Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 765: Mở Phong Ấn

- Hả?
Từ Khuyết không khỏi hơi run run.
Tầng cuối cùng của phong ấn, rốt cục đã đến rồi ư.
Nhưng kế tiếp nên làm gì đây?
Liều lĩnh thiên tân vạn khổ cùng nguy hiểm, đi tới trước nơi cuối cùng của phong ấn, thật sự muốn phá hoại nàng sao? Phá huỷ tâm huyết của Tử Hà tiên tử?
Nhưng nếu không phá hoại, vạn nhất nàng thả sinh linh bên dưới Ngũ Hành Sơn ra thì phải làm sao bây giờ?
- Chí Tôn Bảo.
Lúc này, ánh mắt của Tử Hà tiên tử nhìn về phía Từ Khuyết.
- Hả, làm sao thế?
Từ Khuyết định thần lại, cũng nhìn về phía Tử Hà tiên tử.
Giữa hai lông mày của nàng xẹt qua một chút do dự, sau khi chần chờ một lát, tựa hồ đã chính thức hạ quyết tâm, nói ra:
- Chí Tôn Bảo, ngươi biết tại sao ta muốn mở ra phong ấn không?
Ồ? nàng đây là muốn làm rõ thân phận với mình hay sao?
Trong lòng Từ Khuyết lập tức cả kinh, vẫn nhắm mắt lắc đầu nói:
- Ta không biết, nhưng mà... ta từng nghe nói bên dưới Ngũ Hành Sơn trấn áp một sinh linh, một đường tới đây, ta suy đoán nơi này có khả năng chính là vị trí trấn áp sinh linh kia.
- Sinh linh?
Tử Hà tiên tử ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:
- Không, lời đồn này sớm đã trở thành quá khứ rồi. Chí Tôn Bảo, ngươi nhìn cái này xem.
Nói xong, đầu ngón tay của nàng lật một cái, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái thẻ ngọc, truyền chân nguyên vào.
Vèo!
Ngay sau đó, thẻ ngọc tỏa ra ánh sáng óng ánh, trực tiếp khúc xạ ra một tờ giấy mang đầy văn tự trên không trung.
- Năm 421 hoang kỷ, bản thần tôn tìm được Kim Cương Ngũ Hành Côn, từ bên trong biết được pháp môn mở ra phong ấn, cố gắng lần nữa dò xét Ngũ Hành Sơn, mở ra phong ấn. Không ngờ lúc phong ấn mở ra, thiên địa vì đó rung chuyển, hư không nứt toác, mơ hồ giống như đã từng có một vệt kim quang xé rách hư không mà đi. Cho nên bản thần tôn thăm dò xuống bên dưới Ngũ Hành Sơn, phát hiện phía dưới chỉ là một mảnh vắng vẻ, không thu được cái gì... sau đó bản thần tôn tâm hổ ý thẹn, dời Ngũ Hành long mạch đến, lấy 3000 năm tuổi thọ để đánh đổi, tăng thêm phong ấn của Ngũ Hành Sơn. Tông chủ Uy Vũ Tông đời thứ nhất Kỳ Lân lão tổ lưu bút.
Híttt!
Từ Khuyết xem xong đoạn chữ viết này, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!
Kỳ Lân lão tổ này, thật sự chính là Husky sao?
Lấy tính cách của Husky, làm sao có khả năng sẽ dùng 3000 năm tuổi thọ để đánh đổi phong ấn Ngũ Hành Sơn?
Không thể nào! Sẽ không phải nó cố ý nói khoác lên chứ?
Đậu phộng, khả năng này rất lớn!
Hơn nữa bên trong văn tự nhắc tới vệt kim quang, nói không chừng chính là sinh linh bị trấn áp kia, kết quả đã thả nó chạy.
Còn có Husky lúc trước ở Uy Vũ Tông cũng tìm tới một phần bản chép tay của Kỳ Lân lão tổ, tuyên bố từng tới Ngũ Hành Sơn, có quan sát qua, cũng không có phát hiện gì.
Nhưng bây giờ phần thẻ ngọc này mới là tư liệu mới nhất, rơi vào trong tay Tử Hà tiên tử, cũng khó trách Husky và Đoạn Cửu Đức không biết chuyện này.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết cũng làm rõ những việc này, thở phào nhẹ nhõm.
Chí ít bây giờ không cần xoắn xuýt có nên phá hoại hay không, chỉ cần bên dưới Ngũ Hành Sơn không có sinh linh nào, có phá hay không cũng không khác gì nhau.
Rất nhanh, hắn nhìn về phía Tử Hà tiên tử, giả vờ lộ vẻ "nghi hoặc" hỏi:
- A Tử cô nương, chuyện này... Uy Vũ Tông này là môn phái nào, tại sao chưa từng nghe qua?
Trên mặt của Tử Hà tiên tử rõ ràng có một tia không tự nhiên, ánh mắt thoáng né tránh, nhẹ giọng nói:
- Ừm... Uy Vũ Tông ở hải ngoại, cũng không phải là ở Ngũ Hành Sơn, ngươi không nghe nói tới cũng là chuyện bình thường.
- A, thì ra là như vậy.
Lúc này Từ Khuyết mới tỏ vẻ "bỗng nhiên tỉnh ngộ" gật đầu.
Nhưng trong lòng từ lâu đã vui hỏng rồi.
Ta còn có thể chưa nghe nói qua Uy Vũ Tông hay sao?
Nói đùa, ta ngay cả khai sơn tổ sư Husky của Uy Vũ Tông các ngươi đều biết đây.
- Chí Tôn Bảo.
Lúc này, Tử Hà tiên tử giống như nâng lên một ít dũng khí, thấp giọng nói ra:
- Kỳ thực... kỳ thực ta cũng tới tự hải ngoại, hơn nữa...
Nói còn chưa dứt lời, Từ Khuyết lúc này khiếp sợ ngắt lời nói:
- Cái gì, thì ra A Tử cô nương đến từ hải ngoại?
Lập tức, trên mặt hắn xẹt qua một ít tự giễu cười khổ, thoáng "cô đơn" thấp giọng nói:
- Chẳng trách, ta đã nói rồi, Ngũ Hành Sơn lúc nào lại xuất hiên tu sĩ mạnh mẽ như A Tử cô nương ngươi.
Hắn biết Tử Hà tiên tử đây là muốn làm rõ tất cả với hắn, vì thế hắn liền vội vàng ngăn cản.
Dù sao hắn cũng đang che giấu thân phận, hơn nữa thân phận kia một khi công khai, vài phút tiếp theo sẽ bị Tử Hà tiên tử đánh chết.
Vì thế hắn ngăn cản Tử Hà tiên tử, để mọi người đều duy trì trạng thái ẩn giấu thân phận, tương lai mới có thể nói một câu "Ngươi cũng ẩn giấu thân phận, dựa vào cái gì nói ta vô sỉ", loại lý do phản bác này.
- Chí Tôn Bảo, ta không phải có ý định ẩn giấu.
Tử Hà tiên tử vội giải thích.
Nàng thấy mình mới nói đến việc đến từ hải ngoại, tâm tình của Từ Khuyết đã kích động như thế, cũng không dám tiếp tục nói nữa.
Nàng lo lắng nếu như lại làm rõ mình chính là Phong chủ Tử Hà phong của Uy Vũ Tông mấy ngàn năm trước, bây giờ tu vi đã đạt đến Đại Thừa kỳ, thiếu niên này có lẽ sẽ càng không thể nào tiếp thu được.
- Ta biết, không sao, ta không trách ngươi.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, khoát tay áo một cái, nhưng trong ánh mắt vẫn xẹt qua một ít "âm u" và "u buồn" nhàn nhạt.
Tử Hà tiên tử bắt lấy ánh mắt này của hắn, trong lòng càng không khỏi có chút bất an.
Chỉ là sau khi im lặng một lát, nàng vẫn là mở miệng nói ra lần nữa:
- Kỳ thực hải ngoại bây giờ rất nguy hiểm, sắp có ngoại địch xâm lấn, vì thế ta mới đến mở ra phong ấn ở Ngũ Hành Sơn, có thể tăng mạnh uy lực của một cái gông xiền ở hải ngoại, chống đối ngoại địch xâm lấn.
Quả nhiên là vì cái này mà đến.
Từ Khuyết thầm nghĩ trong lòng, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn là rất kinh ngạc, nói ra:
- Chuyện này ta biết, bên trong Tạc Thiên Bang vẫn đang bàn luận việc này, nhưng Từ Khuyết đã có biện pháp giải quyết ngoại địch, A Tử cô nương ngươi vì sao còn muốn phá tan phong ấn?
- Các ngươi quá khinh thường những cường giả ngoại lai kia, Từ Khuyết ngay cả ta đều... thực lực của Từ Khuyết vẫn chưa đủ, không thể chống đỡ ngoại địch xâm lấn được. Vì thế ta cần phải mở phong ấn ra, giúp cho tu sĩ hải ngoại có thêm thời gian mấy chục năm để chuẩn bị.
Tử Hà tiên tử càng nói tiếp, thanh âm càng nhỏ.
Bởi vì câu nói này, nàng đã nói láo hai chuyện.
Một là suýt chút nữa nói ra Từ Khuyết ngay cả nàng còn không đánh lại.
Hai là mở ra phong ấn, kỳ thực là nàng cần thêm thời gian mấy chục năm để chuẩn bị, bằng không lấy thực lực bây giờ của nàng, nàng cũng không có tự tin có thể ngăn cản cường giả ngoại lai.
Nhưng điểm ấy phản ứng, vẫn không gạt được con mắt của Từ Khuyết, đồng thời hắn cũng đoán ra được ý nghĩ của nàng.
Nhưng dưới tình huống như thế này, Từ Khuyết cũng không thể làm khó nàng, lúc này gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy, A Tử cô nương, ngươi thật tốt. Vậy chúng ta đồng thời mở phong ấn ra, tranh thủ thêm một chút thời gian cho thế nhân.
- Ừm.
Tử Hà tiên tử vội gật đầu, trong lòng cũng thở phào một hơi.
Sau đó, nàng vội lên đường, lướt về tế đài, tự hồ sợ Từ Khuyết lại hỏi dò cái gì, đi rất gấp gáp.
Khóe miệng của Từ Khuyết khẽ mỉm cười, càng cảm thấy Tử Hà tiên tử này thật đáng yêu, nhưng cũng làm bộ không biết cái gì, cất bước đi theo.
Rất nhanh, hai người đi đến trung ương tế đàn.
Tử Hà tiên tử bấm ra pháp quyết, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng, đánh về tế đài.
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ hoa văn trên tế đàn trở nên sáng ngời, tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.
Tiếp đó, tế đài kịch liệt lay động, phát sinh một tiếng vang vọng kịch liệt, đồng thời bắt đầu nhanh chóng chìm xuống dưới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận