Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 813: Bằng Vào Thực Lực Vô Địch Thiên Hạ Của Ta

- Cẩn thận!
Từ Khuyết đột nhiên lên tiếng hò hét, đồng thời thân hình loáng một cái, trong nháy mắt lướt về phía cửa vào.
Hơn mười nam nữ kia không phản ứng kịp nữa, "Thùng thùng" hai tiếng, hai tên thanh niên trẻ trong đó tại chỗ bị hắc côn gõ ngất, trực tiếp ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Mắt thấy hắc côn sắp rơi lên trên người nữ tử cao gầy kia, nữ tử cũng kịp làm ra phản ứng, muốn nghiêng người né, Từ Khuyết lại vừa vặn chạy tới, tay tiếp được hắc côn, tiếp đó vỗ ra một chưởng.
Đùng!
Một chưởng cực kỳ yếu đuối vỗ lên trên người Đạo Thân.
Đạo Thân cấp tốc lui lại phía sau, tiếp đó vèo một cái, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Toàn bộ quá trình không tới một cái chớp mắt.
Hơn mười nam nữ kia lập tức biến sắc, ánh mắt vô ý thức nhìn về phía hai người nằm trên đất, lòng vẫn còn sợ hãi.
Vừa nãy là cái gì?
Tốc độ đánh lén không khỏi cũng quá nhanh đi?
Nếu không phải tên Lý Bạch này nhắc nhở, e rằng mười mấy người bọn họ đều phải lưu lại nơi này.
- Không tệ, phản ứng rất nhanh.
Lúc này nữ tử cao gầy mới ngẩng đầu nhìn về phía Từ Khuyết, nói một câu không đến nơi đến chốn, không có ý tứ cảm tạ một chút nào.
Từ Khuyết khiêm tốn cười cợt:
- Không có gì, Thần Tử Doanh là nơi mà ta tha thiết ước mơ muốn gia nhập, làm sao có thể trơ mắt nhìn các ngươi bị đánh lén, ai nha...
Đột nhiên, Từ Khuyết hơi nhướng mày, che bàn tay của mình, chính là bàn tay vừa nãy tiếp hắc côn kia, lúc này nó đã đẫm máu, có thêm một vết thương.
Hơn mười nam nữ Thần Tử Doanh vừa nhìn thấy thế, lúc này mới hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết cũng hòa hoãn hơn một chút.
Dù sao nói cho cùng, tên thiếu niên Luyện Hư kỳ này cũng là vì cứu bọn họ cho nên mới bị thương.
Nhưng... cuối cùng vẫn là quá yếu. Đỡ một côn liền đã bị thương, thật sự là không xứng gia nhập Thần Tử Doanh.
Có người lắc lắc đầu, từ đầu đến cuối không hề thay đổi ý nghĩ xem thường Từ Khuyết.
- Không sao, chịu chút ít thương tổn mà thôi, chỉ cần các ngươi không có chuyện gì, ta liền an tâm rồi.
Lúc này, Từ Khuyết khẽ lắc đầu nói, trên mặt lộ ra vẻ không biết sợ.
Đậu phộng!
Ba người bọn nam tử mặc áo đỏ lập tức không yên được nữa, trợn to hai mắt, cảm giác muốn phun máu.
CMN đây là chuyện gì thế?
Ngày hôm qua tiểu tử này bộ dáng hung hăng đến ngông cuồng tự đại, căn bản nhìn không lọt mắt Thần Tử Doanh, tại sao đêm nay lại hoàn toàn thay đổi?
Hiện tại còn thêm vào một màn ngoài ý muốn như thế, bị hắn nhặt được cơ hội, chẳng lẽ nỗi oan ức này ba người chúng ta nhất định phải cõng?
Nghĩ tới chỗ này, ba người bọn nam tử mặc áo đỏ càng cuống lên.
- Đừng tin hắn, người vừa nãy đánh lén chúng ta nhất định là đồng đảng của hắn!
Nam tử mặc áo xanh cắn răng cả giận nói.
Nam tử che mặt cũng nhíu mày, trầm giọng nói:
- Nơi này chính là biên giới, không thể có ai dám đánh lén chúng ta ở chỗ này, người vừa nãy rất khả nghi.
- Được rồi.
Nữ tử cao gầy trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng quét về phía ba người bọn nam tử mặc áo đỏ.
Ba người lập tức ngậm miệng lại.
Từ Khuyết nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng từ lâu đã mừng như điên.
Hắn phối hợp với Đạo Thân, chính là muốn chơi ra kế phản gián, để ba tên này ăn chút vị đắng, cõng một nồi oan ức.
Nhưng mà, còn không chờ Từ Khuyết nhìn thấy tình cảnh đấu tranh nội bộ mà mình muốn nhìn thấy, ánh mắt của nữ tử cao gầy đột nhiên lại quét tới.
- Vừa nãy ta nói rồi, mặc kệ các ngươi là ai vu hại ai, tất cả đều không đáng kể. Ta vẫn muốn hỏi vấn đề vừa rồi, ngươi chỉ là Luyện Hư kỳ, tiếp một côn còn có thể bị thương, dựa vào cái gì để gia nhập Thần Tử Doanh?
Nàng lạnh giọng chất vấn, hùng hổ doạ người.
Từ Khuyết lập tức trợn to hai mắt, giống như ăn phải con ruồi.
Đây là chuyện gì? Vừa mới cứu các ngươi một lần, mặc dù là diễn kịch, nhưng kết quả vẫn nói ta như vậy, đây là các ngươi không đúng rồi.
- Ta cũng không biết là dựa vào cái gì.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, cánh tay hơi giơ lên, thấp giọng nói:
- Đại khái là bằng vào thực lực vô địch thiên hạ của ta đi.
Thực lực vô địch thiên hạ?
Hơn mười nam nữ Thần Tử Doanh vừa nghe thấy thế giống như nghe được chuyện gì đó hoang đường, nhìn Từ Khuyết như nhìn kẻ ngu.
Vèo!
Lúc này, một vệt bóng đen lần nữa xuất hiện ở phía sau mười mấy người, đầu đầy tóc trắng, tay cầm hắc côn, trực tiếp tạo ra một mảnh côn ảnh.
- Hả?
Hơn mười nam nữ trong nháy mắt cảm thấy được chuyện không đúng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đang muốn cấp tốc lui lại.
Nhưng ngay sau đó, một mảnh côn ảnh dày đặc đã đập ầm ầm ở sau gáy bọn họ.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Liên tiếp mấy tiếng vang trầm, mười mấy người hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Lúc trước khi hôn mê, bọn họ vẫn nhìn thấy Từ Khuyết trước mắt đang cười bỉ ổi nhìn bọn họ.
...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài khách sạn.
Một người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu đang đứng ở cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn lên vòm trời, suy tư.
Hiển nhiên, ông ta chính là tướng soái trên chiến trường tiền tuyến, cũng là Tần Vệ, người bồi dưỡng ra Thần Tử Doanh.
Ở bên cạnh y còn có một tên thuộc hạ đang đứng, tỏ vẻ cung kính lẳng lặng chờ.
Một lúc sau, tên thuộc hạ này mới chắp tay nói:
- Tướng soái, mỗi một vị thần tử của Thần Tử Doanh đều kiêu căng tự mãn, nếu như bỏ mặc bọn họ đi tới như vậy, e rằng Lý Bạch này...
- Ta mở miệng muốn người, bọn chúng không dám giết.
Mặt Tần Vệ không hề có cảm xúc nói ra, mắt hổ toả ra uy vọng.
Thuộc hạ lập tức nghi hoặc:
- Vậy tướng soái vì sao còn phái bọn họ tới đây...
- A, ngươi mới vừa nói thần tử của Thần Tử Doanh kiêu căng tự mãn, theo bản soái, Lý Bạch này mới thật sự là người kiêu căng tự mãn, dám hủy lệnh bài Thần Tử Doanh của ta, đương nhiên cần nếm vị đắng một phen, vừa vặn cũng để cho hắn biết rõ, thế gian này không chỉ có một thiên tài như hắn.
Tần Vệ lạnh giọng nở nụ cười.
- Có mấy người cần phải đánh một phen, sau này mới biết nghe lời.
...
Mà lúc này, cái gọi là thiên tài của Thần Tử Doanh đã bị Từ Khuyết chế phục toàn bộ.
Hắn lấy đạo uẩn hóa thành gông xiềng, cầm cố chân nguyên của hơn mười nam nữ này, toàn bộ lôi vào trong sương phòng.
Khương Hồng Nhan nhìn thấy toàn bộ quá trình biểu diễn của Từ Khuyết, vào lúc này mới dở khóc dở cười nói:
- Bọn họ tỉnh lại, nhất định sẽ bị ngươi làm tức chết.
- Khà khà, ta chính là muốn bọn họ tức chết.
Từ Khuyết cười khà khà nói, còn cố ý từ bên trong hệ thống mua ra mười mấy viên Tỉnh Thần Đan, nhét vào trong miệng đám Thần Tử Doanh kia.
Trong chốc lát, mười mấy người liền tỉnh lại, nhưng phản ứng lại vô cùng mãnh liệt, lúc này đã muốn vận dụng chân nguyên giết chết Từ Khuyết.
Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ liền bị kinh sợ.
Tất cả chân nguyên khắp toàn thân đã bị một luồng đạo uẩn bá đạo giam cầm, gắt gao áp chế, căn bản không có cách nào điều động.
- Làm sao có khả năng?
Có người lập tức khiếp sợ.
- Loại đạo uẩn này... là nghịch thiên mà đi!
Có người tỏ vẻ ngơ ngác.
Nữ tử cao gầy trong nháy mắt đem ánh mắt lạnh lùng quét về phía Từ Khuyết, trầm giọng trách mắng:
- Lý Bạch, ngươi thật là to gan!
- Ồ ồ, đúng rồi, lá gan của ta đúng là lớn, ngươi có thể làm sao? Cắn ta à?
Từ Khuyết lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Hơn mười tên nam tử lập tức tức giận không nhịn nổi, mạnh mẽ trừng mắt nhìn về phía Từ Khuyết.
- Hừ, đồ vô sỉ chỉ có thể đánh lén sau lưng, đợi chúng ta thoát khỏi cầm cố, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Thần Tử Doanh thần thánh không thể xâm phạm, ngươi sẽ trả giá nặng nề cho những chuyện mà ngươi đã làm!
- Nguyên bản chúng ta chỉ muốn cho ngươi ăn chút khổ, học chút bài học, nhưng ngươi lại ám toán chúng ta, hậu quả của việc này, ngươi sẽ không thể chịu được đâu!
- Tướng soái bây giờ ở ngay bên ngoài, chỉ cần chúng ta hô lên một tiếng, mạng nhỏ của ngươi sẽ lập tức không còn.
Mười mấy người đều phun ra lời hung ác, tỏ vẻ tức giận nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận