Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1382: Tại Sao Lại Như Vậy

Cùng ngày, đoàn người Từ Khuyết trực tiếp rời khỏi dãy núi này, chạy tới Táng Tiên Cốc.
Dựa theo thói quen thường ngày, thì trước tiên hắn sẽ đến thăm đám bạn già, rồi mới bắt đầu làm chuyện đứng đắn.
Nhưng lần này thì khác, thời gian cho đội Thất Đức đã. . . phi không đúng, thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa.
Từ Khuyết lo lắng đêm dài lắm mộng, hơn nữa hắn cũng muốn biết, Hiên Viên Uyển Dung đến cùng là gặp phải nguy cơ gì, là tự nàng xảy ra vấn đề hay gặp phải cường địch.
Nếu như là vế trước, chỉ là bản thân Hiên Viên Uyển Dung xảy ra vấn đề, thì Từ Khuyết còn có thời gian có thể nghĩ biện pháp giải quyết, nếu như là vế sau, thật sự xuất hiện cường giả muốn đối phó Hiên Viên Uyển Dung, vậy thì chỉ có thể dựa vào hồn phách Hiên Viên Kỳ Thương cùng Quan Sở Sở đến chiến đấu một trận thôi.
Vì thế thời gian vô cùng rất khẩn cấp, cách ngày được tiên đoán hắn sẽ tử vong chỉ còn không tới ba ngày.
"Ầm!"
Rất nhanh, đoàn người Từ Khuyết xuyên qua vòm trời, xuất hiện ở ngoài Táng Tiên Cốc.
Lấy thực lực hiện tại của bọn họ, một chút khoảng cách này không tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng hiện tại, mấy người đều đứng ngoài Táng Tiên Cốc, ngừng đi về phía trước, vẻ mặt vẻ nghiêm túc, khẽ nhíu mày.
- Tại sao lại như vậy?
- Nơi này đã trải qua một trận đại chiến?
- Chẳng trách vừa nãy đến đây, bản thần tôn cảm giác thấy địa phương này âm u đầy tử khí, còn tưởng rằng những người kia chuyển địa phương, bây giờ nhìn lại thì không rất đúng.
Từ Khuyết và Đoạn Cửu Đức cùng với Husky, trong lòng đều thất kinh.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng khó có thể tin.
Giờ phút này bên ngoài Táng Tiên Cốc đã biến thành một di tích chiến trường, đâu đâu cũng có vết tích loang lổ, tất cả đều là dấu vết pháp quyết đập xuống, thậm chí có nhiều chỗ còn lưu lại vết máu đỏ tươi, một ít mảnh vỡ pháp khí có thể thấy được khắp nơi, chỉ là không thấy một thi thể tu sĩ nào.
Rõ ràng, nơi này không chỉ diễn ra một trận đại chiến, hơn nữa chí ít là mấy trăm ngàn người đồng thời tham dự, tu sĩ cảnh giới nào cũng tham dự vào.
Hơn nữa bọn họ chạy từ dãy núi kia tới đây, đi qua một số địa phương đã từng quen thuộc, đều không cảm ứng được khí tức tu sĩ, còn có một số địa phương lại âm u đầy tử khí, toàn bộ Đông Hoang có vẻ quá mức yên tĩnh, vô cùng khác so với vẻ phồn hoa lúc trước trước khi bọn họ rời đi.
- Chẳng lẽ đã xuất hiện dị bảo gì, khiến bọn họ tự tương tàn lẫn nhau?
Mạc Quân Thần nhìn vết tích trên chiến trường, suy đoán nói.
- Không có khả năng.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, cau mày nói:
- Ta có cảm giác là có ngoại địch đột kích, ở nơi này có lưu lại một chút hương vị.
- Không sai, một hương vị quen thuộc.
Husky cũng gật đầu.
Đoạn Cửu Đức ngẩn ra:
- Hương vị gì? Tại sao lão đầu ta lại không cảm thấy gì?
Từ Khuyết cùng Husky nhìn lẫn nhau rồi đồng thời mở miệng:
- Hương vị hải sản.
- Vị hải…sản?
Đoạn Cửu Đức kinh ngạc nói.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng sửng sốt một chút:
- Hải sản? Chẳng lẽ là người Bắc Hải giết tới? Nhưng. . . không đúng, Bắc Hải có Côn Bằng tộc tọa trấn, Yêu thú phía Hải tộc không dám làm loạn, làm sao lại giết tới Đông Hoang.
- Kỳ thực ngoại trừ Bắc Hải, vẫn còn có một chỗ cũng có Hải tộc.
Từ Khuyết trầm giọng nói.
Hắn mơ hồ có thể đoán được, kẻ địch tới đánh lần này là ai.
Thậm chí, nguy cơ Hiên Viên Uyển Dung gặp phải, cũng có quan hệ với những kẻ xâm lược kia.
- Tiểu tử, lẽ nào là những kẻ lúc trước ở Hỏa Nguyên Quốc?
Husky phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi.
- "Rất có khả năng.
Từ Khuyết gật đầu.
Năm đó khi từ Thủy Nguyên Quốc về Hỏa Nguyên Quốc, ở trong hoàng cung hắn đã gặp mấy tên Hải tộc, nào là cá voi, trai lớn, bạch tuộc, tất cả đều hóa thành hình người làm loạn ở Hỏa Nguyên Quốc, nhưng cuối cùng bị hắn tiêu diệt.
Khi đó hắn còn chưa tới tứ đại châu, cho rằng những Hải tộc kia đến từ tứ đại châu, nhưng cuối cùng lại lần ra một ít manh mối, những Hải tộc kia ở trong vùng biển giữa Ngũ Hành Sơn và tứ đại châu, quần thể vô cùng to lớn, hơn nữa còn khả năng có Long tộc.
Nhưng khi đó Từ Khuyết cũng không để ý, giết xong rồi trở về Thủy Nguyên Quốc chuẩn bị cùng Khương Hồng Nhan hội hợp xuất phát đến tứ đại châu, kết quả Khương Hồng Nhan lại đi trước một bước, Từ Khuyết hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cũng chạy tới, sau đó mới bước lên con đường trang bức ở tứ đại châu, rồi quăng việc liên quan đến Hải tộc ra khỏi não.
Nhưng lần này trở về, hắn ngửi được hương vị sản vị lưu lại ở trên chiến trường, lập tức đã nghĩ tới con trai lớn năm đó, mùi vị quá giống.
Vì thế, hắn mới suy đoán, lần này khả năng có Hải tộc xâm lược Đông Hoang, mà tu sĩ Đông Hoang khởi xướng chống lại, trải qua vài lần ác chiến, tu sĩ Đông Hoang tử thương vô số.
Còn kết quả là ai thắng. . .
Ánh mắt Từ Khuyết chậm rãi nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn tới lối vào Táng Tiên Cốc, con ngươi hơi nheo lại.
- Husky, ngươi qua bên kia ngửi một thoáng, nhìn chỗ kia có vị hải sản hay không.
Từ Khuyết chỉ tới lối vào Táng Tiên Cốc, nói với Husky.
- Ta kháo, không đi, ngươi xem bản thần tôn là chó à? Muốn ta ngửi là ta phải ngửi?
Vẻ mặt Husky ngạo nghễ nói.
- Đi nhanh, nói không chừng rất nhanh sẽ có canh hải sản để uống.
Từ Khuyết cười híp mắt nói, rồi một tàn ảnh trong nháy mắt hóa thành lưu quang lao về phía trước, chính là Husky.
Nó nhanh chóng chạy tới lối vào Táng Tiên Cốc, khẽ nhúc nhích cái mũi, khẽ ngửi xung quanh rồi lập tức lắc đầu nói:
- Tiểu tử, nơi này cũng có vị hải sản, nhưng mùi nhạt hơn rất nhiều.
- Lại đi sâu vào một chút.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, ra hiệu cho Husky đi sâu hơn nữa.
Husky cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng lao về phía trước.
Nhưng nó vừa lao ra mấy chục mét, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, một hỏa diễm màu đen từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh nên trên người Husky.
- Ai đánh lén ta?
Husky sững sờ, nhanh chóng rơi trên mặt đất, quay đầu liếc mắt nhìn, nhìn thấy dưới chân mình là một mảnh lửa đen đang thiêu đốt, lập tức trừng trực mắt.
"Gào!"
Sau một khắc, nó kêu lên một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng, từ bên trong hảo diễm nhảy ra ngoài, lăn loạn trên đất.
Khóe miệng Đoạn Cửu Đức và Mạc Quân Thần thoáng co giật.
Con chó ngu ngốc này rõ ràng không bị gì, hỏa diễm này đừng nói là đốt không nổi nửa cọng lông măng của nó, ngay cả một kích tràn ngập lực bộc phát, đối với nó cũng chỉ như có người sờ soạng nó một thoáng mà thôi.
Kết quả con chó ngu ngốc này lại chết sống muốn làm bộ rất thống khổ, quả thực là không nói nổi.
- Được rồi, đừng giả bộ nữa.
Từ Khuyết cũng không nhìn nổi, lắc đầu hô.
Liễu Tĩnh Ngưng dở khóc dở cười, nhưng cũng nhìn về phía Từ Khuyết:
- Ngươi đã sớm phát hiện chỗ kia có cấm chế trận pháp?
- Ta chỉ suy đoán mà thôi. Nhưng hiện tại có thể khẳng định, người của Đông Hoang có khả năng trốn ở bên trong, đồng thời bày xuống trận pháp ở lối vào. . . không đúng, uy lực trận pháp bực này, bọn họ không có khả năng bố trí ra, có thể là Hải tộc làm ra, nhốt bọn họ ở bên trong. . . vẫn là không đúng, điều này không hợp lý.
Từ Khuyết suy đoán nói.
Hắn hoài nghi Hải tộc muốn chó cùng rứt giậu, nhốt tu sĩ Đông Hoang ở bên trong, rồi chậm rãi giết chết.
Nhưng nghĩ lại thì đây quả thật là lại không quá hợp lý, nếu như thực lực Hải tộc vượt xa tu sĩ Đông Hoang, tại sao không trực tiếp truy sát vào, mà lại phải bày trận pháp ở lối vào Táng Tiên Cốc?
- Móa, tiểu tử, mau tới đây, nơi này có một tên gian tế của Hải tộc ẩn núp!
Lúc này, Husky đột nhiên cả kinh kêu lên.
Gian tế Hải tộc?
Mấy người Từ Khuyết nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.
Husky đang đứng trên mặt đất, móng vuốt bắt một con sâu bé nhỏ. . . không, nhìn kỹ, đây không phải sâu, mà là một con cá nhỏ như sâu!
- Tiên sư nó, đám hải sản này rất thông minh đấy, nhưng đáng tiếc gặp phải bản thần tôn, bằng không vừa nãy nếu như thật sự bị ngươi tiến vào xxx của bản thần tôn, thì đã không bắt được ngươi rồi.
Husky lôi cá nhỏ kia ra, một mặt trêu tức tự hào cười lạnh với nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận