Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 556: Đi Ra Đây!

Minh Nguyệt Lâu.
Hàn Quốc Thắng bị giết khiến cho đám thủ hạ kia của y cùng với Hàn Quốc Cường đều khó mà tin tưởng.
Nhưng bọn họ một điểm dũng khí đi nghi vấn đều không có, hai chân run run, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn vị Vân lão kia.
Bởi vì đây chính là quy củ của Minh Nguyệt Lâu, ai ra tay, người đó phải chết!
Dù cho là Thành chủ của Thiên La Thành đến cũng là như vậy, không người nào có thể ngoại lệ.
Đây chính là lí do qua nhiều năm như vậy, Minh Nguyệt Lâu vẫn rất bình tĩnh, vì thế những thiên kiêu cùng Thánh Tử Thánh Nữ kia, đều thích đến đây tụ tập.
Đương nhiên, chỉ dựa vào điểm này, còn rất xa không có cách nào thỏa mãn những thiên kiêu cùng Thánh Tử Thánh Nữ này.
Ở mỗi một tầng lầu của Minh Nguyệt Lâu, đều có thiết lập Tàng Thư Các, ở trong cất giấu vô số pháp quyết cùng sách cổ, cung cấp cho đám thiên kiêu nghiên cứu nghiền ngẫm, càng lên tầng cao, pháp quyết và sách cổ càng quý giá.
Vì thế bọn họ đều rất tự giác, sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ ở Minh Nguyệt Lâu gây sự, thậm chí ở bên ngoài, cũng sẽ cho môn phái tương ứng của Minh Nguyệt Lâu là Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái mặt mũi.
Nhưng ngày hôm nay, Từ Khuyết nháo trò một hồi, cũng coi như là lần đầu tiên, trêu đến Hàn Quốc Thắng căm tức ra tay, kết quả con hàng chủ động gây sự này lại chạy mất, ngược lại là Hàn Quốc Thắng liền bị giết uất ức, đây là điều mà đám người không nghĩ tới.
Vân lão cau mày, đứng tại chỗ im lặng trong chốc lát, cuối cùng nhìn về phía đám người Hàn Quốc Cường, lạnh nhạt nói:
- Người không có thân phận bài của Minh Nguyệt Lâu, không thể đi vào, bằng không giết không tha!
- A...
Hàn Quốc Cường lúc này sợ đến rít gào, cùng với đám hộ vệ còn lại chạy đi như điên.
Sau đó, mặt Vân lão không hề cảm xúc xoay người, cất bước hướng một con đường tương đối dài phía ngoài cửa mà đi.
Bóng lưng kia đi lại có chút cô đơn, còn hơi run rẩy, căn bản không nhìn ra đây là một vị cường giả đáng sợ.
Đông đảo thiên kiêu bên trong Minh Nguyệt Lâu còn đang sôi nổi nghị luận, đối với pháp quyết vừa nãy Từ Khuyết sử dụng, kể cả phù lục sử dụng lúc rời đi, đều có tranh luận.
Phần lớn người đều cảm thấy, Từ Khuyết là đến từ Bắc Hải, bởi vì Bắc Hải am hiểu sức mạnh, pháp quyết luyện thể cũng phong phú, dù sao thực lực mà vừa nãy Từ Khuyết biểu diễn ra, hiển nhiên chính là vận dụng thân thể cùng man lực.
Cũng có người cho rằng Từ Khuyết đến từ một ít môn phái cổ lão lánh đời, loại môn phái này xác thực tồn tại, chỉ là môn đồ rất ít, mấy trăm năm mấy ngàn năm mới có một vị truyền nhân xuống núi vào đời, đi lại trên thế gian.
Mà truyền nhân của những cổ môn phái này có thực lực kinh người, truyền thừa rất nhiều pháp quyết cùng phù lục mà thế gian đã thất truyền, thậm chí là cả đan dược.
Chỉ có điều gần ngàn năm đến nay, đã không lại xuất hiện qua loại truyền nhân này, vì thế có không ít thiên kiêu đều cho rằng chuyện Từ Khuyết là truyền nhân của cổ môn phái có độ tin cậy rất lớn.
Vài tên thiên kiêu cùng Khương Sơn đồng thời đi đến, lúc này đã ở trong đại sảnh tìm một cái bàn ngồi xuống.
Khương Sơn cùng Cung Nguyệt đều đang ở trên tầng thứ chín, đó là nơi mà Anh Biến kỳ tầng chín và mười tầng mới có tư cách lên, mà mấy người bọn họ nhiều nhất chỉ có thể lên tới thứ sáu hoặc tầng thứ bảy, nhưng bây giờ bọn họ cũng không có hứng thú đi lên, liền ở lầu một ngồi xuống.
- Vốn là muốn đến bên trong Tàng Thư Các tầng thứ bảy tìm chút pháp quyết, bây giờ bị tiểu tử kia nháo trò, tâm tình đều không còn nữa.
Một tên thiên kiêu Anh Biến kỳ tầng bảy trong đó tỏ vẻ căm ghét, cũng rất không cam lòng, vốn là bọn họ muốn giết Từ Khuyết, kết quả lại để hắn chạy.
- Hừ, Tạc Thiên Bang Lý Bạch, cái tên này ta đã nhớ kỹ, sau này lại tìm người tra một chút, sớm muộn có ngày cho hắn sẽ nếm mùi đau khổ!
Mấy người còn lại cũng hừ lạnh nói.
Bọn họ tuy rằng cảnh giới không cao lắm, nhưng đều đến từ Khương gia và Cung gia, đều có chỗ dựa và ngạo khí của mình, làm sao có khả năng nhịn được cơn giận ngày hôm nay.
...
Cùng lúc đó, tên nữ tử mặc cung trang trước đây tiếp đón qua Từ Khuyết kia đã trở lại cửa Minh Nguyệt Lâu, nhưng cũng ngây người một lúc.
Nàng mới đầu chỉ cảm thấy thiên kiêu thiếu niên mà mình tiếp đón kia, hành vi cử chỉ có chút quái lạ mà thôi, bộ dáng không giống với đám thiên kiêu luôn luôn cao ngạo kia, nhìn qua văn nhã, thực tế lại có chút vô lại và vô sỉ, nhưng cũng có thêm cảm giác thân cận, mặt không phải luôn hất lên trời như những người khác.
Hơn nữa Từ Khuyết còn hỏi thăm nàng chuyện của Khương Hồng Nhan, chuyện ấy rất làm cho nàng rất bất ngờ.
Lúc Khương Hồng Nhan đến Minh Nguyệt Lâu, cũng do nàng tiếp đón.
Lúc đó nàng liền bị khí chất cùng tính cách của Khương Hồng Nhan chinh phục, đó là một nữ nhân giống như thần tiên, thậm chí không cần nói chuyện, thì vẫn có một loại khí chất như nữ vương, rồi lại làm người cảm thấy thân thiết.
Rất khó tưởng tượng hai loại khí chất mâu thuẫn này, lại xuất hiện ở trên người cùng một người.
Nàng ở Minh Nguyệt Lâu nhiều năm như vậy, gặp vô số Thánh Nữ thanh danh hiển hách, nhưng bất luận những Thánh Nữ kia kinh diễm như thế nào đi nữa, có khí chất như thế nào đi nữa, đều hoàn toàn bị Khương Hồng Nhan hạ thấp xuống.
Liền nàng là một cô gái, đều cảm thấy Khương Hồng Nhan hoàn mỹ như vậy.
Vì thế lúc nghe Từ Khuyết nói mình là bằng hữu của Khương Hồng Nhan, nữ tử mặc cung trang căn bản cũng không tin, sau đó cũng không tiếp xúc quá nhiều với Từ Khuyết.
Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, vừa mới đi ra không lâu, Từ Khuyết liền gây sự, dĩ nhiên ở bên trong Minh Nguyệt Lâu ra tay tranh đấu.
Càng không có nghĩ tới chính là, Từ Khuyết lại còn bình yên vô sự từ trong tay Vân lão chạy trốn.
- Cô nương, xin hãy nhường lối.
Lúc này, ngay khi nữ tử mặc cung trang đang xuất thần, một âm thanh ôn hòa vang lên ở bên tai nàng.
Nữ tử mặc cung trang lập tức phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy trước mắt đang đứng một tên thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, một thân bạch y sạch sẽ không chút tì vết, thêm vào gương mặt đẹp trai mà non nớt này, quả thực là làm người cảm thấy hoàn mỹ.
Đồng thời, giữa hai lông mày của thiếu niên này còn lộ ra một luồng khí chất dáng vẻ thư sinh, phía sau lại cõng lấy một thanh trường kiếm, lại không chút nào cảm thấy không hài hòa.
Hiển nhiên, đây là một vị thư sinh kiếm khách.
- Công tử khỏe chứ, xin lấy ra thân phận bài.
Nữ tử mặc cung trang vội mỉm cười tiếp đón, không dám thất lễ.
Nhưng nàng làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, thư sinh kiếm khách trước mắt này, hoàn toàn chính là Từ Khuyết đang ngụy trang.
Tên này thay đổi một tấm mặt nạ da người, còn đổi một bộ áo trắng, chân chính hoá trang thành bộ dáng Lý Bạch lúc trước ở Hỏa nguyên Quốc.
Hắn lại tới nữa rồi!
Hắn lại muốn làm việc!
Ngày hôm nay hắn muốn cùng những người bên trong Minh Nguyệt Lâu kia chơi tiếp!
- Ừm!
Từ Khuyết lấy ra khối thân phận bài lúc trước kia, mặt không hề cảm xúc đưa cho nữ tử mặc cung trang.
Lần này hắn đi con đường lạnh nhạt, con đường cao ngạo.
- Công tử nhìn qua cũng không quen mặt, không biết xưng hô như thế nào?
Nữ tử mặc cung trang nhìn thấy thân phận bài, liền lập tức nhường đường, mời Từ Khuyết tiến vào Minh Nguyệt Lâu, đồng thời cũng hỏi thăm tên của hắn.
- Đa tình kiếm khách vô tình kiếm, tại hạ Lý Tầm Hoan.
Mặt Từ Khuyết không hề cảm xúc trả lời một câu, trực tiếp cất bước đi vào bên trong Minh Nguyệt Lâu.
Lần này hắn cố ý để hệ thống thay đổi khí thế tu vị, biến thành Anh Biến kỳ tầng ba, cho dù là cường giả Luyện Hư kỳ cũng không cách nào phát hiện ra được.
Vì thế nữ tử mặc cung trang căn bản không hề hoài nghi thân phận của hắn, chỉ là có chút ngạc nhiên đối với tên gọi của hắn.
Đa tình kiếm khách vô tình kiếm?
Nhưng nhìn qua cũng không giống như là đa tình mà.
- Lý công tử xin cứ tự nhiên.
Thấy vị thư sinh kiếm khách này tựa hồ rất quen thuộc đối với Minh Nguyệt Lâu, nữ tử mặc cung trang cũng không tiếp tục dẫn đường, chỉ lo làm cho đối phương phản cảm, lại từ từ lui về cửa.
Nhưng khi nàng vừa mới lui về trong chốc lát, bên trong Minh Nguyệt Lâu liền truyền đến một tiếng hét lớn.
- Mấy tên rác rưởi vừa rồi đâu rồi, chó săn của Khương Sơn cùng Cung Nguyệt, đi ra đây, lão tử lại trở về đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận