Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 729: Các Ngươi Có Dám Cùng Kề Vai Chiến Đấu?

Dưới tường thành, tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn về phía Từ Khuyết.
Bởi vì lời đáp lại của hắn sẽ quyết định Khương Hồng Nhan có thể trở lại Huyền Chân đại lục hay không, quyết định sống còn năm năm sau của tứ đại châu.
Ánh mắt của Từ Khuyết cũng đang nhìn kỹ mọi người, sau khi nhẹ thở ra một hơi, liền trầm giọng nói:
- Câu trả lời của ta chính là...
Đột nhiên, một luồng khí thế ngập trời từ trên người hắn tuôn ra, Từ Khuyết lớn tiếng quát lên:
- Không giao, cút! Hỏi lại lần nữa ta sẽ đánh chết các ngươi!
Bạch!
Tất cả mọi người trong nháy mắt trợn mắt ngoác mồm, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Chẳng ai nghĩ tới Từ Khuyết trả lời thẳng thắn thô bạo như vậy.
Không giao, cút! Hỏi lại nữa sẽ đánh chết chúng ta?
CMN! Đây cũng quá tàn nhẫn đi?
Hoá ra nếu như chúng ta tiếp tục kêu gọi, còn chưa bị Huyền Chân đại lục tàn sát, trước tiên đã bị ngươi đánh chết rồi?
Rất nhiều người lập tức nắm chặt hai nắm tay, thân thể run rẩy, cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.
Tuy bọn họ cũng rất tức giận, nhưng bọn họ hết cách rồi, Từ Khuyết ngay cả nửa bước Độ Kiếp kỳ đều có thể giết, cho dù bọn họ tức giận đi chăng nữa thì có là được gì?
Dưới tường thành to lớn, đám người lít nha lít nhít nhưng lại im thin thít không có một tiếng động.
Nhưng vào lúc này, Từ Khuyết đột nhiên thu lại khí thế hung hăng trên người kia.
Ánh mắt của hắn ôn hòa nhìn mọi người, hờ hững nói ra:
- Chư vị, các ngươi nên tỉnh lại đi, lẽ nào các ngươi thật sự cho rằng giao Hồng Nhan cho Huyền Chân đại lục, tứ đại châu liền có thể vĩnh viễn bình an sao? Không, các ngươi sai rồi!
Tất cả mọi người ở đây hơi run run.
Từ Khuyết tiếp tục nói:
- Các ngươi đều rõ ràng, đây là một thế giới mạnh được yếu thua, nhỏ yếu sẽ phải chịu đòn. Điểm này, vừa nãy ta đã chứng minh cho các ngươi thấy, nếu như ta không giao Hồng Nhan ra, thậm chí còn giết các ngươi trước, các ngươi có thể làm gì? Có phải sẽ rất tuyệt vọng không?
-...
Mọi người ở đây đều im lặng.
Lời nói của Từ Khuyết không hề sai, bọn họ căn bản không thể làm gì, tất cả chỉ bởi vì bọn họ quá nhỏ yếu, không hề có chút sức chống cự nào.
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng lần nữa:
- Ta không phải chúa cứu thế gì đó, cũng không phải là anh hùng hảo hán, ta chỉ là muốn bảo vệ người ở bên cạnh ta mà thôi. Ta mặc kệ một đời trước của Hồng Nhan có thân phận gì, cũng mặc kệ nàng sẽ mang đến nguy hiểm gì. Ta chỉ biết là, ở kiếp này, nàng là người phụ nữ của ta, ta nhất định sẽ không để bất cứ người nào thương tổn tới nàng, càng sẽ không tự tay giao nàng cho một gã phụ thân bị điên.
Âm thanh của Từ Khuyết đinh đương mạnh mẽ, giống như chuông lớn truyền vào trong tai Khương Hồng Nhan, truyền vào trong tai của tất cả mọi người ở đây, cũng truyền vào bên trong Truyền Âm Phù.
Xèo! Xèo! Xèo!
Không trung không ngừng có vô số Truyền Âm Phù hóa thành dải sáng, bay về phía xa, biến mất ở phía chân trời.
Lời nói của Từ Khuyết, không ngừng vang vọng trên bầu trời các nơi ở tứ đại châu.
Vô số người cũng nghe được tiếng nói của hắn, lúc mới bắt đầu còn phẫn nộ, đến cuối cùng đều im lặng, cúi đầu.
Trong lòng của mọi người đều đang cười khổ, bất đắc dĩ, cảm thán.
Bọn họ cũng đều biết, lời Từ Khuyết nói là đúng.
Hắn không phải chúa cứu thế, hắn chỉ muốn bảo vệ người ở bên cạnh, chỉ là bảo vệ một nữ tử mà hắn yêu, bản thân việc này không có gì sai cả.
Nhưng mà sai ở chỗ, người mà hắn muốn bảo vệ, thân phận quá đặc thù.
Một đời trước Khương Hồng Nhan là con gái của thánh thượng Huyền Chân đại lục, là đế vương của Huyền Chân đại lục, bây giờ bọn họ muốn Khương Hồng Nhan trở lại, tiếp tục làm con rối đế vương kia.
Nếu như nàng không đi, tứ đại châu sẽ vì nàng mà trả giá bằng máu, bị Huyền Chân đại lục tàn sát đẫm máu.
Đến lúc đó, tứ đại châu đều sẽ trở thành luyện ngục, máu chảy thành sông, dù có người có thể tiếp tục sống sót, nhất định cũng sẽ biến thành tù binh, vĩnh viễn làm nô lệ, bị Huyền Chân đại lục đạp ở dưới chân, sống không bằng chết.
Những kết quả này, tất cả tu sĩ đều đã suy nghĩ qua, đều rất rõ ràng.
Vì thế bọn họ hết cách rồi, chỉ có thể bức bách Từ Khuyết, giao Khương Hồng Nhan ra, nhưng nếu như Từ Khuyết không muốn giao ra, bọn họ cũng không còn cách nào.
...
Trong khách sạn ở cổ thành, trong mắt Khương Hồng Nhan hiện ra một ít ướt át, phức tạp không muốn nỡ.
Câu "Ở kiếp này, nàng là người phụ nữ của ta" kia của Từ Khuyết, nói tới như chặt đinh chém sắt, không thể nghi ngờ, cực kỳ bá đạo và hung hăng, làm cho trái tim đóng băng của Khương Hồng Nhan không nhịn được run lên.
Cường đại như nàng, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ được người khác bảo vệ và che chở, nhưng từ sau khi Từ Khuyết xuất hiện, nàng đã không chỉ một lần cảm nhận được loại cảm giác kỳ diệu này, rất ấm áp rất hạnh phúc, cũng rất cảm động.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đứng trên tường thành, lần nữa nhìn xuống mọi người, trầm giọng nói ra:
- Kỳ thực cuối cùng, tất cả mọi vấn đề đều là bởi vì một chữ: Yếu! Bởi vì ta còn chưa đủ mạnh, vì thế các ngươi không có tự tin đối với ta, cho rằng ta không chống đỡ nổi tứ đại châu. Cũng bởi vì các ngươi nhỏ yếu, vì thế các ngươi hi vọng đáp ứng hết thảy yêu cầu của Huyền Chân đại lục, lấy đó để bảo đảm bình an.
Nhưng mà, các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như thật giao Hồng Nhan ra, năm năm sau Huyền Chân đại lục có thể sẽ không tấn công tới đây. Thế nhưng mười năm sau thì sao? Mười năm sau, gông xiềng ở tứ đại châu sẽ tự sụp đổ, Huyền Chân đại lục sẽ không mơ ước vùng đất này sao? Huyền Linh đại lục cũng sẽ không tới sao?
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của Từ Khuyết trở nên càng kích động mênh mông.
Ầm!
Hai vấn đề cuối cùng của hắn, trong nháy mắt giống như tiếng sấm, vang vọng ở trong đầu mọi người.
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
Rất nhiều người đều chỉ nghĩ đến nguy cơ năm năm sau, nhưng đã quên coi như Huyền Chân đại lục không mạnh mẽ tấn công lại đây, gông xiềng cũng chỉ có thể bảo vệ bọn họ trong mười năm.
Mười năm sau, Huyền Chân đại lục và Huyền Linh đại lục sẽ có vô số người đi tới đây, chiếm cứ thổ địa và tài nguyên.
Tới lúc ấy, tu sĩ tứ đại châu đều sẽ không còn con đường nào để thoát, tương lai một mảnh tăm tối.
- Ngày hôm nay ta nói lời nói này, không phải vì để kiếm cớ cho ta, mà là muốn nói cho các ngươi biết, trốn tránh là không có tác dụng! Nếu như các ngươi tiếp tục nhỏ yếu khiếp đảm, dù cho gông xiềng còn có thể bảo vệ các ngươi 10 năm, 20 năm, 100 năm, cuối cùng cũng khó thoát khỏi kết cục bị ức hiếp! Bởi vì, các ngươi quá yếu!
Từ Khuyết càng nói càng ác liệt, vô cùng tàn nhẫn xé rách nội tâm của mọi người, đem vấn đề mà bọn họ vẫn đang trốn tránh, tàn nhẫn bày ra ở trước mắt bọn họ.
Tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu, im lặng không nói.
Truyền Âm Phù trên không trung không ngừng đang bay ra, đem tiếng nói của Từ Khuyết truyền khắp thiên hạ, tu sĩ các nơi trên tứ đại châu đều ngẩn người.
Bởi vì, lời Từ Khuyết nói chính là sự thật.
- Chúng ta nên làm gì?
- Năm năm cùng mười năm, đối với chúng ta mà nói, kỳ thực cũng không khác nhau gì cả!
- Bên trong mỗi vòng quay lịch sử ở mỗi đại lục, đều sẽ có thảm án phát sinh, luôn có lúc máu chảy thành sông, nhưng mà... tại sao lại phát sinh ở một đời này của chúng ta!
- Tại sao gông xiềng bảo vệ chúng ta lâu như vậy, chúng ta vẫn yếu như thế!
- Tất cả đều xong rồi, đại đạo cùng trường sinh chó má gì, tất cả đều thành không hết rồi!
- Cuối cùng chúng ta vẫn khó có thể thoát khỏi cái chết!
Rất nhiều người tự giễu, hối tiếc, tự trách.
Chỉ có Từ Khuyết đứng trên tường thành, hai tay vẫn chắp sau lưng như trước, lạnh giọng cười nói:
- Thế nào? Bây giờ có phải là cảm thấy càng tuyệt vọng hơn? Cảm thấy cuộc đời chúng ta triệt để mất đi hi vọng, cảm thấy chúng ta sắp đi tới tận thế?
Lời nói chói tai này như xát muối lên trên vết thương, làm mọi người ở đây cảm thấy uất ức khó chịu.
- Không! Không nên tuyệt vọng!
Đột nhiên đúng lúc này, một tiếng hét lớn ác liệt của Từ Khuyết giống như cửu thiên thần lôi nổ vang, trong nháy mắt nổ vang ở trong đầu tất cả mọi người.
Mọi người theo bản năng đều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết, tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu.
Mặt Từ Khuyết lộ ra vẻ trịnh trọng, chăm chú kiên định, lớn tiếng quát:
- Tại sao phải tuyệt vọng? Tại sao phải mất đi hi vọng? Không sai, chúng ta đúng là rất yếu, người yếu sẽ phải chịu ức hiếp cùng uy hiếp, thế nhưng chúng ta dựa vào cái gì mà ngồi chờ chết, chờ bị ức hiếp? Dựa vào cái gì mới bị Huyền Chân đại lục uy hiếp đã sợ đến mức không còn hi vọng? Lẽ nào các ngươi không có chút uy nghiêm chờ bọn họ đến tàn sát như vậy sao?
Ầm!
Đột nhiên, Từ Khuyết vung tay lên, bỗng nhiên đánh ra một mảnh biển lửa tràn ngập không trung.
Ngọn lửa bàng bạc, mãnh liệt bốc lên, giống như muốn nuốt chửng thương khung, một luồng khí nóng rực bao phủ toàn trường.
Từ Khuyết đứng trên tường thành, ở trong đông đảo ánh mắt kinh ngạc, hắn leng keng mạnh mẽ quát lên:
- Từ Khuyết ta ở đây đại biểu Tạc Thiên Bang, hướng về Huyền Chân đại lục tuyên chiến, vì tôn nghiêm mà chiến, vì vận mệnh mà chiến! Chúng ta chỉ có đứng chết, tuyệt đối không thể sống quỳ! Các ngươi, có dám cùng Tạc Thiên Bang ta kề vai chiến đấu không?
Dứt tiếng, hắn đột nhiên từ dưới khố móc ra một cái loa phóng thanh, một bài "quốc tế ca" bị hắn cải biên, dũng cảm khí phách, vang vọng xung quanh:
"Đứng lên, tu sĩ ăn đói mặc rét
Đứng lên, người chịu khổ trên toàn bộ thế giới
Tràn ngập nhiệt huyết đã sôi trào
Nên đấu tranh vì vận mệnh..."
...
"Không cần nói chúng ta không còn gì cả
Chúng ta muốn làm chủ nhân của thiên hạ
Đây là đấu tranh cuối cùng
Đoàn kết lên vươn đến ngày mai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận