Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 166: Có Tin Ta Mắng Bọn Họ Hay Không

Từ Khuyết đi tới một gốc cây liễu phía sau, thừa dịp bốn phía không ai quan tâm, bỏ ra 1 điểm Trang Bức, đổi một thân thư sinh hoá trang.
Lúc đi ra, khí chất cả người có sự cải biến lớn.
Cẩm bào thắt lưng ngọc, áo trắng như tuyết, mặt như quan ngọc.
Dù là ai nhìn thấy, phản ứng đầu tiên đều sẽ liền cảm thấy, đây là một tên công tử ôn văn nhĩ nhã, học phú ngũ xa nhã nhặn.
Sau đó, Từ Khuyết cũng ẩn giấu tu vi đi.
Dù sao tu vi cao nhất của đám người kia, cũng chỉ là Kim Đan kỳ tầng một, vì thế Từ Khuyết áp chế đến khí tức Kết Đan kỳ, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, mới bước lên, mặt mỉm cười, lắc quạt giấy, phong độ nhẹ nhàng hướng quán trà phía trước mà đi.
- Lẽ nào có lí đó, ngươi... sao ngươi lại tùy tiện khạc đàm, nơi này người đến người đi, ngươi khạc đàm lên giầy ta rồi.
- Hoàng mao tiểu tử từ đâu tới, quấy rối lão tử uống trà, không muốn chết liền lăn xa một chút!
Đột nhiên, bên ngoài quán trà truyền đến một trận ồn ào.
Chỉ thột tên thư sinh yếu đuối, đang cùng một đám tráng hán ngồi ở bàn trà bên ngoài tranh chấp.
Nguyên nhân Từ Khuyết cũng nhìn thấy, tên thư sinh kia chuẩn bị đi vào quán trà, kết quả đi qua bàn trà bên ngoài kia, một tên tráng hán vừa vặn liền phun một cục đàm lên giầy của y.
Đổi làm người khác, đương nhiên sẽ tức giận.
Nhưng bàn mà tráng hán ngồi kia có tới năm, sáu người, tất cả đều là tu sĩ Kết Đan kỳ, mà thư sinh yếu đuối lại một thân một mình, cảnh giới cũng vô cùng thấp kém, vẻn vẹn mới Trúc Cơ kỳ tầng ba.
Đồng thời, người trẻ tuổi còn lại bên trong quán trà nhìn thấy tình cảnh này, nhưng đều không quan tâm, càng có người lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn thư sinh yếu đuối bị bắt nạt.
Một tên thanh niên trong đó không nhịn được cười nói:
- Đông Thành thư viện này nổi danh nhiều rác rưởi, lại còn dám phái người đến đây, không sợ náo rachuyện cười sao?
- Ngươi xem dáng dấp kia của y, đều sắp bị doạ khóc, ha ha!
- Đừng để ý tới y, chúng ta mau mau ăn xong rồi vào thành ở lại.
- Không sai, sáng sớm ngày mai, còn phải đi tham gia tụ hội do Nhã phu nhân tự mình chủ trì, chúng ta không thể tới trễ.
- Ha ha, lần tụ hội này cũng không chỉ có chúng ta, có người nói Thiên Hương Cốc mạnh nhất ngũ quốc cùng với các đại phái khác, đều phái đệ tử đến đây.
- Haizz, cạnh tranh kịch liệt thật, dù sao mấy ngày sau, chính là lúc Viêm Dương công chúa tuyển phò mã, trận tụ hội này của Nhã phu nhân, chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
- Nhã phu nhân bãi yến, Viêm Dương công chúa đương nhiên là sẽ tham gia, đến lúc đó nếu ai có thể đang trên tụ hội bộc lộ tài năng, lưu lại ấn tượng tốt với công chúa, đối với mấy ngày sau chọn lựa phò mã, cũng sẽ có lợi.
...
Nghe đến đó, Từ Khuyết nhất thời liền há hốc mồm.
Nhã phu nhân bãi yến, chuyện này cũng là rất bình thường, nhưng mà Viêm Dương công chúa chiêu phò mã? Đây là tình huống quỷ gì?
Chẳng lẽ ta thật bị bán đi?
- Chuyện này... Vị huynh đài này, có thể nhường một chút hay không.
Ngay khi Từ Khuyết đang kinh ngạc, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh gầy yếu, chính là tên thư sinh yếu đuối bị bắt nạt vừa nãy kia.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, hỏi:
- Ngươi biết ta sao?
"A?" Thư sinh yếu đuối nhất thời ngẩn ra, tỏ rõ vẻ hoang mang lắc lắc đầu:
- Tại hạ không quen biết ngài.
- Ngươi nhìn rõ ràng chút, khuôn mặt này, không sai, chính là khuôn mặt đẹp trai này, ngươi thật sự không biết?
Từ Khuyết không tin tà, giơ mặt ra hỏi.
Thư sinh yếu đuối không khỏi lui một bước, chắp tay, cười khổ nói:
- Thứ tại hạ kiến thức nông cạn, không biết huynh đài xưng hư thế nào.
- Ngươi nghe nói qua Hoa Vô Khuyết chưa?
Từ Khuyết ngờ vực hỏi.
Thư sinh yếu đuối ngẩn ra, khiêm khiêm có lễ nói: - Tại hạ Đường Liễu Phong, là học sinh của Đông Thành thư viện, nhưng vẫn chưa từng nghe nói đến Hoa Vô Khuyết.
Chưa từng nghe tới? Lại không nhận ra ta?
Từ Khuyết nhất thời yên tâm, xem ra mình vẫn chưa bị truy nã, thế nhưng... Viêm Dương công chúa kia lại chiêu phò mã, là có ý gì đây?
Nghi hoặc, hắn không khỏi đưa mắt nhìn tên thư sinh yếu đuối trước mắt này, trong lòng âm thầm nói:
- Xem cái tên ngốc này đang ngơ ngác, cũng thật đáng thương, chẳng bằng giúp hắn xả giận, cũng dễ hỏi thăm một chút Hoàng thành gần đây đến cùng phát sinh chuyện gì.
Nghĩ xong, Từ Khuyết đột nhiên chắp hai tay lại, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình:
- Tại hạ Lý Bạch, chữ Thái Bạch, là học sinh của Thanh Hoa Bắc Đại.
Thư sinh yếu đuối nhất thời kinh ngạc, có chút mơ hồ, Thanh Hoa Bắc Đại? Tựa hồ chưa từng nghe nói qua.
Nhưng theo lễ phép, y vẫn vội chắp tay đáp:
- Lý huynh hữu lễ.
Từ Khuyết liếc bàn tráng hán ở ngoài quán trà kia một chút, vừa nhìn về phía Đường Liễu Phong, cười nhạt nói:
- Đường huynh, vừa nãy ta thấy người ở bàn kia vô lễ với ngươi, không bằng ta đi xả giận thay ngươi, sau đó hai ta lại tìm nơi ngồi xuống uống chén trà, nói chuyện phiếm, thế nào?
"A?" Đường Liễu Phong nhất thời cả kinh, liền vội vàng khoát tay nói:
- Không cần đâu Lý huynh, những người kia tu vi rất cao, ngang ngược không biết lý lẽ, chúng ta vẫn nên ít đắc tội thì tốt hơn, không bằng bây giờ liền kết bạn mà đi, vào bên trong thành tìm chỗ đặt chân nghỉ ngơi?
- Ah, không vội không vội.
Từ Khuyết cũng khoát tay áo một cái, tỏ vẻ cao thâm khó lường nói:
- Đời ta nghĩa bạc vân thiên, cởi mở, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, cơn giận này ta nhất định phải thay ngươi xả.
- Chuyện này...
Đường Liễu Phong há mồm muốn nói chuyện.
Từ Khuyết ngắt lời nói:
- Đường huynh, ngươi có tin ta đi tới mắng bọn họ hay không, bọn họ không chỉ sẽ không tức giận, còn có thể cười đến giống như một lũ ngốc.
- A? Lý huynh, chuyện này vạn vạn không được đâu, những người kia...
Đường Liễu Phong nghe vậy nhất thời liền sợ, công tử gia trước mắt này phong độ nhẹ nhàng, lại muốn đi mắng đám tráng hán kia, chẳng phải là muốn ăn đòn sao?
Nhưng lời nói lại không lên tiếng, phía sau hai người liền đột nhiên truyền đến vài tiếng cười giống như trêu tức.
- Ha ha, từ đâu tới một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng.
- Cùng người của Đông Thành thư viện đi chung với nhau, nói vậy cũng chẳng tốt đẹp gì, đều là phế vật.
- Ta không tin ngươi thật sự dám đi tới mắng những người thô tục kia, chỉ là Kết Đan kỳ, thực sự là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Liên tiếp vài tiếng trào phúng đồng thời truyền đến.
Từ Khuyết cùng Đường Liễu Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam hai nữ đang bước chậm đến, đều là cách ăn mặc của thư sinh, nhìn qua không giàu sang thì cũng cao quý!
Nữ tử xuất hiện ở trường hợp này, là bình thường.
Ở thời đại này, nữ nhân cũng có thể tới thư viện đọc sách, càng có nữ nhân có chức vị, thậm chí Hoàng Đế Thủy Nguyên Quốc cũng là nữ nhân.
Nói tóm lại, cái thời đại này, chính là cường giả làm đầu, không phân biệt nam nữ.
Mà Đường Liễu Phong sau khi nhìn thấy mấy người, ánh mắt cũng hơi có chút né tránh, không khỏi cúi đầu, không dám cùng mấy người đối diện, nói khẽ với Từ Khuyết:
- Lý huynh, hay là chúng ta đi thôi, mấy vị này là học sinh của Minh Thánh thư viện.
Lông mày của Từ Khuyết nhất thời nhíu một cái, trong trí nhớ, Minh Thánh thư viện trực tiếp treo danh nghĩa của Hỏa Hoàng, có thể vào Minh Thánh thư viện, tư chất đều rất phi phàm, sau khi ra ngoài nhất định có thể trở thành quyền quý trong triều.
Cho nên đối với người có quan hệ mật thiết cùng Hỏa Hoàng, Từ Khuyết đương nhiên sẽ không cho mặt mũi, lúc này cười lạnh nói:
- Đám ngu ngốc các ngươi, từ đâu đến liền cút nhanh đi, đừng quấy rầy ta.
- Ngươi...
Mấy người nhất thời trừng mắt lên, nổi giận.
Nhưng Từ Khuyết lại không quan tâm đến bọn họ, nhìn về phía Đường Liễu Phong, cười nhạt nói:
- Đường huynh, ngươi lại nhìn mà xem, nếu ta mắng những người kia xong, bọn họ còn bật cười, vậy tiền cơm lúc nữa sẽ do ngươi phụ trách.
- Ah, Lý huynh...
Đường Liễu Phong vội mở miệng nói.
- Chờ xem kịch vui đi.
Từ Khuyết xoay người, cất bước liền hướng đám tráng hán kia mà đi.
Chỉ để lại Đường Liễu Phong, cùng với hai nam hai nữ của Minh Thánh thư viện đứng tại chỗ, vẻ mặt vẻ dại ra.
Chuyện này... Tiểu tử này là đầu hỏng rồi, hay là không sống nữa?
Đi thật à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận