Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 515: Có Thể Yên Tâm Giết

Không lấy một cây kim một sợi chỉ?
Nghe nói như thế, tất cả mọi người có chút ngơ ngẩn, làm sao cảm giác có gì đó là lạ?
Dù sao bọn họ đều ở Hỏa Nguyên Quốc, vẫn chưa đi qua Thủy Nguyên Quốc.
Câu nói này của Từ Khuyết, ở Thủy Nguyên Quốc đã trở thành một câu nói khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, chỉ có điều còn chưa truyền lưu đến Hỏa Nguyên Quốc mà thôi, xem như là rất hài hòa.
Ốc vòi voi cũng không hề suy nghĩ nhiều, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn hỏi thăm trưởng bối bên trong bộ tộc ta? Ha ha, ngươi còn không có tư cách này?
"Ầm!"
Lúc này, Từ Khuyết bỗng nhiên đánh ra Huyền Trọng Xích, không chút do dự hướng về gáy ốc vòi voi đập tới.
- Aaa...
Ốc vòi voi lập tức kêu lên thảm thiết.
Nó vốn có thương thế nghiêm trọng, một cái đập này lập tức làm thương thế vừa nãy của nó vốn chưa giảm bớt lại tăng thêm một phần, vết thương lần thứ hai nứt toác, đau thấu tim.
- Chính là quân tử động khẩu không động thủ, ngươi luôn buộc ta động thủ, điều này làm khó ta quá.
Từ Khuyết híp mắt, lắc đầu cười nhạt, phong độ nhẹ nhàng.
Khóe miệng của tất cả mọi người co rút lại, thầm nói quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn mặt được.
Lý công tử này nhìn qua ôn tồn lễ độ, kỳ thực cũng xấu bụng cực kì, chẳng trách có thể trở thành một thành viên của Tạc Thiên Bang.
Dù sao trong Tạc Thiên Bang kia, tất cả đều là ngoan nhân.
Ốc vòi voi cắn răng gào thét:
- Ngươi nếu dám giết ta, bộ tộc ta chắc chắn sẽ tàn sát Ngũ Hành Sơn các ngươi! Đừng quên, tên Thực Thần vừa rồi kia cũng không dám giết ta, ngươi tính là thứ gì?
- Hắn không phải là không giết ngươi, mà là cảm thấy giết ngươi sẽ làm ô uế tay của hắn, kỳ thực ta cũng cảm thấy như vậy, vì thế ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, ta sẽ không tự tay giết ngươi.
Từ Khuyết cười nhạt nói.
Chỉ là lời này vừa nói xong, trong nháy mắt hắn xoay người, nhìn về phía đám cấm vệ quân cách đó không xa, quát to:
- Người đâu, xử quyết con ốc vòi voi này ngay tại chỗ, chặt thành thịt vụn, đem cho chó ăn!
- A?
Đám cấm vệ lấp tức ngẩn ra, có chút chần chờ.
Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, lai lịch của con ốc vòi voi này tuyệt đối không đơn giản, đồng thời là từ hải ngoại tới, thế lực vô cùng to lớn.
Nếu là thật giết chết y, không chỉ có Hỏa Nguyên Quốc, e rằng ngũ quốc đều sẽ gặp xui xẻo.
- Lý Bạch công tử cân nên nhắc, vạn nhất...
Một tên cấm vệ tướng quân đi lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí một nói ra.
Chỉ là nói còn chưa dứt lời, Nhã phu nhân đứng cách đó không xa đột nhiên sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Không nghe Lý công tử nói sao? Xử quyết con ốc vòi voi này ngay tại chỗ đi! Bổn cung đã nói, Lý công tử sẽ cùng với bổn cung, các ngươi có phải là muốn kháng lệnh không?
- Nhã phu nhân bớt giận, thuộc hạ không dám.
Bạch!
Mấy chục tên cấm vệ kể cả cấm vệ tướng quân, lập tức sợ đến mức lập tức quỳ xuống đất.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, tình yêu của Nhã phu nhân cũng thật là chân thành, bất cứ lúc nào đều ủng hộ hắn vô điều kiện.
- Ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì, thế nhưng chỉ là một cái Hải tộc, ở trước mặt ánh sáng nhật nguyệt thần thánh của Tạc Thiên Bang ta, đều chỉ là ánh sáng cỡ hạt gạo mà thôi! Không sao, yên tâm giết đi, giết xong kéo cho chó ăn.
Từ Khuyết khoát tay một cái nói.
Đồng thời, con ngươi hắn cũng quét về phía con ốc vòi voi kia, quan sát động tĩnh của nó.
Ốc vòi voi cũng cảm nhận được ánh mắt của Từ Khuyết, trong lòng lấp tức run rẩy.
Trong tròng mắt của Từ Khuyết, hoàn toàn là sát ý tràn ngập!
- Ngươi... ngươi dám?
Ốc vòi voi lập tức không còn sức lực, nó biết, người trước mắt này thật sự muốn giết mình, tuyệt không phải là doạ người.
- Vậy thì đến đánh cuộc, ngươi đoán ta có dám hay không?
Từ Khuyết nhếch miệng nở nụ cười, từ trong không gian trữ vật của hệ thống móc ra thanh bát tinh lợi kiếm, ném cho cấm vệ tướng quân, cười nhạt nói:
- Đến, cho ngươi mượn dùng một chút, con ốc vòi voi này da dày thịt béo, phải dùng kiếm tốt một chút mới có thể cưa được.
- Cưa?
Hai tay của cấm vệ tướng quân lập tức run lên.
- Đúng, nhớ kỹ, không nên chặt cũng không nên đâm, Thực Thần trước đây đã nói với ta, loại thịt của loài ốc vòi voi này phải cưa mới có thể duy trì chất thịt tươi ngon giòn, chó ăn mới ngon miệng.
-...
Cấm Vệ tướng quân lập tức há hốc mồm.
Vốn cho rằng vị Lý Bạch công tử này chỉ muốn mệnh của ốc vòi voi, không nghĩ tới lại tàn nhẫn như thế, muốn từng chiêu kiếm cắt thịt trên người nó xuống, đây cũng quá ác rồi.
- Haizz, tính toán một chút, nhìn dáng vẻ sợ hãi của ngươi kìa, ta đều không nhìn nổi, vậy thì không cưa nữa.
Từ Khuyết giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc lắc đầu, lấy lại thanh bát tinh lợi kiếm,
Thu vào không gian trữ vật của hệ thống.
Mọi người lần nữa sững sờ.
Không thể nào, vậy liền thôi à?
Ốc vòi voi cũng ngẩn ra, cho rằng Từ Khuyết lại không giết nó, lập tức thở phào ra một hơi.
Ốc vòi voi cũng có tân sinh, ốc vòi voi cũng có mùa xuân a!
Bổn thiếu gia liền biết, bằng vào địa vị cùng danh vọng của tộc ta ở hải ngoại, cái tên này khẳng định là đã nghe nói tới, tuyệt không dám dễ dàng giết ta, vừa nãy suýt chút nữa bị doạ chết rồi.
Nó thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không dám thật nói ra, sợ lần nữa làm Từ Khuyết tức giận, đưa tới phiền phức.
Nhưng ngay sau đó, ốc vòi voi liền triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Từ Khuyết quay đầu nhìn chung quanh vài lần, đột nhiên nhỏ giọng, nói với cấm vệ tướng quân:
- Ngươi đi mang mấy trăm con chó hoang trở về, trước tiên bỏ đói trên hai ngày, lại cho ăn chút xuân dược, sau đó giam ốc vòi voi chung một chỗ với bọn chúng!
Âm thanh của hắn tuy rằng cố ý đè thấp, nhưng vẫn duy trì ở mức tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây bị dọa sợ trừng mắt.
Đây trời ơi cũng quá ác đi?
Mấy trăm con chó hoang đói bụng hai ngày, cùng ốc vòi voi không còn sức đánh trả chút nào này giam chung một chỗ, còn muốn cho ăn chút xuân dược?
Có thể nghĩ đến ra loại chiêu thức âm độc này, người này tuyệt đối là ác nhân!
- Không hổ là người của Tạc Thiên Bang.
Một lão giả Dị tộc tỏ vẻ cười khổ nói rằng.
Mọi người yên lặng gật đầu.
Chuyện như vậy, vẫn đúng là chỉ có những người Tạc Thiên Bang kia mới làm được.
Ốc vòi voi thì lại hoàn toàn ngơ ngác ở tại chỗ, sau một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, run giọng quát:
- Không, ngươi muốn làm gì? Bộ tộc ta là bá chủ trong biển, sao ngươi dám đối xử với ta như vậy?
- Hừ, Tạc Thiên Bang chúng ta ở lục hải đều là bá chủ, còn sợ tộc ốc vòi voi chó má gì đó của ngươi ư?
Từ Khuyết tỏ vẻ xem thường.
Ốc vòi voi cả kinh nói:
- Ngươi quả nhiên chưa từng nghe nói qua bộ tộc ta. Chúng ta chỉ là một trong chín người bảo vệ của thượng cổ Long tộc, là hậu duệ của Long Thần thủ vệ, nếu như ngươi giết ta, chắc chắn sẽ bị chín đại tộc Hải tộc truy sát!
- Truy sát thì truy sát, ngược lại các ngươi ở cách xa như vậy, ta có gì phải sợ?
Từ Khuyết cười gằn.
- Ngươi nghĩ quá đơn giản, Ngũ Hành Sơn tuy rằng khó tìm, nhưng không có nghĩa là không tìm được. Hơn nữa ngươi cho rằng thực lực của ta thật sự yếu như vậy sao? Chỗ này linh khí thiếu thốn, còn tồn tại Thượng Cổ phong ấn, áp chế thực lực chân chính của chúng ta, bằng không ngươi căn bản không giết được ta! Tương lai bộ tộc ta nếu như có thể tìm tới nơi này, phá tan phong ấn, các ngươi chắc chắn tai vạ ngập đầu!
Ốc vòi voi trầm giọng nói.
Tiết lộ nhiều tin tức như vậy, nó cũng là muốn để Từ Khuyết rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, bỏ đi ý nghĩ muốn giết nó.
Tất cả mọi người nghe xong, cũng đều khiếp sợ.
- Làm sao có khả năng?
- Ốc vòi voi này vừa rồi thể hiện ra, lại không phải thực lực chân chính?
- Trời ạ, bọn họ đến cùng mạnh bao nhiêu?
- Hơn nữa chỗ này còn có Thượng Cổ phong ấn? Tại sao xưa nay chúng ta đều chưa từng nghe nói?
Rất nhiều người đều nghị luận sôi nổi.
Từ Khuyết cũng hơi nhướng mày.
Chuyện Ngũ Hành Sơn có Thượng Cổ phong ấn, hắn đã sớm biết, tuy đã đào ra năm cái long mạch, phá tan năm đạo phong ấn rồi, nhưng còn có đạo phong ấn thứ sáu còn tồn tại, hơn nữa không biết được bố trí ở phương nào.
Bây giờ con ốc vòi voi này để lộ ra tin tức, đúng là làm vững thêm lời nói mà Husky nói tới kia, Ngũ Hành Sơn thật sự phong ấn một con sinh linh.
Đồng thời, sau khi người hải ngoại tới đây, còn bị phong ấn áp chế, thực lực suy yếu trên diện rộng.
Nói như thế, tu sĩ hải ngoại, e rằng thực lực không phải đơn giản như vậy.
- Lý Bạch công tử, bây giờ... Làm sao bây giờ?
Lúc này, cấm vệ tướng quân cẩn thận từng li từng tí một nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Sau khi nghe được lời của ốc vòi voi nói, vị tướng quân này cũng rất là kiêng kỵ, hi vọng Từ Khuyết có thể thay đổi chú ý.
Từ Khuyết lại nở nụ cười:
- Không sao đâu, nên dẫn ra ta đều đã dẫn ra hết, con ốc vòi voi này vừa rồi đã nói rồi, chờ tộc nhân của bọn họ tìm tới nơi này, chúng ta sẽ tai vạ ngập đầu. Nói cách khác, tộc nhân bọn họ hiện nay cũng không biết nơi này, thậm chí... có lẽ không biết mấy tên Hải tộc này ở nơi này của chúng ta! Vì thế, cuối cùng cũng coi như có thể yên tâm giết chết rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận