Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1345: Con Mắt Quỷ Dị

Dù là ở đâu, người vừa xuất danh, đã rất dễ dàng nổi tiếng.
Bốn chữ cha của Từ Khuyết này, bây giờ ở Thiên Tướng Tiên Vực đã rất nổi tiếng, sức ảnh hưởng so với ở Tử Vi Tiên Vực còn lớn hơn rất nhiều.
Ví dụ như hiện tại, Từ Khuyết mới vừa ra khỏi Dao Trì, lập tức đã có không ít người quan tâm.
Đoàn người theo Bạch Thải Linh đi về phía trung tâm Thiên Tướng thành, lên Truyền Tống Trận, một đường đi có không ít người vây xem.
- Oa, vị lão nhân kia chính là cha của Từ Khuyết trong truyền thuyết sao? Thật bá khí.
- Bá khí cái rắm, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn, các ngươi không phải nói hắn có vẻ bị bệnh sao?
- Chuyện này không giống. Bây giờ biết thực lực chân chính của hắn, mới biết hắn mạnh biết bao.
- A, nhưng bọn họ tính n đi đâu thế?
- Trời ạ, đám người kia không phải lại đi ra ngoài gây chuyện chứ, ngay cả Dao Trì Thánh Nữ cũng đồng hành với bọn họ rồi.
- Dao Trì Thánh Nữ là con dâu hắn, có đồng hành cũng không lạ gì, nhưng các ngươi có phát hiện một chuyện hay không?
- Chuyện gì?
- Vì sao vị Từ lão này lại luôn thích mang con dâu ra ngoài nhỉ, ngươi xem. Đầu tiên là Liễu Tĩnh Ngưng, tiếp theo là Bạch Thải Linh, tương lai còn có khả năng có cả Thiên Vận Thể Khương Hồng Nhan.
- Oa, xem ra vị Từ lão kia rất biết chơi nha.
- Khả năng là đam mê của hắn đi, thích mang theo con dâu ra ngoài phóng túng.
Mọi người sôi nổi nghị luận, đặc biệt sau khi đoàn người Từ Khuyết lên Truyền Tống Trận rời đi Thiên Tướng thành, mọi người tán gẫu càng lúc càng to gan, ngay cả câu "Cha của Từ Khuyết thích mang con dâu ra ngoài phóng túng" cũng dám nói ra.
Tuy lời nói vô ý trêu chọc, nhưng lại được rất nhiều người tán thành, trên đường đoàn người Từ Khuyết chạy tới bí cảnh, trong mấy ngày, câu nói này đã truyền khắp Thiên Tướng thành, rồi truyền cả ra Thiên Tướng Tiên Vực.
Có lẽ lần sau Từ Khuyết thấy người khác chào hỏi hắn, đối phương nói một câu "Yêu, Từ lão, lại mang con dâu ra ngoài phóng túng à" có lẽ sẽ rất bình thường, đương nhiên, tiền đề là đối phương phải có lá gan này.
. . .
Mấy ngày sau, Từ Khuyết đã thuận lợi đến bên ngoài bí cảnh mà Bạch Thải Linh nói tới.
Chỗ này cũng đã tồn tại trong khoảng thời gian không ngắn, mấy chục vạn năm trước đã có ghi chép về nơi đây, lúc trước được gọi là Ly Hỏa Bí Cảnh.
Có người nói đây là động phủ của một đời Hỏa Thần nào đó, bên trong có một ngọn núi lớn, quanh năm bị hỏa diễm bao phủ, có người gọi là Hỏa Diệm Sơn, đến nay đều chưa từng tắt.
Nhưng quỷ dị chính là, hỏa diễm trên ngọn núi kia không có nhiệt độ một chút nào, rất nhiều tu sĩ sau khi tới gần, đều không cảm thấy được nhiệt độ tăng lên, sau đó lại không hiểu ra sao bị hỏa diễm đốt cháy thành tro bụi, trực tiếp mất mạng.
Thời gian lâu dài, mọi người cũng bắt đầu phát hiện toà Hỏa Diệm Sơn kia quỷ dị, không dám tiếp cận nó, chỉ có thể tìm kiếm tạo hóa ở những khu vực khác, hoặc là săn giết một ít Yêu thú sinh ra từ Hỏa Diệm Sơn.
Những Yêu thú kia đều nắm giữ một điểm giống nhau, bọn nó sinh ra ở Hỏa Diệm Sơn, Thú Đan trong cơ thể đều nắm giữ hành hỏa tiên nguyên mạnh mẽ, đối với tu sĩ tu luyện pháp quyết hành hỏa có trợ giúp to lớn, vì thế nhiều năm qua bí cảnh này được rất nhiều tu sĩ vây quanh.
Bao gồm cả Thần Nông Thị tộc, cũng thường xuyên có thiên tài không tiếc từ Thái m Tiên Vực xuất phát, ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này tiến hành rèn luyện, thậm chí rất lâu trước kia, bọn họ có khả năng đạt được tạo hóa gì đó ở bên trong, tìm được một địa phương không người phát hiện, tìm tới Thiên Kim Phục Sinh Đằng, bắt đầu trồng với diện tích lớn, cứ cách một quãng thời gian sẽ tới thu thập.
Dọc theo đường đi, Bạch Thải Linh báo cho Từ Khuyết những chuyện liên quan tới bí cảnh này, Từ Khuyết nghe xong cũng cảm thấy có chút hứng thú, dù sao trên người hắn mang dị hỏa, nhưng tu luyện tới cảnh giới này, đối với hắn mà nói dị hỏa chỉ còn tác dụng để luyện khí hoặc chế thuốc, còn dùng để công kích đối thủ, uy lực tuy rằng vẫn có, nhưng không sánh được với độ kinh khủng năm đó, chí ít là không cách nào vừa ra tay đã nghiền ép hoặc thuấn sát đối thủ.
- Xem ra sau khi lấy được Thiên Kim Phục Sinh Đằng, cần đi xem toà Hỏa Diệm Sơn kia, vạn nhất có thể lấy được hỏa diễm có chút khác biệt thì thú vị rồi.
Con ngươi Từ Khuyết híp lại, trong lòng âm thầm tính toán.
Giờ khắc này, lối vào bí cảnh cũng có người dựng ra một con phố kinh doanh, bên trong hầu như đều là nhà trọ và cửa hàng, có không ít tu sĩ quanh năm sinh sống ở nơi này.
Nhưng Từ Khuyết không dừng lại nghỉ ngơi ở đây, hai hồn phách trong Phong Hỏa Luân đã sắp không duy trì được, lúc trước dùng chỉ còn lại 30 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng, nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm ba ngày nữa, sau ba ngày, hai hồn phách sẽ từ từ rơi vào trạng thái tiêu tan.
Vì thế Từ Khuyết không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức để Bạch Thải Linh dẫn đường, tiến vào bí cảnh.
Đoàn người đến đây khiến không ít tu sĩ quan tâm, phần lớn người kỳ thực cũng chỉ mới nghe nói qua sự tích về cha của Từ Khuyết, nhưng đều không biết dáng vẻ hắn, nhưng Bạch Thải Linh thì không giống thế, nàng là Dao Trì Thánh Nữ, đừng nói là Thiên Tướng Tiên Vực, dù đi đến mười ba Tiên Vực khác, thì bất cứ nơi nào cũng sẽ bị người nhận ra.
Lúc này Bạch Thải Linh lại đồng hành cùng mấy người Từ Khuyết, đi vào lối vào bí cảnh, mọi người lập tức phản ứng lại.
- CMN, ta vừa nói mấy người kia làm sao lại quen như vậy, không phải chính là cha của Từ Khuyết và Husky còn có Đoạn Cửu Đức đấy chứ?
- Hình như chính là bọn họ, gần đây quả thật có lời đồn nói cha của Từ Khuyết lại tới Thiên Tướng Tiên Vực.
- Không cần đoán, có thể để Bạch Thánh Nữ đồng hành, ngoại trừ cha của Từ Khuyết, còn có thể là ai?
- Chuyện này ngược lại cũng đúng, Bạch Thánh Nữ chính là con dâu hắn mà.
- Nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày trước Thần Nông Thị tộc cũng phái người đến, lần này đến chính là Y Phương, cũng là một trong người dự bị Thần Tử mạnh mẽ nhất của Thần Nông Thị tộc thế hệ này, y có thể cũng sẽ bị cha của Từ Khuyết giết chết hay không?
- Ha ha, chắc chắn sẽ không, Thần Nông Thị tộc đều đã chịu thua, lúc này bọn họ gặp lại cha của Từ Khuyết, e là phải đi đường vòng rồi.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong Ly Hỏa Bí Cảnh.
Đoàn người Từ Khuyết đều đi vào, ở lối vào cũng không có cấm chế gì, nhưng đi vào một đoạn đường liền xuất hiện một nơi đầy đá tảng, mấy người không khỏi ngừng lại, đều cảm thấy được không đúng.
- Ta kháo, chỗ này là trận pháp thiên nhiên.
Husky cau mày nói.
- Kỳ thực nơi này lúc bắt đầu chính là một thần trận, nhưng từ từ tiêu vong qua năm tháng, sau đó chậm rãi hòa vào thiên địa, bây giờ xác thực đã biến thành một toà trận pháp thiên nhiên.
Bạch Thải Linh khẽ mỉm cười.
- Nhưng chúng ta cũng có biện pháp xuyên qua trận này, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Nói xong, nàng vung tay nhỏ lên, lấy ra một chiếc đèn lồng, là một cửu phẩm pháp bảo.
Đèn lồng được đốt lên, từng sợi khói xanh từ bên trong lượn lờ bay lên, vô cùng dễ thấy.
- Từ lão, trận này có khi sẽ xuất hiện một chút ảo giác, thậm chí còn có thể sẽ không nhìn thấy người ở bên cạnh, vì thế sau khi đi vào, bất luận thấy cái gì, các ngươi chỉ cần đi theo chiếc đèn này hoặc khói xanh là được.
Bạch Thải Linh nhìn về phía Từ Khuyết, nhẹ giọng dặn dò.
- Được.
Từ Khuyết gật đầu, ra hiệu Bạch Thải Linh dẫn đường.
Bạch Thải Linh cũng không tiếp tục nói nữa, xoay người cất bước đi vào vùng bình nguyên kia, đoàn người Từ Khuyết cũng trực tiếp đuổi theo sau.
Sau một khắc, một chân Từ Khuyết bước vào bình nguyên, hoàn cảnh xung quanh trong nháy mắt đã phát sinh ra biến hóa, từ một mảnh bình nguyên đầy loạn thạch, đột nhiên biến thành một tòa cổ thành, nói chuẩn xác hơn thì đây là một toà cô thành.
Trong thành cực kỳ cũ nát, rất nhiều kiến trúc và con đường đều lâu năm không được tu sửa, toả ra hương vị xưa cũ, vắng vẻ hoang tàn, đám Husky và Liễu Tĩnh Ngưng cùng vào cũng không thấy tăm hơi, nhưng ở phía trước mấy con phố, có một tia khói xanh chậm rãi bay lên, vô cùng dễ thấy.
Nếu không có Bạch Thải Linh dặn trước ở nơi này sẽ xuất hiện tình huống như thế, Từ Khuyết suýt chút nữa đã cho rằng mình đã trúng bẫy rập của nàng.
Hắn cất bước về phía trước, đi về phía khói xanh.
Nhưng mà đuổi được vài bước, thân thể Từ Khuyết thoáng cứng lại, rồi hắn ngừng lại trước cửa một ngôi nhà rèn sắt cũ nát không thể tả.
Ở bên trong lò lửa đã tắt nhiều năm, nhưng vị trí đầu gió lò lửa, giờ khắc này lại có một đôi mắt đang trừng trừng nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận