Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1434: Cuối Cùng Cũng Đến

Giờ phút này, tại cửa thành Thiên Sát Thành.
Đông đảo tu sĩ đã vây chặt nơi này đến mức không lọt một giọt nước, rất nhiều người nghe tin tức khiếp sợ này, đều vội vàng chạy tới.
Dược Thần đại nhân của Thần Nông Thị tộc, một vị Đại La Chân Tiên cảnh cường hãn lại bị làm nhục như thế, quả thực là một chuyện kinh thiên động địa lần đầu xảy ra.
Lúc trước tổ tiên các thế lực còn chưa xuất hiện, Đại La Chân Tiên có địa vị đứng đầu trên Thiên Châu, chỉ yếu hơn Đại La Kim Tiên một cái cảnh giới nhỏ mà thôi.
Nhưng bây giờ dù mọi người đều biết được tổ tiên Tiên Vương các thế lực lớn đời trước xuất thế, nhưng nhóm Tiên Vương gần như rất ít xuất hiện trước mắt mọi người, vì thế địa vị Đại La Tiên ở Thiên Châu vẫn uy vọng mười phần như trước.
Nhưng bây giờ thì sao, một vị Đại La Chân Tiên uy vọng như vậy, một trong những vương bài của Thần Nông Thị tộc, hiện tại lại bị người đối xử như thế, trói trên cửa thành vứt đồ ô uế lên người, đúng là không ai ngờ tới.
- Lá gan Tạc Thiên Bang cũng quá lớn rồi, lại dám chạy đến Thiên Sát Thành gây sự, hơn nữa còn đối xử với Dược Thần như thế, hắn không sợ bị Thần Nông Thị tộc điên cuồng trả thù sao?
Có người đứng trong đám người, cau mày nói rằng.
- Hừ, bọn họ có thực lực trói Dược Thần, còn cần e ngại Thần Nông Thị tộc sao?
Có người thoáng nở nụ cười.
- Nhưng Thần Nông Thị tộc cũng có tổ tiên xuất thế, vậy cũng là tồn tại cấp bậc Tiên Vương đấy, thậm chí có người suy đoán bọn họ khả năng có lão tổ cấp bậc Tiên Tôn.
- Vậy sao ngươi xác định Tạc Thiên Bang không có?
Một nữ tu sĩ tuổi trẻ cười híp mắt nói.
Nam tu sĩ bên cạnh nghe thế thì gật đầu:
- Vị cô nương này nói không sai, Tạc Thiên Bang tuy rằng đã biến mất một thời gian, nhưng hôm nay xuất hiện lần nữa, nhất định là có thực lực để trở về.
- Đạo hữu nói cũng đúng, tiểu nữ tử cũng cảm thấy, hiện tại bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, có lẽ chính là muốn giết gà dọa khỉ, để tuyên bố với toàn bộ Thiên Châu, bọn họ đã trở về.
- Chuyện này cũng có khả năng, nhưng sao lại không thấy cha của Từ Khuyết đây?
Có người gật gật đầu, vừa nghi hoặc nhìn về phía cửa thành, không nhìn thấy bóng người bệnh tật già yếu lúc trước.
- Đúng đấy, cha của Từ Khuyết không tới, nhưng đám Husky và Đoạn Cửu Đức, dường như đều lấy người trẻ tuổi kia làm trung tâm.
- Ngươi nói như thế hình như đúng là thế thật, ném phân có khen thưởng, đều là do người trẻ tuổi kia nói ra.
- Trên người hắn có vẻ vô lại, rất tà môn, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy da đầu tê dại.
- Làm sao có thể, tiểu nữ lại cảm thấy vẻ vô lại của hắn này rất mê người.
- Mê người?
Rất nhiều nam tu sĩ sững sờ, mơ hồ nhìn về phía nữ tu sĩ trẻ tuổi kia.
Nữ tu sĩ che miệng cười khẽ:
- Đúng là mê người, đồng thời. . . các ngươi nói da đầu tê dại, tiểu nữ tử cũng không cảm giác được, ngược lại chỉ cảm thấy toàn thân có chút tê dại.
Nói xong, ánh mắt nữ tử mang theo vẻ quyến rũ, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Từ Khuyết.
"Híttt!"
Đám nam tu sĩ bốn phía xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Một nữ yêu tinh mê người!
Nhưng nữ nhân này là ai?
Sắc đẹp xuất chúng như thế, hơn nữa không tu luyện mị công, nhưng bản thân lại mang khí chất quyến rũ lòng người, làm sao lại chưa từng nghe tên đây?
- Cô nương, không biết sư môn của ngươi là?
Có người nhìn về phía nữ tử, nhẹ nhàng có lễ chắp tay hỏi.
- Ta?
Nữ tử lắc đầu nở nụ cười:
- Sư môn của ta, các ngươi không có tư cách biết. . .
Nói đến đây, nữ tử đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, rồi nở nụ cười:
- Được rồi, phiền phức của ta lại tới nữa rồi, trước tiên không chơi cùng đám tiểu bằng hữu các ngươi nữa.
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng trực tiếp xoay người ra khỏi đám người, trong nháy mắt đi xa.
Nam tu sĩ xung quanh đều là ngẩn ra, sau đó sắc mặt đồng loạt đen lại.
- Lẽ nào có lí đó, nàng vừa nói cái gì, chúng ta là tiểu bằng hữu?
- Hừ, nữ nhân này không khỏi cũng quá cao ngạo rồi.
- Phóng tầm mắt khắp Thiên Châu, còn có tông môn chúng ta không có tư cách biết? Thực sự là chuyện cười, cho dù là người Thánh Tông cũng không dám nói thế.
- Đại khái cũng chỉ là một tông môn lánh đời không có tên mà thôi, cần gì phải để ý tới.
- Đúng vậy, dung mạo xinh đẹp thì làm sao, Thiên Châu không thiếu, chính là nữ tử có sắc đẹp xuất chúng, hơn nữa tu vi cũng xuất chúng. . . ngạch, đúng rồi, tu vi của nữ nhân kia là gì?
- Ồ, vừa nãy hình như không phát hiện ra cảnh giới của nàng là gì.
- Kỳ quái, ta cũng thế, ấn tượng đối với nàng dường như cũng chỉ còn sót lại dung mạo và giọng nói.
- Nữ nhân này thật quỷ dị.
Mọi người nhao nhao nghị luận, sau đó mới phát hiện không đúng.
Vèo!
Đang lúc này, một bóng người bạch y từ xa lướt tới, trực tiếp hạ xuống giữa đám người, trùng hợp là địa phương nữ tử xinh đẹp vừa nãy vừa rời đi.
Bóng người bạch y này cũng là một nữ nhân, nhưng trên mặt đeo lụa mỏng, đôi lông mày như mũi kiếm, giống như mang theo một loại sát khí.
Ánh mắt nàng nhìn quanh bốn phía, long mày hơi nhăn lại, nhìn về phía vài tên nam tu sĩ xung quanh, lạnh giọng hỏi:
- Nữ nhân vừa ở đây, đi đâu rồi?
- A, hình như đi về phía bên kia.
Một tu sĩ không tự chủ được mà chỉ ra phương hướng, là địa phương tràn ngập sát khí ở ngoài thành.
Sau một khắc, vài tên tu sĩ mới hồi thần, sắc mặt đột nhiên kịch biến.
Khu vực đầy sát khí kia, lại có người dám vào?
CMN, vừa nãy không kịp phản ứng lại, hiện tại vừa nghĩ lại mới thấy không đúng, rốt cuộc nữ nhân kia có lai lịch gì? Ngay cả sát khí ngoài Thiên Sát Thành cũng không sợ?
Nữ tử mặc áo trắng lại rất hờ hững, ánh mắt quét tới hướng kia, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ ảo não:
- Đáng ghét, lại tới chậm một bước.
Tiếng nói vừa rơi xuống, nàng cũng cất bước muốn rời khỏi đám người, tiếp tục truy đuổi.
Nhưng lúc này, động tĩnh ở cửa thành, lại thu hút sự chú ý của nàng.
- Ôi ôi ôi, chúc mừng vị đạo hữu này, sau khi ném phân lần thứ một trăm, cuối cùng đã thành công bắn trúng lỗ mũi, đạt được một kiện cửu phẩm pháp khí, mọi người mau vỗ tay cho y.
Dưới cửa thành, Từ Khuyết lớn tiếng thét to, kêu gọi mọi người vỗ tay.
Mạc Quân Thần một mặt lúng túng đứng tại chỗ, hưởng thụ ánh mắt kính nể của mọi người, thực sự cảm thấy bộ mặt tối tăm.
Vừa nãy đống phân kia chính là y vứt.
Thực sự là ở hiện trường không có ai dám vứt phân lên người Dược Thần, vì thế dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Từ Khuyết, y cố hết sức phối hợp vứt một lần, kết quả lại trúng giữa mũi Dược Thần.
Nhưng chuyện như vậy căn bản không phải chuyện đáng giá quang vinh, y nghe những tiếng vỗ tay kia, thực sự rất chói tai.
Nhưng người càng thấy chói tai không thể nghi ngờ chính là Dược Thần đang bị gắt gao quấn trên tường thành.
Y tỏ vẻ kinh nộ, hai mắt đỏ chót, muốn phát điên, nhưng một câu phẫn nộ thô tục cũng không nói ra được.
Husky nhét vào trong miệng y rất nhiều vật kỳ quái, hoàn toàn chặn y lại, hơn nữa Từ Khuyết cũng phong cấm tu vi của y, để y trơ mắt nhìn đám người Từ Khuyết muốn làm gì thì làm với y.
Càng khiến người tức giận chính là, Đoạn Cửu Đức còn đứng phía dưới, hai tay chắp sau lưng, trên mặt nở một nụ cười nói mát y:
- Ngươi đó, ngươi có bất mãn gì, liền nói ra, Tạc Thiên Bang chúng ta nguyện ý nghe ngươi kiến nghị.
Nói em gái ngươi ý!
Nội tâm Dược Thần phẫn nộ rống giận, nhưng hoàn toàn không thể lên tiếng, chỉ có thể trừng mắt, căm tức nhìn Đoạn Cửu Đức, giống như muốn nuốt sống y.
Nhưng như thế cũng không thể thay đổi hiện trạng, Đoạn Cửu Đức đối với ánh mắt của y, hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.
Tình cảnh này, cũng rơi vào trong mắt nữ tử mặc áo trắng trong đám người đang vây xem kia.
Lông mày của nàng nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt Từ Khuyết, trầm giọng tự nói:
- Lại là một tai họa.
Nhưng nàng cũng không muốn quản những chuyện này, chỉ liếc nhìn Từ Khuyết vài lần, rồi lặng yên không tiếng động rời đi.
Chờ đến lúc mọi người xung quanh phản ứng lại, nàng đã biến mất không còn bóng dáng.
Cùng lúc đó, dưới tường thành Từ Khuyết cũng không phát hiện chuyện gì khác thường, vẫn khoanh hai tay trước ngực như trước, trêu tức nhìn Dược Thần.
- Tiểu tử, người Ám Ảnh Phật làm sao còn chưa tới, có muốn lại chơi lớn một chút hay không?
Husky đi tới bên cạnh, vẻ mặt hèn mọn hỏi.
- Còn muốn chơi thế nào?
Từ Khuyết hỏi.
- Thả rắn tiến vào bên trong đũng quần y!
Husky nói, thật sự chuẩn bị đi thả rắn ra.
- Làm càn!
Mà đúng lúc này, một tiếng quát chói tai, đột nhiên từ nơi xa vang lên.
Gia chủ Thường gia tự mình mang theo nhóm người, tỏ vẻ phẫn nộ cùng lo lắng, vội vã chạy tới.
Từ Khuyết và Husky cùng với Đoạn Cửu Đức quay đầu nhìn lại, rồi lại nhìn lẫn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận