hồn tỉnh lại, cấm chế mới mở ra được một nửa liền lập tức đóng lại.
Nhưng cũng chính bởi vì mở ra được một nửa đó, để cho bọn họ phát hiện ra hộp gỗ, biết là trong hộp có Tam Văn Linh Đạo Thạch, sau đó mới dẫn đến nội chiến.
Tất cả mọi người đều muốn bảo vệ bí mật của cái hộp gỗ này, độc chiếm làm của bản thân, không để cho người khác truyền tin tức này ra ngoài, bởi vậy triển khai một hồi tính kế cùng tàn sát lẫn nhau.
Cuối cùng vô cùng khốc liệt, Bạch Thải Linh bị mai phục ám hại, trọng thương thoát khỏi Luyện Nguyệt Cung, rơi vào Thái Kim đại lục.
Những người còn lại cũng ngã xuống ở bên trong Luyện Nguyệt Cung, chỉ còn mấy người cuối cùng liên thủ còn sống sót, đôi nam nữ Bán Tiên cảnh bị Từ Khuyết giết kia, chính là hai người trong đó.
Bạch Thải Linh đứng ở tại chỗ, biểu hiện phức tạp, giảng giải tình huống phát sinh năm đó cho Từ Khuyết và mọi người ở đây.
Mọi người ở đây đều im lặng, tuy rằng bọn họ không biết đến cùng Tam Văn Linh Đạo Thạch có tác dụng gì, nhưng Từ Khuyết lại nghe ra một tầng hàm nghĩa khác.
Đây rõ ràng là Bạch Thải Linh dựa vào chuyện này, báo cho hắn nhất định phải toàn lực làm thì mới có thể mở ra cấm chế.
- Cải trắng cô nương, lẽ nào ngươi không lo lắng giữa chúng ta cũng sẽ xảy ra nội chiến sao? Dù sao đây chính là Tam Văn Linh Đạo Thạch đó.
Từ Khuyết cười hì hì nói.
Bạch Thải Linh lắc lắc đầu:
- Tam Văn Linh Đạo Thạch đối với ngươi mà nói cũng không có tác dụng gì, cho dù ngươi lấy tới tay, cũng phải chờ lúc ngươi đạt đến Nhân Tiên cảnh mới có thể thôi thúc nó, nhưng Tam Văn Linh Đạo Thạch lại ẩn chứa đạo vận quá mạnh mẽ, nếu ngươi có được nó, giống như là đang dẫn dụ vô số Nhân Tiên cảnh đến giết ngươi.
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, biểu hiện ngưng trọng nói:
- Tin tưởng ta, Tam Văn Linh Đạo Thạch này ở trên tay ngươi, chỉ có thể là tai họa vô ích. Hơn nữa hiện tại ta rất cần nó, nếu như ngươi mở cấm chế ra, ngoại trừ Tam Văn Linh Đạo Thạch, tất cả những vật khác cũng có thể cho ngươi, thậm chí ta có thể lấy ra trân bảo còn lại để đền bù cho ngươi.
- Hì hì, chuyện này ngược lại là không cần.
Từ Khuyết lập tức nở nụ cười, khoát tay áo một cái:
- Người của Tạc Thiên Bang ta nói chuyện giữ lời, nếu ngươi cần Tam Văn Linh Đạo Thạch, vậy cho ngươi là được.
Trước đây hắn quả thật có ý nghĩ muốn cướp lấy Linh Đạo Thạch, nhưng một chuyến đường này, ấn tượng mà Bạch Thải Linh cho hắn cũng không tệ lắm, đặc biệt là Bạch Thải Linh đã tặng Khương Hồng Nhan một cái lệnh bài bằng ngọc kia, loại cử động yêu nhân tài này, khiến Từ Khuyết rất có hảo cảm.
Nhưng cuối cùng, nguyên nhân mấu chốt nhất vẫn là Linh Đạo Thạch xác thực không có tác dụng gì đối với hắn.
Không phải là bởi vì vấn đề cảnh giới, mà bởi vì bản thân đạo vận của hắn vốn là đạo vận trước nay chưa từng có, hoàn toàn vi phạm thiên ý, không sợ gì cả, muốn làm gì thì làm.
Bên trong Linh Đạo Thạch ẩn chứa đạo vận, căn nguyên cũng là đến từ tu sĩ trước khi chết ngưng tụ ra, Từ Khuyết đã từng hỏi dò hệ thống, hệ thống đáp lại rằng hắn không có cách nào hấp thụ đạo vận của người khác.
Nói cho cùng, loại đạo vận bá đạo mà lộ liễu của hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Như vậy. . . liền cảm ơn ngươi.
Bạch Thải Linh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết đúng là hòa hoãn hơn trước rất nhiều.
- Ha ha, không có chuyện gì không có chuyện gì, đôi bên cùng có lợi mà, huống hồ. . .
Từ Khuyết cười dài mà nói, tâm tư lại nghĩ tới tấm giấy nợ kia.
- Huống hồ cái gì?
Bạch Thải Linh tò mò hỏi.
- Không có gì không có gì, đến, chúng ta bắt đầu đi, ta trực tiếp ngồi ở chỗ này bắt đầu chơi nhạc khúc là được à?
Từ Khuyết lúc này khoát tay nói, dời đề tài đi.
- Ừm, ngươi có thể trực tiếp bắt đầu.
Bạch Thải Linh không hề suy nghĩ nhiều, gật gật đầu.
Vèo!
Từ Khuyết cũng không phí lời, lúc này vung tay lên, từ dưới khố móc ra một cái dàn khuếch đại to lớn, để dưới đất.
Đồng thời lại chuẩn bị trống, Piano, microphone. . . đủ các loại nhạc cụ, tất cả đều một mạch móc ra.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy thế đều trợn mắt ngoác mồm, tỏ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ ở lĩnh vực thứ nhất vô cùng tôn sùng phương diện nhạc khúc, nhưng tự hỏi cũng chưa từng gặp qua những thứ nhạc cụ cổ quái kỳ lạ này, thực sự rất kinh ngạc và tò mò.
Liền ngay cả Bạch Thải Linh cũng hơi trợn to hai mắt, đánh giá những nhạc cụ kia.
- Đoán chừng tên này lại muốn chơi ngu ngốc gì rồi.
Từ Phỉ Phỉ lập tức không biết nói gì nói, trực tiếp đoán được tâm tư của Từ Khuyết.
Khương Hồng Nhan thì lại đứng ở một bên, yên lặng không nói gì, con ngươi rạng ngời rực rỡ, suy tư, tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một vệt ý cười.
Nàng nhớ tới một màn năm đó ở Ngũ Hành Sơn Hỏa Nguyên Quốc, Từ Khuyết đối kháng với Hỏa Hoàng, lôi hồn phách mười mấy đời hoàng đế Hỏa Nguyên Quốc bên trong Hoàng Lăng ra vừa múa vừa hát.
Bây giờ ở nơi này, Từ Khuyết vẫn là Từ Khuyết, nhạc cụ cũng là những nhạc cụ lúc trước, duy nhất không giống, là hồn phách ở nơi này. . . trở nên nhiều hơn.
- Các vị, sau đây, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!
Lúc này, Từ Khuyết ngồi ở trước trống, cầm lấy dùi trống, trên mặt lộ ra một nụ cười tà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận